Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

-Đùa sao?_Ko sợ hãi trước lời đe dọa sắt đá của Tử Thần, Tử Di làm mặt ko thể tin nổi, trong lòng thầm thán phục sự ảo tưởng quá mức của hắn_Phải, P&P có tòa án riêng, luật pháp riêng, nhưng chẳng ai rửng mỡ đi xét xử cái chuyện bé như mắt mũi này đâu, cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản quá đấy

-Trên đời này có mấy kẻ ko hám tiền chứ, chỉ cần đặt trước miệng chúng một đóng tiền thì chuyện gì cũng có thể làm được

-Bộ cậu dư tiền lắm hả? Xem lại đầu mình chứa gì đi_Trỏ tay vào đầu nhắc nhở đối phương, Tử Di nửa điều sặc mùi mỉa mai, bởi lẽ, cô ko thể ngờ trên đời này lại có kẻ nói điều xằng bậy mà mặt vẫn trơ ra vô cảm

-Ko cần phải xem, cậu ko tin phải ko, tôi sẽ cho cậu thấy_Rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, Tử Thần bấm bấm gì đó rồi áp nó lên tai mình, ánh mắt đầy cương nghị_Alô, club Kỉ luật phải ko, tôi cần kiện một người...

-Khoan đã_Nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại, Tử Di cuống cuồng dập máy, thu giấu trong áo khoác mình, cơ mặt rõ nét khó hiểu_Cậu có bị điên ko đấy, chẳng nhẽ muốn tôi trở thành nô lệ của cậu đến thế sao?

-Rất muốn_Ranh mãnh cười, Tử Thần đáp ngắn gọn, nhưng đủ để làm con người kia phải khiếp sợ, vô thức đánh rơi chiếc điện thoại trong ánh mắt thất thần

-Cậu..._Mấp máy môi, Tử Di bàng hoàng, toàn thân thể rơi vào bất động. Vài giây trước, cô đã nhìn thấy một thứ gì đó thật đáng sợ từ con người ấy, đó là đôi mắt ngông cuồng pha lẫn sự thách thức chìm nghỉm trong bóng đem đen kịt nhưng vẫn có thể ánh rực rỡ, đó là nụ cười đểu giả thường tình song lại chứa vô vàn sự chết chóc khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy tâm can mình như bị rút hết, mọi suy nghĩ cạn dần, cạn dần rồi lịm đi để lại một cơ thể trống rỗng...

-Chọn đi, một là để cho mọi người biết đến Hàn Tử Di-nô lệ khom lưng thờ phụ Lăng Tử Thần tôi, hai là âm thầm làm tất cả mọi sự sai khiến của tôi, chẳng ai biết đến cái vỏ bọc nô lệ của cậu và nếu như may mắn, sau này tôi sẽ thương tình phóng thích cho cậu_Rải từng bước chậm nhưng dài, thẳng hướng tiếp cận Tử Di, Tử Thần lạnh lùng nêu lên từng chữ, từng chữ một, ý muốn để cô có thể suy nghĩ, chọn một ngã rẽ thích hợp cho mình, âu đó cũng là cái ơn cuối cùng hắn có thể ban cho cô


-Tôi sẽ làm, được rồi chứ_Nắm chặt tay kiềm chế cơn giận đang lấp đầy thân thể mình, Tử Di nói như hét, nhưng vẫn ko quên trả treo giành quyền lợi cho mình_Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám đặt ra những yêu cầu quá đáng, tôi dù có bị đem ra tòa cũng sẽ ko thỏa ý cậu đâu, nhớ cho kĩ

-Ko cần lo_Mỉm cười thỏa mãn, Tử Thần thu hồi chiếc đĩa quẳng lên giường

-Trong cái đĩa đó chứa gì thế?_Nhìn theo chiếc đĩa đang thả thân hình mỏng dẹt xuống nệm, Tử Di hồ nghi hỏi

-Nó là thứ đã ghi lại toàn bộ vụ cá cược của chúng ta hôm qua_Thản nhiên trả lời, Tử Thần đút tay vào túi quần, ko hề lo sợ người kia sẽ chụp lấy bằng chứng của mình rồi phá hỏng mà chỉ tận tình nhắc nhở trước_Tôi còn nhiều cái lắm, nếu cậu muốn lấy nó, cứ việc, rảnh rổi mở ra xem cũng thấy hay hay

-Đê tiện, bỉ ổi, đồ tiểu nhân mặt dày_Xả một tràng cách gọi cực phong phú và đa dạng của giới giang hồ, Tử Di tàn nhẫn nhắm đôi chân vô tội của Tử Thần mà trút giận, dùng lực hết đá rồi lại dẫm, cơ hồ muốn kẻ thù mình phải bò lết cả quãng đời còn lại, mặt đỏ phừng phừng như lửa đốt_Sao trên đời lại có kẻ trơ trẽn như ngươi chứ, dám quay lén dung nhan của thiếu nữ, bôi tro trát trấu lên măt ta, ta phải cho ngươi chết

-Đủ rồi_Chụp lấy chân Tử Di chế ngự, Tử Thần nhăn nhó nhìn đôi chân thê thảm của mình, đánh vào tâm lí địch mà cảnh cáo_Cậu còn đá tôi nữa thì hôm nay ôm bụng đói mà ngủ đi nhé

-Ngươi tưởng ta ko có tiền sao? Ta cứ đá đấy_Mạnh hơn nữa, Tử Di vẫn ko bỏ dở nửa chừng


-Ở đây là Seul, bộ cậu định dùng tiền Việt để trả ư?

-Seul?_Như bị sét đánh giữa trời quang, Tử Di khựng người, chạy thật nhanh ra cửa nhìn bảng tên phòng. Quả nhiên, cô ko bị lừa, đằng trước số 52 to đùng là một chữ Hàn chằng chịt nét, xung quanh cũng chẳng khá khẩm hơn, tất cả đều mang nội thất và phong cách chỉ có xứ sở Kim Chi mới có

Bước vào phòng sau khi đã tu tỉnh lại đầu óc, Tử Di mang theo tiếng réo rắt như tiếng lợn kêu của dạ dày vác mặt đến gặp Tử Thần đang nhíu mày an ủi đôi chân đỏ tấy

-Xin lỗi!_Lí nhí như kiến hát, Tử Di bất đắc dĩ ép mình phải thốt ra cái từ mà có đánh chết cô cũng ko muốn nói vài giây trước đó

-Sao lại xin lỗi, tôi đâu có lỗi đâu mà xin_Nín nhịn cơn tức cười, Tử Thần làm bộ lạnh lùng, dù kế hoạch đã thành công trót lọt nhưng vẫn ko thôi dứt khỏi ham muốn chọc quê kẻ cùng đường, lời nói thoát y mỉa mai

-Vậy tôi biết mình sai rồi, từ giờ sẽ ko đánh cậu nữa_Nuốt cơn uất hận xuống dạ dày, Tử Di cố trấn trĩnh chính mình bằng cách đưa ra một mớ hậu quả nếu cô ko chịu xin lỗi. Nào là cô sẽ bị đói meo đến cồn cào gan ruột, bị kẻ thù một mạch ko thương tiếc đá văng ra ngoài đường cùng tràng cười sảng khoái cực kì xốc óc, tệ hơn, Hàn Quốc vốn xứ lạnh lẽo, ở lâu trong thời tiết ko mấy chiều người này, có khi, sáng hôm sau cô sẽ lên trang nhất với các chết y chang cô bé bán diêm trong truyện cho xem, mà cô thì ko muốn mình nổi tiếng bằng cái cách chẳng được lợi lọc gì đó.

