Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Cố Tử Yên nghe anh đồng ý thì cười tươi như hoa: “Em cũng không biết nên đi đâu nữa.

Em mới tỉnh lại không bao lâu, còn chưa biết Hải Thành có chỗ nào chơi vui.

Kình Hiên, anh quyết định đi.”
Phó Kình Hiên cũng không từ chối, rủ mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt trở nên rạng rỡ hơn.

“Anh nhớ trước đây em có viết trong thư là rất muốn đi cưỡi ngựa leo núi, hơn nữa còn cưỡi ngựa thật sự không tệ.

Vừa khéo, Tổng giám đốc Trần có sân cưỡi ngựa lại xây ở trên núi.

Chúng ta cưỡi ngựa xong vừa vặn còn có thể leo núi, em thấy thế nào?” Phó Kình Hiên nhìn cô ta.

Gương mặt Cố Tử Yên có phần đờ ra.


Không ngờ anh lại đề nghị đi cưỡi ngựa leo núi.

Cô ta có thể leo núi nhưng căn bản không biết cưỡi ngựa!
Hơn nữa cô ta trời sinh đã sợ những động vật lớn.

“Em không muốn cưỡi ngựa leo núi sao?” Phó Kình Hiên thấy Cố Tử Yên mãi không nói gì, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Cố Tử Yên sợ anh nghi ngờ, vội vàng lắc đầu: “Không không, em đã muốn đi từ lâu rồi, chẳng qua quá cảm động, quá vui mừng thôi.

Em không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ cả chuyện này.”
“Anh nói rồi, anh nhớ hết mọi sở thích có liên quan tới em.” Phó Kình Hiên dịu dàng nói.

Cố Tử Yên cố nhếch khóe môi, trả lời một câu qua loa lấy lệ: “Thật sao?”
Phó Kình Hiên không nghe ra được: “Vậy anh liên hệ với Tổng giám đốc Trần luôn.”
“Vâng.” Cố Tử Yên gật đầu với vẻ bất an.


Xem ra cô ta phải đi tới sân cưỡi ngựa rồi.

Bạch Dương mỉm cười: “Không có cách nào, pháp luật chính là vậy, chúng ta phải chấp nhận số phận thôi.

Dù nói thế nào, Mạnh San cũng đã chịu sự trừng phạt, chúng ta nên vui mừng mới phải.”
“Em nói đúng, hay là chúng ta đi ăn mừng đi? Anh nghe nói bên đường Bắc Tân mới mở một quán hải sản, em có muốn qua ăn thử không?” Lục Khởi nhìn cô cười hì hì.

Bạch Dương nghĩ mình đã lâu không ăn hải sản, mắt sáng lên gật đầu: “Đi thôi.”
“Được!” Lục Khởi lấy chìa khóa xe, vừa định ấn xuống thì điện thoại lại đổ chuông.

“Anh nghe máy đã.” Lục Khởi cười gượng.

Cuộc điện thoại này còn tới thật đúng lúc đấy.

Lục Khởi lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại và nhướng mày: “Là mẹ anh!”
“Nếu là bác gái gọi, anh mau nghe máy đi.” Bạch Dương giục.

Lục Khởi vuốt nút trả lời màu xanh và đặt điện thoại ở bên tai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận