Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại, vốn còn có lời muốn hỏi nhưng chỉ đành nuốt trở lại.
Thôi vậy, nếu người này đã nói sẽ liên lạc lại sau thì lần sau cô hỏi là được.
Nhưng rốt cuộc người này là ai, đột nhiên xuất hiện, còn đối xử tốt với cô như vậy, khiến cô cảm thấy rất không chân thật.
Bạch Dương nhìn hình đầu hồ ly trong danh sách, trong lòng vừa lo lắng vừa băn khoăn.
Ngày hôm sau, Bạch Dương bị cuộc gọi của Lục Khởi đánh thức.
“Bảo bối, em dậy chưa, anh đang ở dưới lầu nhà em.” Lục Khởi đứng tựa lên chiếc xe thể thao màu đỏ của anh ta, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà.
Bạch Dương ngáp một cái: “Dậy ngay đây.”
“Vậy được, em nhanh lên, anh đợi em trong xe.” Lục Khởi nói.
Bạch Dương ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó vén chăn thức dậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô lấy túi xách, chống gậy đi tới huyền quan.
Vừa mở cửa ra, một bức thư đã rơi xuống từ tay cầm bên ngoài.
Bạch Dương nghi ngờ nhặt lên, sau khi nhìn thấy chữ viết trên bức thư mới phát hiện đây là thư của cô và bạn viết thư Tiểu Trọng năm đó.
Sao lại ở bên ngoài.
Bạch Dương cầm bức thư nhìn ra ngoài cửa, sau đó đột nhiên nhớ tới Phó Kình Duy.
Phó Kình Duy từng cầm một bức thư đi, nói là sẽ trả cho cô, cho nên đây là Phó Kình Duy trả lại.
Nhưng lần trước cô đã bảo Phó Kình Duy vứt đi.
Không ngờ cậu ta lại không vứt!
Bạch Dương đọc thư, để đại vào trong túi rồi ra ngoài, định đợi đến tối về nhà lại để vào trong hộp thư.
Cô đi xuống lầu.
Lục Khởi vẫy tay với cô: “Bảo bối, bên này.”
Bạch Dương chống gậy từ từ đi tới: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, đây là bữa sáng.” Lục Khởi lấy một cái túi từ phía sau đưa cho cô: “Bánh bao và sữa đậu nành của Hoàng Quan, món em thích ăn nhất.”
Bạch Dương sờ cái túi vẫn còn nóng hổi, thầm thấy ấm áp, cười nói cảm ơn: “Khởi, anh thật tốt.”
“Hừ, ai bảo em là bảo bối của anh làm gì, mau lên xe đi.” Lục Khởi mở cửa ghế sau cho cô.
Trên đường, Bạch Dương ăn bánh bao, đột nhiên nhớ đến điều gì, cô hỏi: “Khởi, anh có biết một người trong giới có tuổi tác xấp xỉ chúng ta, nhưng tinh thông kỹ thuật của hacker, còn thích hồ ly không?”
Nghe cô nói vậy, trong mắt Lục Khởi có tia sáng lóe lên: “Bảo bối, em hỏi cái này làm gì?”
“Tối qua em nói chuyện với gã hồ ly, chính là kẻ đã bắt cóc Cố Tử Yên ấy.” Bạch Dương uống một hớp sữa đậu nành trả lời.
Lục Khởi lắc đầu: “Không biết, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, em cũng không biết thì sao anh biết được, nhưng anh ta nói gì với em?”.
ngôn tình hoàn
Bạch Dương hơi thất vọng: “Không có gì, chỉ nói anh ta sẽ bảo vệ em, còn đưa cho em một danh sách mấy cư dân mạng mắng em nữa.”
“Cái đó rất tốt mà, ít nhất chứng tỏ anh ta không phải kẻ thù của chúng ta.” Lục Khởi nhún vai.
“Tuy là nói thế, nhưng một người em không quen lại luôn ở trong bóng tối chú ý đến em, khiến em cảm thấy không được tự nhiên.” Bạch Dương than thở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...