Bạch Dương đứng dậy, chỉ liếc nhìn cái vương miện kia, không hề có ý nhận lấy từ trong tay Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên thấy cô không nhận thì nói: “Vương miện này là Vương phi Lilit mời nhà thiết kế của Van Cleef & Arpels thiết kế cho mình lúc kết hôn, rất nhiều năm trước, ba tôi đã đấu giá được nó ở hội đấu giá Sotheby’s với giá một trăm tám mươi tỷ…”
Nói đến đây, giọng nói của cô ta nhỏ lại: “Đây cũng là bảo vật tôi thích nhất, tôi rất muốn đền ơn cô Bạch nên mới lấy nó ra.”
Các khách khứa cũng nghe ra sự uất ức trong lời nói của Cố Tử Yên, thấy Bạch Dương mãi không chịu nhận, thái độ kiêu ngạo thì bắt đầu trách cô.
“Bạch Dương, cô đừng có quá đáng thế, cô Cố đã nói xin lỗi rồi.”
“Đúng thế, tổng giám đốc Cố chỉ là nóng lòng lo lắng cho con gái nên mới làm chuyện hồ đồ, không phải cũng đã xin lỗi cô rồi sao?”
“Cô Cố lấy báu vật quý giá ra cảm ơn cô, cô không nhận thì còn muốn thế nào nữa?”
“…”
Lời nói của đám khách khứa người này chanh chua cay nghiệt hơn người kia, giống như người làm sai là Bạch Dương vậy, khiến Phó Kình Hiên nghe mà phải nhíu mày.
“Kình Hiên.” Cố Tử Yên quay đầu nhìn Phó Kình Hiên, nhỏ giọng nói: “Em thật sự không biết chuyện cô Bạch đến bệnh viện truyền máu cho em, anh tin em đi, khuyên nhủ cô Bạch nhận quà cảm ơn giúp em với.”
Phó Kình Hiên nhìn thân thể yếu ớt và đôi môi tái nhợt của cô ta, mơ hồ có hơi đau lòng.
“Bạch Dương, Tử Yên và tổng giám đốc Cố cũng đã xin lỗi cô rồi.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói: “Quà Tử Yên tặng cô cũng có giá trị không rẻ, cô nhận lấy đi.”
Bạch Dương biết mình có trong sạch hơn nữa thì Phó Kình Hiên vẫn sẽ đứng về phía Cố Tử Yên.
Nhưng lúc nghe chính miệng anh nói lời này, bàn tay cô vẫn siết chặt, lòng như bị kim châm, đau đớn không thôi.
Không ngờ cô lại yêu một người đàn ông như thế tám năm, đúng là quá buồn cười!
Lục Khởi vốn ở một bên xem kịch vui, thấy Phó Kình Hiên ức hiếp Bạch Dương như vậy thì lập tức nổi giận, muốn xông về phía Phó Kình Hiên: “Phó Kình Hiên, con mẹ anh…”
“Lục Khởi.” Bạch Dương giơ tay ngăn Lục Khởi lại.
Thức cả đêm, cô có hơi mệt mỏi, vừa định nói với Lục Khởi là chúng ta đi thôi, nhưng thoáng nhìn về phía Cố Tử Yên, nhìn thấy nụ cười đắc ý thoáng xuất hiện trên môi cô ta.
Đúng vậy, hôm nay Bạch Dương đến để báo thù, cũng không phải đến để cho bọn họ thể diện.
Câu nói đã đến bên miệng lại nuốt vào, Bạch Dương giữ tay Lục Khởi, lạnh lùng nói: “Chuyện này để em giải quyết.”
Cô xoay giày cao gót, xoay người đối mặt với Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên bị hành động này của Bạch Dương làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng giấu đi nụ cười, lại đưa hộp châu báu tới.
“Cô Cố, mấy năm nay tôi đi bệnh viện truyền cho cô không ít máu, khiến sức khỏe của tôi bây giờ không được tốt lắm.” Bạch Dương nói xong, ngón tay sờ nhẹ lên vương miệng: “Dùng cái vương miệng này cảm ơn tôi mà đủ sao?”
Bạch Dương nhìn về phía Phó Kình Hiên, cười hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh thấy sao?”
Phó Kình Hiên nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, trầm giọng hỏi: “Cô còn muốn cái gì?”
“Tôi muốn thứ trong tay tổng giám đốc Phó… Azure Heart.” Bạch Dương chỉ hộp trang sức trong tay người đàn ông, không giống đang đùa giỡn chút nào.
“Không được.” Cố Tử Yên ngắt lời Bạch Dương, càng ra vẻ uất ức hơn nữa: “Cô Bạch, tôi biết cô bất mãn với tôi vì chuyện video, châu báu tôi cất giữ có thể mang tới cho cô chọn lựa, nhưng Azure Heart thì không được, đây là dây chuyền Kình Hiên muốn dùng để cầu hôn tôi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...