Chương 22: Vụ bắt cọc đáng ngờ
-Mẹ à, Tử Di đang ở đây...với con
- 3...2...1_Nở nụ cười nhẹ mãn nguyện nhìn 3 chiếc kim đồng hồ chồng lên nhau thành một đường thăng tắp trên mặt đồng hồ đeo tay, chàng trai nọ gập cuốn sách đang đọc giở, đứng dậy rời khỏi chiếc ghế sôfa màu cafe trong một cửa hàng nào đó, nhanh chân tiến đến chiếc xe đen bóng đang đợi mình ở bên ngoài. Ngẩng đầu nhìn bầu trời ko một gợn mây, chàng trai nọ lại mỉm cười lần nữa, ánh mắt đen sâu toát lên niềm hi vọng, sự chờ đợi lạ kì. Chần chừ vài giây, chàng trai mới bước lên xe, hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập của thành phố Seul hoa lệ...
Trong khi ấy, ở một nơi nào đó trên Trái Đất vẫn quay tròn, quay tròn này, có một người người con gái đang lửng lơ như Tazan phiên bản nữ giữa ko trung lộng gió cùng bộ đồng phục gò bó của P&P, mặt tái mép ko còn một giọt máu.
Chật vật mãi mới đặt chân lên được sàn máy bay, Tử Di choáng váng ngồi phục xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa ánh mắt kinh hãi nhìn chiếc thang dây dài ngoằng phía dưới, ko thể tin nổi mình vừa toát mồ hôi, chảy nước mắt ròng ròng trèo lên nó vừa cực khổ túm cái váy ngắn cũn trước làn gió tung hoành như bão này, lòng tạ ơn chúa vì đã thương tình che chở cho cô, ko để cô bị rơi phịch xuống đất từ độ cao phát choáng kinh dị này, thể thể cũng được toàn vẹn.
-Cô Hàn, hãy đeo cái này vào_Đưa cho người mình được lệnh áp tải đi một đôi tai nghe, người đàn ông được xem là thủ lĩnh của đám "du côn" thân hình bệ vệ, tay bất li thân với khẩu M76 chết người lên tiếng.
-Mấy người là ai thế?_Nhận thấy đối phương ko có vẻ gì đáng sợ như mình nghĩ, Tử Di bạo gan điều tra thân thế, ngoan ngoãn đeo tai nghe vào rồi liếc nhìn những chiếc máy bay khác đang lượn lờ ở phía sau
-Xin lỗi cô, cậu chủ chúng tôi đã dặn sẽ ko nói bất kì điều gì với cô cho tới khi đến nơi an toàn, do vậy..._Bưng một đống thức ăn vặt nằm gỏn lọn trong một hộp giấy khá to đưa cho người ngồi cạnh, người đàn ông tiếp lời_...trong lúc chờ đợi, cô có thể ăn những gì cô muốn
-Sao tôi có thể ăn khi chẳng hay biết gì về nguồn gốc của mấy thứ này chứ?_Nhăn mặt hồ nghi, Tử Di lẩm bẩm, thoáng chút do dự nhìn đống thức ăn "khiêu gợi" bên trong ko biết nên ăn hay ko nên, nuốt nước bọt ừng ựng. Chỉ cần cô sơ suất tin tưởng mà thò tay xử một em trong đám này, thể nào quãng đời sau này cũng phiêu như gió cho coi. Dạo này tệ nạn buôn bán thiếu nữ sắc xuân ngời ngợi như cô nhiều vô kể, ko có gì là ko thể xảy ra cả.
-Cô cứ yên tâm, chúng hoàn toàn "trong sạch", nếu cô ko ăn có thể để đấy, chút đói anh em tôi sẽ xử lí_Vẫn giữ khư khư ko rời khẩu súng khủng bố, người đàn ông đáp lời lần cuối rồi chú tâm quan sát quang cảnh bên ngoài qua chiếc laptop nằm ngay ngắn trên đùi mình, mặc cho trời âm u mịt mù vẫn ko chịu cởi bỏ chiếc kính râm đen thui, cứ như thể muốn nguy tạo ình một hình hài đáng sợ, dù thân chủ nó có ngủ gục hay chảy nước mắt vẫn giữ được vẻ bệ vệ nghiêm trang để đe dọa người khác vậy.
Dẩu môi nhìn người đàn ông, Tử Di chán nản tựa người vào thành ghế, quyết định ko nghĩ ngợi gì nữa ệt óc, trong lúc chờ đợi đến cái nơi cô ko hề biết ấy, tốt nhất nên lấp đầy khoang bụng rồi đánh một giấc thì tốt hơn.
***
Tại phi trường ngút ngàn gió ở Seul, giữa bầu trời sẩm tối theo thời gian, 3 chiếc máy bay sau một thời gian lướt qua biết bao nhiêu đỉnh núi chót vót hay mặt biển mênh mông cuối cùng cũng hạ cánh, thổi tung mọi thứ xung quanh nó bay đi thật xa.
Nhảy xuống một cáhc hùng dũng từ buồng máy bay, 1 đoàn người nom hung tợn trong bộ vest đen cùng chiếc kính râm to sự, tay nắm chặt khẩu M76 xếp thành một hàng dài, chờ đợi sự xuất hiện của vị chủ nhân đáng kính
Sải bước dài tiến tới đám tôi tớ của mình, 1 chàng trai ngạo nghễ trong chiếc áo sơ mi trắng dài ko sơvin để lửng hai chiếc nút chưa gài ở phí trên cùng chiếc quần Jean bụi mài nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay ở phía xa rồi dừng lại, để những người kia hành lễ
-Đâu rồi?_Khô khốc ra lệnh, chân mày chàng trai khẽ nhướn lên khi ko thấy bóng hình của người cần tìm
-Vâng_Ngẩng đầu lên dè chừng, người đàn ông hơi chút lo lắng trước thái độ có vẻ ko được tốt của chủ nhân, thái độ nghiêm nghị ban nãy cũng dần tan biến mà thay vào đó là sự ngập ngừng, e dè lẫn kinh hãi_Tôi thành thật xin lỗi vì đã ko thể giữ cô gái đó...
-Gì?_Ko để cho kẻ tôi tớ kịp nói hết câu, chàng trai hỏi như hét, ánh mắt cật lực thoáng lo lắng phóng về phía xa, toan tiến đến chiếc máy bay vẫn chưa dừng quạt quay
-Cậu chủ!_Thấy có biến xấu, người đàn ông chạy theo chủ nhân ngăn cản, thật sự ko hiểu tại sao lại có phản ứng dữ dội như thế_Tôi vẫn chưa nói hết...
-Còn gì nữa?_Đằng đằng sát khí chiếu tướng lên kẻ dám cản đường mình, chàng trai dừng bước, dồn hết sức mạnh vào nắm tay đã vo thành cục
-À...tôi xin lỗi vì đã ko thể giữ cô gái đó tỉnh táo để gặp ngài, tại thấy cô ấy ngủ ngon quá nên tôi ko đành lòng đánh thức cô ấy giậy, xin ngài xá tội_Gập người tạo 1 góc 90 độ chuẩn ko cần chỉnh, chỉnh là sai bét, người đàn ông nửa câu xin lỗi, nửa câu đòi xá tội, bộ dạng y thể một con chuột lỡ sa chân vào cái bẫy của chủ nhà vậy
-Thế ư? Đang ở đâu?_Làm dịu ánh mắt dữ dội, chàng trai dãn cơ mặt, giọng nói giờ có chút trầm ấm
-Có ở trên máy bay, thưa ngài
Ngay khi nghe câu trả lời của kẻ bề tôi, chàng trai nhanh chân tiến lại gần chiếc máy bay-nơi kẻ là nguyên nhân của câu chuyện ko mấy dễ thở ban nãy đang thỏa sức chìm trong cơn mộng. Lặng người một lát nhìn cô gái mình "bắt cóc" từ Việt Nam đem đến đây, chàng trai nhếch môi cười dịu dàng, đưa tay bế lấy thân hình kia một cách cẩn thận, tránh đánh động làm cô thức giấc rồi quay trở lại chiếc ô tô ban nãy mình vừa ngồi, thoát khỏi phi trường đen kịt và lạnh lẽo...
Rẽ lỗi đến một khách sạn sang trọng bởi vẻ hiện đại của nó, chàng trai nọ tiếp tục cẩn thẩn bế cô nàng hám ngủ bước từng bước lên căn phòng mình đã đặt sẵn trong ánh nhìn đa chiều từ những người đi ra đi vào lẫn nhân viên của khách sạn, khuôn mặt điển trai vẫn giữ nguyên nét băng giá thường ngày và đôi mắt có thể áp bất kì ai.
Đặt nhẹ cô gái lên chiếc đệm êm ấm, chàng trai vò đầu chiếu tướng đám tôi tớ nãy giờ vẫn răm rắp đi theo mình, tay chỉ vào cô gái kia, lạnh lùng tra khảo người đàn ông tội lỗi:
-Ông có cho cô ấy uống thứ gì ko mà ngủ say như chết vậy
-Ko, thưa ngài_Ra chiều oan ức, người đàn ông thiểu não ưu ái liếc nhìn người bị mình bắt cóc, lòng chảy ko ra nước mắt_Cô ấy ăn xong đống thức ăn vặt rồi lăn ra ngủ, ko tin, ngài có thể hỏi anh em còn lại sẽ rõ
-Thôi được rồi, mấy người ra ngoài đi_Vẫy tay ra hiệu, chàng trai ngồi thụp xuống giường, nghĩ ngợi gì đó rồi quyết định lấy điện thoại của mình ra, bấm bấm điêu luyện
Áp điện thoại lên tai chờ dòng chuông đổ hồi sống động của số điện thoại mình đang gọi, chàng trai đứng ngồi ko yên, đi đi lại lại
-Alô, Tử Thần à?_Tiếng người bên kia trả lời trong trẻo phát ra
-Mẹ à, Tử Di đang ở đây...với con
Chương 23: Bản chất của hình phạt
-Hình phạt?_Nắm chặt tay chế ngự sự quẫy động kì lạ của cơ thể,
Tử Di nhắc lại 2 từ chủ chốt trong câu nói của người kia,
lòng chìm nghỉm trong hoảng sợ trước hành động vốn dĩ cô đã quá quen
-Tử Thần..._Nắm chặt chiếc điện thoại sau khi nghe câu đối thoại của người bên kia, Hàn phu nhân thoáng sững người, cơn tức giận phun lên ầm ầm như nhan thạch núi lửa, vỡ lở ra ngoài hằn lên trên từng nét mặt của bà
-Lại chuyện gì nữa à?_Đưa mắt rời khỏi chiếc laptop nãy giờ mình chăm chú vào, Hàn lão gia nhếch môi nửa cười nửa ko nhìn khuôn mắt diễm lệ đang đỏ lên như cà chua lúc chín mọng, phần nào đoán biết được người vừa nói chuyện đã thông báo điều gì đó ko nên
-Nó...nó dám đem Tử Di của em sang Seul rồi mới điện xin phép_Gằn lên từng chữ, Hàn phu nhân quắc mắt nhìn bộ dạng ko mấy lo lắng gì cho đứa con gái bé bỏng của chồng mình, cơ hồ muốn ném luôn chiếc điện thoại vào mặt ổng xả giận
-Tưởng chuyện gì to tát lắm, em phản ứng hơi quá rồi đấy_Ngáp dài thể hiện mình đang rất buồn ngủ, Hàn lão gia cười nhạt, thái độ vo lo vô nghĩ càng khiến cho con người kia tức điên hơn
-Gì chứ? Anh ko sợ 2 đứa nó ở một mình rồi xảy ra chuyện đáng tiếc sao?_Bức xúc, đầu óc bậy bạ của Hàn phu nhân lại hoạt động công suất lớn, mường tượng ngay cái cảnh con mình bụng mang dạ chửa khóc hết nước mắt khi gặp mình mà đau lòng, còn bà thì phải đóng vai một bà mẹ khốn khổ với đứa con ăn cơm trước kẻng, đi đâu cũng phải bịt mặt bịt mũi đến bức bối để tránh điều tiếng dị nghị của hàng xóm
-Đã sao nào, lúc trước anh với em chả ở với nhau đấy thôi, có xảy ra chuyện gì đâu_Lắc đầu bó tay trước người vợ độc nhất vô nhị, Hàn lão gia kể khổ, đánh một loạt chữ gì đó vào chiếc laptop.
-Anh đừng so sánh chuyện chúng ta với chúng nó, nói chung, hôm nay em sẽ bay sang Seul_Cương quyết với chủ ý của mình, Hàn phu nhân nhanh chóng vọt lẹ đến tủ quần áo sắp xếp đồ đạc trước khi vượt biển quay về
-Đừng đùa nữa, em sang đó thì được gì?_Vò đầu bất lực, Hàn lão gia đưa mắt nhìn theo từng hành động liếng thoắng và dứt khoát của vợ, lòng lại nhớ đến quãng thời gian bất trị của bà trước kia, lúc còn ở P&P. Ko ngờ, khi cái thời thiếu niên bồng bột trôi qua, cả hai đã bước sang tuổi của những người làm cha người làm mẹ, cái viễn cảnh đau đầu nhưng hạnh phúc trước đây lại có thể được tái hiện thêm lần nữa, điều đó, vô thức làm tăng thêm tình yêu của ông dành cho người đàn bà vẫn mãi mang trong mình tính cách con nít hay giở chứng ấy. Có lẽ đó chính là lí do vì sao, ông đã mê mệt bà kể cả khi bà đang náu mình trong vỏ bọc của một người con gái khác-người mà ông ghét cay ghét đắng
-Ít ra em cũng có thể giám sát được bọn chúng, mà anh cũng đừng quan tâm nữa, cứ ở đây làm đống việc của anh ấy_Giận dỗi chồng, Hàn phu nhân càng giữ nguyên ý định của mình, chân sải dài gấp gáp cùng chiếc va li đã nạp đầy đồ ở bên trong tiến ra cửa
-Đứng lại!_Cất tiếng bằng chất giọng lạnh băng chỉ dành cho đối tác hoặc kẻ dưới, Hàn lão gia rời khỏi tấm đệm ấm áp, xỏ chân vào dép rồi vòng tay đặt quanh ngực, điệu bộ trịch thượng ngạo nghễ nhìn người đàn bà của mình đã dừng hẳn bước
-Em sẽ đi_Quay đầu lại chỉ để ném sự cố chấp vào mặt chồng, Hàn phu nhân đưa tay vặn nắm cửa
-Em dám cái lệnh anh sao?
-Trong luật hôn nhân, vợ chồng đều bình đẳng nên ko có chuyện em cãi lệnh anh hay anh cãi lệnh em đâu_Dùng lí lẽ và luật pháp vốn dĩ vô hiệu đối với người đàn ông ngang ngược như chồng mình để đối thoại, Hàn phu nhân nở nụ cười có thể giết chết hàng trăm người đàn ông nhằm mê hoặc chồng, ánh mắt si dại nửa thực nửa ảo đầy mời gọi
-Rất tốt_Mỉm cười tà ác đáp lại, Hàn lão gia mở điện thoại, ra lệnh với người đang cầm máy ở bên kia_Huy động tất cả mọi người, chặn hết lối ra vào trong biệt thự, ko được để cho phu nhân rời khỏi đây nửa bước
-Anh..._Nắm chặt tay thành đấm, Hàn phu nhân tức tối trước hành động phản bác của chồng, một hồi mới lấy lại bình tĩnh, thích thì chiều_Xem ra em cũng phải làm gì đó rồi
Búng tay cái tách ra hiệu cho đám người Ninja đang náu mình xuất hiện, Hàn phu nhân khoái chí nhìn đám người xếp thành một hàng dài sau lưng mình, tay cầm chắc vũ khí chực chờ tàn sát một kẻ nào đó khi chủ nhân ra hiệu
-Đúng vậy, đã đến thời điểm cần phải xem xem giữa thế lực của Hàn Gia của anh và dòng họ Kuroyuki của em, bên nào mạnh hơn rồi_Lắp đạn vào khẩu súng bằng đồng trong tay, Hàn lão gia ko nhân nhượng chĩa thẳng về vợ, đe dọa_Hãy chạy đi, khi có thể, em yêu
-Anh yêu, anh cũng nên làm thế_Rút 2 thanh kiếm Ninja từ kẻ tôi tớ, Hàn phu nhân đáp trả bằng thế võ đặc trưng chỉ có Ninja nhật mới có, thách thức
Họ hứa hẹn một buối tối đầy chết chóc và ướm mùi máu tanh cho căn biệt thư vốn yên tĩnh đến quái dị này. Trong lúc đó, chúng ta hãy phiêu du đến thành phố Seul ngợp ánh đèn điện, để chiêm ngưỡng cảnh vui thú của 2 người-nguyên nhân gây đổ máu cho biệt thự Hàn Gia tại NewYork
***
Dụi mắt khỏi giấc ngủ suốt 1 tiếng lận, Tử Di thói quen khó bỏ, mắt nhắm mắt mở trèo xuống giường rồi xông thẳng vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh.
-Dậy rồi hả?_Tử Thần chống đầu ngả người trên chiếc ghế sôfa bên cạnh, dù mệt nhưng vẫn cố mở mắt quan sát người bị mình bắt cóc
-Ừm, dậy rồi_Đưa tay che cái miệng đang rộng ngoác vì ngáp, Tử Di chẳng buồn để ý đến chủ nhân của giọng nói vừa vang lên là ai, vẫn thẳng hướng vào phòng tắm mà đi
Sau khi vào phòng tắm được vài giây, cô nàng trở ra với vận tốc tên lửa, trố mắt thộn mắt nhìn kẻ đang ngồi tỉnh bờ ở đằng xa, tay chỉ thẳng về phía hắn mà hét to tra khảo
-Cậu làm gì ở phòng tôi thế hả?
-Đây đâu phải phòng cậu_Vờ ngó nghiêng xung quanh một lượt, Tử Thần thản nhiên đáp, ánh mắt tỏ rõ sự hài lòng đến lộ liễu
-Gì chứ?_Theo phản xạ, Tử Di cũng ngó nghiêng xung quanh, thăm thú mọi cảnh vật, xác nhận câu nói như sấm bên tai của oan gia rồi rùng mình, đầu óc mới nhớ ra 12 giờ trưa hôm nay mình đã bị một toán người mặt áo vest đen hung tợn bắt cóc, bay thẳng một mạch ko biết trời biết đất
-Nhớ ra rồi à?_Rời khỏi chiếc ghế ấm nóng vì ám nhiệt từ người mình, Tử Thần vươn vai cử động các khớp đã tê mỏi, mắt vẫn chung thủy chiếu tướng lên một người duy nhất
-Ra...cậu bắt cóc tôi?_Hỏi một câu hỏi dù biết mình đã nắm gọn câu trả lời trong lòng bàn tay, Tử Di hồ nghi, trong chờ rằng kẻ mình ghét sẽ thốt ra từ "ko" dứt khoát, để cô có thể vịnh vào việc hắn đã cứu mình mà an ủi bản thân, hi vọng con đường trở về nhà sớm nhất
-Đúng vậy_Ko bao biện, ko chần chừ, ko làm theo những gì lòng Tử Di mong muốn, Tử Thần nói một cách ngắn gọn, tiếp tục đưa ánh mắt đầy áp chế rọi thẳng vào người cô
-Sao cậu dám hả?
-Chẳng nhẽ cậu quên lời cá cược với tôi hôm qua rồi sao?_Rút ngắn khoảng cách với kẻ đang nhìn mình đầy khinh bỉ, Tử Thần đưa tay vân vê mái tóc đang xõa dài trên vai cô, nhẹ nhàng trong từng câu từng chữ
-Tất nhiên là ko quên_Chẳng hề tránh né như thường ngày vẫn làm, Tử Di thẳng thừng nhìn vào mắt Tử Thần, chút sợ hãi ban đầu tựa hồ bay mất, thay vào đó là sự cố chấp muốn đối diện. Phải, đáng nhẽ cô nên thực hiện việc này từ sớm, có lẽ người đối diện cô sẽ vì thế mà ko coi thường và bắt cóc cô như bây giờ, cô phải cho hắn biết thế nào là sự chịu đựng vượt giới hạn. Ai bảo hắn dám dọa cô sợ chết khiếp đến lịm đi bằng dân giang hồ
-Vậy thì ko có gì phải hỏi nữa, tôi chỉ bắt cậu đến đây để thực hiện hình phạt của kẻ thua cuộc mà thôi_Cười khẩy, Tử Thần bất ngờ đưa tay ôm lấy cô gái trước mặt, đầu cúi thấp để bờ môi thẫm đỏ có thể chạm nhẹ vào vành tai nóng bừng
-Hình phạt?_Nắm chặt tay chế ngự sự quẫy động kì lạ của cơ thể, Tử Di nhắc lại 2 từ chủ chốt trong câu nói của người kia, lòng chìm nghỉm trong hoảng sợ trước hành động vốn dĩ cô đã quá quen
-Làm nô lệ cho tôi..._Mở môi đưa hàm răng cắn vào vành tai kẻ đang run rẩy trong vòng tay mình, Tử Thần thì thầm, phả hơi thở lạnh đến thấu xương chèn ép_...suốt đời
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...