-Nói thật chứ?_Nghi ngờ hỏi lại, Tử Thần vốn biết rõ câu trả lời nhưng vẫn ra vẻ ngây thơ, dụng ý có thừa


-Thật!_Dặn lòng ko được đưa tay bóp cổ vặt óc kẻ thù, Tử Di vắt não viết nhật kí về cái ngày xui xẻo và xấu hổ hôm nay, cất kín đợi thời cơ trả thù dù chưa bao giờ cô lôi nó ra để thực hiện

-Vậy tôi tạm tha_Đắc chí đứng dậy, Tử Thần bắt đầu sử dụng quyền lực của mình_Lấy áo khoác cho tôi

-Đây_Ngoan ngoãn thực hiện yêu cầu của chủ nhân, Tử Di tức đến nghẹn cổ, nắm chặt chiếc áo như muốn xé vụn nhưng lại ko thể, chỉ biết nhón chân mặc vào cho hắn

***

Ra khỏi phòng, Tử Thần rẽ lối đi đến phòng ăn của khách sạn mang theo sau là một osin lẽo đẽo như cái đuôi trong ánh nhìn mê muội của mấy thiếu nữ vô tình đi ngang qua rồi ngồi xuống nơi mình đã đặt chỗ sẵn

-Ngồi xuống

-Biết rồi ko phải nhắc_Ương ngạnh ngồi xuống ghế đối diện, Tử Di cầm menu, lục tìm vài món ăn cho mình, tất nhiên phải là món đắt tiền vì hôm nay, cô ăn chùa nên ko cần câu nệ ví tiền của mình sẽ vơi đi bao nhiêu

-Nói lại xem nào?_Nhích mắt khỏi quyển menu, Tử Thần ra lệnh bằng tông trầm, điệu bộ ép buộc quá rõ ràng


-A, biết rồi mà_Nhỏ nhẹ như thiếu nữ ra mắt bố chồng, Tử Di khó khăn lắm mới rặn được nụ cười hiền

-2 người muốn dùng gì?_Một cô phục vụ với thân hình cực nóng bỏng trong bộ áo váy bó sát người tuôn một mớ tiếng Hàn đau óc, mắt đăm đăm nhìn vị khách tuấn mĩ_Ngài có cần uống chút nước ko ạ?

-Ko cần, cho tôi hai đĩa Yangnyeom Tongdak (Gà rán), món bossam (thịt lợn mỡ hấp với kim chi, bọc với cải bắp và rau diếp), Manduguk và Dolsot Bibimbap_Từ chối thiện ý của cô phục vụ, Tử Thần gọi món một cách trôi chảy bằng tiếng Hàn, đồng thời gửi trả menu cho cô ta

-Đúng rồi, khách sạn chúng tôi có dành một suất Daehajjim (tôm hùm hấp) cho khách hàng, ngài có muốn ăn ko?_Quá tận tình chăm sóc vị khách của mình, cô phục vụ vẫn ko chịu lui vào bếp, cố ý rút ngắn khoảng cách với người mình để ý, đồng thời gập người chỉ trỏ hình ảnh của món ăn mình nói đến cực chu đáo, vô tình trưng ra một ngực hấp dẫn

-Ko cần, người của tôi bị dị ứng với tôm_Lơ đẹp cô phục vụ cuốn hút, Tử Thần đưa tay giật lấy cuốn menu trong tay Tử Di rồi đưa hẳn cho cô ta

-Làm gì thế, tôi chưa gọi món mà_Réo lên, Tử Di nhăn mặt, rất ko hài lòng trước thái độ đường phố của người đối diện

-Tôi gọi rồi_Nói bằng tiếng mẹ đẻ, Tử Thần lấy một lon lipovitan đẩy về phía Tử Di_Đồ uống ở đây có ga, cô ko uống được thì uống cái này

-Cảm ơn_Sững sờ nhận lấy lon nước ngọt mình ưa thích, Tử Di nhẹ nhàng, nói bằng tất cả tấm lòng của mình. Có lẽ, đấy là lần đầu tiên cô thốt ra câu đó với người trước mặt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui