-Ko, tôi chỉ ko muốn club của mình gặp phải bất cứ trở ngại ko đáng có nào thôi_Chăm chăm đáp trả đôi mắt đang cố xoáy sâu vào tim gan mình của người đối diện bằng 1 ánh nhìn gai góc ko kém, Kì Thiên sau một hồi lặng thin cũng đã lên tiếng, giọng nói toát lên thờ ơ đến vô tình.
-Tự dối lòng ko tốt đâu_"Ngân khố đại nhân khẽ chuyển động cơ môi tạo thành 1 đường cong gần như thẳng tắp, như cười mà như ko cười.
-Sao tôi phải dối lòng làm gì?_Nheo mắt vờ khó hiểu, Kì Thiên mỉm cười bất lực, thản nhiên đưa ra một lí lẽ hợp tình hợp lí nhằm dập tắt mối nghi hoặc đang long lanh lóng lánh trong mấy chục con ngươi đăm đăm hướng ánh nhìn gian tà về phía anh_Dù gì Tử Di cũng
là quản lí của club chúng ta, ít nhiều, cô nhóc ấy bị tình nghi thì club chúng ta cũng khó thoát khỏi việc bị ảnh hưởng. Giả dụ, Tử Di thực sự đã gây ra vụ đánh nhau trong khuôn viên trường như những gì được đăng tải trên P&P Newspaper hay bảng thông báo, thử hỏi ai còn dám nộp hồ sơ vào club chúng ta nữa chứ, họ sẽ cho rằng club chúng ta chỉ là cái vỏ, mỗi việc quản lí người mình cũng ko tròn thì lấy gì đảm bảo sẽ ko còn trường hợp thứ 2, thứ 3. Uy tính giảm sút mà chất lượng, tiền đầu tư của hội học sinh cũng bay vèo. Vì thế, chúng ta ko thể khoanh tay đứng nhìn được, phải tự mình cứu mình thôi.
-Tự mình cứu mình?_Nhấm nháp tách cà phê đắng đã loãng dần sau khi tan đá, Tuấn Vĩnh hỏi lại, ánh mắt vẫn ko rời kẻ mình đang đấu trí.
-Đúng vậy, vừa có thể giải oan cho Tử Di, vừa củng cố danh tiếng club chúng ta cũng như ghi điểm trong lòng fan về 1 club gắn bó keo sơn_Đan chặt hay tay để ngang bụng mình, Kì Thiên khá hài lòng với nghệ thuật hùng biện tài tình của mình, khoé môi nhếch lên cười ngụ ý thách thức trong khi lòng lại chờ đợi đợt phản công tiếp theo của đối phương bởi anh biết, người luôn cẩn thận, tỉ mỉ với bất cứ việc gì mình nhúng tay vào như Tuấn Vĩnh, sẽ ko dễ dàng cứng họng khi lời lẽ của anh vẫn còn nhiều kẽ hở như thế đâu.
-Sao cậu nghĩ Tử Di bị oan?_Quả nhiên, Tuấn Vĩnh ko phải nghiễm nhiên mới ngồi được cái
ghế dưới 1 người trên cả vạn người trong club-đội phó, anh đã tìm ra kẽ hở trọng yếu nhất để trả treo Kì Thiên_Lỡ như chính cô nhóc đã gây ra chuyện đó thì sao? Chẳng ai giết người mà chịu nhận mình giết cả.
-Thực sự chị ấy bị oan, tất cả vốn dĩ đã là 1 cái bẫy rồi_Ko muốn mình cứ làm hình nộm trang trí hoài cho cảnh đấu trí của 2 chủ tướng kia khỏi nhạt nhẽo, Gia Minh lên tiếng cắt ngang. Chuyện này, hơn ai hết, cậu biết rõ nhất.
-Hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói_Tuấn Vĩnh liếc xéo.
-Chúng đã dựng lên cái cảnh thây chất thây và gọi điện bảo chị em tới.
-Cứ cho là gọi tới đi, lỡ chị em nổi xung ko khống chế được bản thân liền nhào vào lấy thịt đè người với bọn chúng thì sao? Con chuột bị dồn vào đường cùng thì có thể cắn lại mèo mà_Lâm Chấn mi mắt khép hờ nhưng tai vẫn dõng lên nghe chuyện, miệng ngứa ngáy uể oải đôi lúc lại chém chặt Gia Minh vài câu, cũng như làm tín hiệu nhắc nhở mọi người về sự có mặt của mình, đừng hòng lơ đẹp.
-Đúng là khi nổi điên lên chị ấy rất đáng sợ, nhưng quá lắm cũng chỉ choảng được 5 tên thôi, đây chúng có những 10 tên, trong thời gian ngắn ko thể xử gọn thế được_Đăm chiêu nhớ đến quá khứ lúc mình chỉ là 1 thằng nhóc 6 tuổi, ngồi im thin thít căng mắt nhìn chị mình người đẫm nước mưa, chân dẫm lên vũng máu đang nhạt dần, hoà lẫn cùng nước loang lổ cả 1 vùng, tay nắm chặt chiếc gậy gỗ dài hoảng loạn nhìn 5 người đàn ông lực lưỡng nằm la liệt xung quanh, Gia Minh thoáng rùng mình, lòng cảm ơn trời đất vì chỉ có mỗi cậu nhớ đến quãng thời gian huấn luyện khủng khiếp đó.
-5 tên đủ để out rồi còn gì, chắc 5 tên còn lại xỉu theo quy luật, quân ta oánh quân ta đấy mà_Tuấn Kiệt cười lớn, tay vỗ vỗ lên vai thằng em thật thà đến mức khờ khạo của Tử Di bên cạnh rồi chạy đến ve vãn một cô giáo trẻ vừa bước vào căngteen.
-Thế thì cũng liệt vào hành vi đánh nhau mà thôi, oan ức gì chứ_Nhún vai tỏ ý bó tay, Tuấn Vĩnh vẫn cương quyết từ chối việc giúp đỡ bạn mình, ánh mắt nâu sắc nhọn ẩn nấp sau cặp kính dày tiếp tục chiếu tướng lên người Kì Thiên, ko rời, khiến kẻ có diễm phúc được người khác ngắm nhìn phải khó chịu.
-Giờ các cậu nói gì mà ko đúng chứ_Lắc đầu cười nhạt, Kì Thiên rời khỏi ghế ngồi, đảo mắt nhìn đám người anh cho là ích kỉ đang chăm chú làm việc của mình. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở dài, nét mặt đượm chút thất vọng_Đặt niềm tin nhầm chỗ vậy thì phải chịu thôi, coi như tôi vẫn chưa nói gì nhé, chuyện này tôi sẽ giải quyết 1 mình.
-Ko phải 1 mình, có em nữa_Đứng dậy khỏi chỗ, Gia Minh thừa biết chuyện này cậu ko tham gia e ko ổn, tự tin trấn an kẻ đồng hành_Em tin chỉ mình chúng ta cũng có thể lôi được cái kim trong bọc ra ngoài ánh sáng.
-Vậy chúng ta đi_Soi rọi đám người thêm lần nữa, Kì Thiên hạ quyết tâm. Đúng như Gia Minh nói, anh cũng tự tin mình có thể giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.-10 tên đó đang nằm ở 1 bệnh viện tư trên đường nguyễn Huệ. Giờ các cậu tốt nhất ko nên đến thì hơn vì cảnh sát đang làm việc, dây vào chỉ rối chuyện thêm thôi_Tắt ipad, Tuấn Vĩnh 1 tay chặn bước Kì Thiên, 1 tay đẩy chiếc kính đang trễ xuống, ánh mắt vẫn 1 màu nâu u ám
.-Nghe nói ngoài Tử Di ra chẳng còn ai ở đó nên khó có thể tìm được nhân chứng lắm, vả lại, số của kẻ đã thông báo cho các ông bảo vệ cũng thuê bao rồi, tịt đường_Mở to khuôn miệng ngáp 1 cái đã đời, Lâm Chân vặn vẹo xương cốt, thản nhiên khởi động các khớp trước mặt các em gái mặt mũi đỏ lừng trong căngteen.
