Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bắt đầu đi xuống.
Đột nhiên, đèn trên nóc thang máy nháy lên vài lần, còn phát ra tiếng điện “roẹt roẹt”.
Trợ lý Trương ngẩng đầu, nuốt nước bọt: “Thang máy sẽ không gặp sự cố đấy chứ?”
Ngay khi lời anh ta vừa dứt, thang máy đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Bạch Dương vô thức kêu lên một tiếng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Hơn nữa cô còn đang đi giày cao gót, trong sự rung chuyển thế này cô không thể đứng vững, người cô loạng choạng, sau đó trẹo chân.
Thậm chí cô còn nghe thấy rõ tiếng xương bị trật khớp.
Bạch Dương đau đớn toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt vặn vẹo.
Ngay khi cô sắp không gắng gượng được chuẩn bị ngã xuống thì một cánh tay đột nhiên duỗi ra, ôm lấy eo cô từ phía sau.
Bạch Dương cứng đờ người: “Anh làm gì vậy?”
Cô đau đến mức giọng cũng khàn đi.
Phó Kình Hiên ôm cô vào lòng, để lưng cô dựa vào ngực mình, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, dựa vào tôi mà đứng.”
Bạch Dương không muốn, định đẩy tay anh ra khỏi eo mình.
Giọng Phó Kình Hiên lại vang lên, mang theo vẻ người khác không thể cãi lại: “Nếu không muốn chân còn lại cũng trẹo thì ngoan ngoãn làm theo đi.”
Tay Bạch Dương dừng lại ngay lập tức.
Không ngờ anh lại biết cô bị trẹo chân!
Trong lòng không rõ là cảm xúc gì, nhưng Bạch Dương cũng không giãy khỏi sự bảo vệ của Phó Kình Hiên nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh không nhúc nhích.
Dù sao cô cũng không muốn cả hai chân đều trẹo, phải ngồi xe lăn đến công ty đi làm.
Thang máy lắc lư khoảng hai phút, cuối cùng cũng ổn định lại, thuận lợi đi xuống tầng một.
Thang máy mở ra, Bạch Dương nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Trợ lý Trương kéo lại quần áo trên người, bước ra khỏi thang máy đầu tiên, sau đó đứng ở cửa, chặn cửa cho hai người để cửa không đóng lại.
Bạch Dương nhìn xuống bàn tay vẫn đang đặt trên eo mình của người đàn ông, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, cô nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Phó có thể bỏ tay được chưa?”
“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên thu tay về.
Bạch Dương chống tay lên tường thang máy để ổn định cơ thể, sau đó lắc đầu: “Anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi nên cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi.”
“Không có gì.” Phó Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, ánh mắt tối đi, sau đó anh nhìn xuống mắt cá chân đã sưng vù của cô, trái tim như bị bóp chặt một cách khó hiểu: “Chân cô…”
Bạch Dương cũng cúi đầu nhìn xuống, khẽ di chuyển mắt cá chân.
Kết quả là cảm giác đau thấu tim lan khắp toàn thân, đau đến mức cô phải thấp giọng kêu lên, mồ hôi lạnh lại chảy ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp nhưng cô vẫn giả vờ không để ý, chỉ cười bảo: “Chân tôi không sao.”
Không sao?
Nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, Phó Kình Hiên mím môi sau đó cúi người, bế ngang cô lên, đi ra khỏi thang máy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...