“Ai mà biết được.” Bạch Dương nhún vai.
Bản thân cô cũng không biết tại sao Tiểu Trọng lại muốn ngừng nhận thư từ cô.
Sáu năm trước, Tiểu Trọng đã gửi bức thư cuối cùng nói rằng cô từ nay không cần phải viết thư nữa.
Từ đó cô cũng không nghe được tin gì từ anh ấy nữa, thậm chí cô còn tự hỏi liệu mình đã viết điều gì khiến anh ấy không hài lòng nên anh ấy mới bỏ lơ cô.
Lục Khởi nghĩ chính là Bạch Dương không muốn nói, cho nên ngưng ko hỏi nữa..
Sau đó, anh ta nhìn thời gian: “Tan làm rồi, anh đưa em về.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.
Lục Khởi đưa Bạch Dương trở lại Vịnh Tiên Thuỷ rồi lái xe đi.
Bạch Dương xoa lông mày, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm.
Biệt thự nhà họ Phó.
Phó Kình Duy cũng đang xem thư.
Mặc dù phong thư này, cậu ta đã nhìn qua nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn, đều phát hiện ra thứ mới.
Đặc biệt, cuộc sống thường ngày và sở thích của Tiểu Trọng rất giống với anh mình.
Đương nhiên thứ giống nhất, vẫn là chữ viết của Tiểu Trọng, chỉ là mạnh mẽ hơn chữ của anh một chút, thoải mái hơn một chút.
Nếu cậu ta không biết bạn qua thư của anh cả là chị Tử Yên, cậu ta thật cho rằng người năm đó qua lại thư từ với anh cả là Bạch Dương.
Phó Kình Duy xếp thư lại, bỏ lại vào phong thư, chuẩn bị cất đi.
Người phụ nữ tên Bạch Dương kia chắc hẳn đang tức giận vì cậu ta tự ý lấy thư lắm nên mới bảo cậu ta bỏ nó đi.
Cậu ta sẽ không bỏ đi đâu, lần sau trả lại cho cô là xong.
Phó Kình Duy hừ một tiếng, vừa bỏ thư vào trong ngăn kéo, cửa đã bị người ta gõ: “Cậu Hai, xuống lầu ăn cơm.”
“Xuống đây!” Phó Kình Duy lên tiếng, kéo cái ghế ra đứng lên.
Đi xuống dưới lầu, Cố Tử Yên cười dịu dàng với cậu ta: “Kình Duy đấy à em.”
“Chị Tử Yên, chị đến rồi ạ.” Phó Kình Duy cũng cười với cô ta.
Cố Tử Yên gật gật đầu: “Bác gái mời chị tới dùng cơm.”
“Ồ”.
Phó Kình Duy nhìn lại Vu Y Cơ, rầu rĩ hô một tiếng: “Mẹ.”
Vu Y Cơ hừ hừ, không để ý đến, nhấc chân đi đến phòng ăn..