-Ko có ư?_Sựng người 1 chút, Gia Minh khó hiểu hỏi lại Lâm Chấn.
-Ừ, chính Tử Di đã khai chỉ có mỗi mình nó đến hiện trường_Hôn gió tạm biệt cô giáo trẻ nãy giờ cùng mình "hàn huyên tâm sự" đằng xa, Tuấn Kiệt nở nụ cười chói lòa, tiện miệng thêm thắt một số thông tin mình biết đồng thời đưa ngón tay trỏ về phía cô giáo trẻ minh chứng nguồn cung cấp 100% xác thực_Cô kia đã nói như thế.
-Nhưng hôm đó em cũng đến với chị ấy mà_Rụng rời chân tay, Gia Minh lẩm bẩm, hai con ngươi đen láy bỗng nhạt dần đi, mở căng với vẻ thất thần.Trước giờ, cậu cứ cho rằng vì cậu ko có mặt tại hiện trường nên ko bị rơi vào diện bị tình nghi như chị mình nhưng sự thật ko phải thế, cậu được an toàn ko phải vì luật pháp ko đụng đến mà là vì sự xuất hiện của cậu đã được chê giấu bởi người cậu ko bao giờ nghĩ và cũng ko bao giờ
muốn vướng nợ.
-Đừng buồn nữa, hãy cảm ơn chị cậu khi về nhà, có lẽ, cô nhóc rất muốn nghe 2 từ đó hơn bất cứ thứ gì...từ cậu_Xoa đầu 1 Gia Minh đang chìm nghỉm trong 1 đống nghi vấn, Kì Thiên nở nụ cười an ủi. Hơn ai hết, anh hiểu rõ cảm giác cậu đang mang. Đó ko phải là sự biết ơn mà là sự xấu hổ, nhục nhã, khó chịu và ko cam lòng.
-Được rồi, giờ chúng ta nên về lớp thôi, tối nay nhớ ăn uống no vào, ngày mai sẽ đến bệnh viện tư đó quậy 1 trận nhá_Đưa 2 tay khoác lên vai Gia Minh và Kì Thiên, Liễu Giai Tuyền tua 1 làu, coi như chấm dứt cuộc hội nghị đau óc này.
Chiều muộn, sau khi chén xong hột cơm cuối cùng trong chén, Gia Minh ngồi lại trên bàn ăn, lặng lẽ quan sát Tử Di dọn bàn. Đã từng dặn lòng sẽ ko hỏi nhưng để hoài mối nghi vấn lượn lờ trong đầu khiến cậu cảm thấy bức bối, đành tuôn luôn móng heo móng vịt.
-Tại sao chị lại làm thế?
-Làm gì?_Tỏ vẻ đảm đang theo đúng phong cách nội trợ, Tử Di trút hết đồ ăn thừa vào nồi, hờ hững đáp trả.
-Tại sao ko khai ra tôi, nếu chị khai, chị đâu phải gánh oan 1 mình_Đảo mắt theo từng cử động của Tử Di, Gia Minh nêu lên nỗi nghi vấn mà cậu ko thể giải đáp.
-Thích thì ko khai thôi_Tử Di nhón vài miếng thịt trong nồi bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm.
-Thích ư? Rốt cuộc chị có mục đích gì hả?_Nắm tay thành đấm, Gia Minh gằn giọng. Dường như lối suy nghĩ có qua có lại đã ăn sâu vào da thịt cậu, khiến cậu luôn có cảm giác dè chừng với bất kì sự giúp đỡ của người khác, và Tử Di cũng là một phần trong số những "người khác" đó_Có phải chị muốn tôi phải mang nợ chị suốt đời, đúng chứ?
-..._Dừng tay 1 lát, Tử Di cắn môi khi câu hỏi mỉa mai của thằng em được não bộ cô xử lí, cố gắng đẩy những lời nói có tính sát thương cao ấy ra khỏi đầu mình. Song, cô ko hề giận, chính vì Gia Minh giống cô, ko chỉ ở tính cách mà còn ở cả suy nghĩ. Nếu là cô, trong trường hợp nhận được sự bảo vệ của người khác, chắc chắn cũng sẽ nghĩ xấu rằng họ có mục đích, bản thân cũng khó chịu, ray rứt ko kém.
-Có phải chị muốn tôi mang nợ chị cả đời, đúng ko hả?_Đối với Gia Minh, im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ, thế nên, khi thấy Tử Di ko thèm trả lời mình, lòng cậu đã nổi qụa lên. Cậu nhắc lại câu hỏi ban nãy của mình với chất giọng mạnh và to như hét, vùng vằng rời khỏi bàn rồi kéo giật lấy tay chị, vô ý làm những chiếc đĩa trên đôi bàn tay ấy đổ nhào xuống đất.
Tiếng vỡ bình thường nhưng lắng đọng, sự rơi vỡ tung toé như nước của những mảnh vụn sau khi chạm mạnh với mặt đá cứng...tất cả...như chiếc chìa khóa phóng thích cho cơn giận dữ, sự tủi hờn mà cố gắng lắm Tử Di mới đè nén được đến lúc này, khiến cô chẳng thể kiểm soát được chúng nữa.
-Đúng! Ta làm chuyện đó để ngươi suốt đời phải ray rứt, mang nỗi canh cánh trong lòng cho đến lúc nhắm mắt xua tay đấy. Rồi ngươi sẽ phải chăm sóc ta, nuôi ta luôn đó. Sao? Ngươi có bản lĩnh thì đi mà tự thú đi, rằng tôi cũng ở đó rồi lĩnh giấy đình chỉ học đi_Xả một hơi vào mặt thằng em ********, Tử Di nhanh chóng ngồi phục xuống đất, ko phải vì cô muốn thu dọn mấy cái đĩa vỡ để tránh phải đền bù thiệt hại mà chỉ là ko muốn kẻ kia nhìn thấy khoé mặt mình đỏ hoe, nhìn thấy cả phần yếu đuối hèn hạ của mình nữa.Dùng sức chèn ép giảm độ vang những tiếng nấc của mình, Tử Di tâm trí bấn loạn, những ngón tay luống cuống nhặt những mảnh vỡ ngổn ngang xung quanh, đôi lúc lại khẽ nhăn mặt khi chạm vào mặt nhọn của chúng.Máu rơi *** từng giọt xuống nền nhà rồi đông đặc, có giọt lại hòa tan cùng những hột lệ từ khoé mắt Tử Di rơi xuống, nhạt dần...
-Để tôi giúp cô_Tận tình cúi xuống nhặt giúp, ông quản gia thở dài nhẹ, ko nói gì thêm nữa.
***
Đưa ngón tay chạm nhẹ vào màn hình ipad, chủ nhân của những ngón tay ấy xót xa nhìn ngón tay máu tụ đỏ thẫm thành cục của 1 ai đó đang được chiếu rõ, khoé môi thầm tự trách móc bản thân.
-Xin lỗi vì ko thể trở thành chỗ dựa cho cậu vào những lúc thế này, nhưng làm ơn hãy mạnh mẽ lên, tôi sẽ luôn dõi theo cậu chỉ cần cậu ko biến mất khỏi tầm nhìn của tôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...