Thừa Kế Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn


Vì đảm bảo chất lượng giấc ngủ của học sinh, mới 10 giờ, toàn bộ trung học Thế Minh lập tức lâm vào bóng tối u ám, ngay cả đèn đường trên sân cũng bị tắt đi.
Cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu.
Hai tay Hứa Tri Ngôn giao nhau đặt sau đầu, nghe tiếng thở dài càng lúc càng lớn của Khúc Quý giường đối diện, cậu nhỏ giọng dò hỏi: “Không chơi ‘Phòng ký túc’ hả?”
“…… Tớ không chơi đâu.” Nói xong, Khúc Quý lại thở dài, quay mặt vô tường.
“Thật sự không chơi sao? Đây là truyền thống lâu đời của trường chúng ta đó.” Hứa Tri Ngôn nhịn cười, khuyên nhủ.
“……” Khúc Quý vùi mặt trong chăn, từ chối trả lời.
Cậu ta hiện đang cảm thấy tổn thương sâu sắc bởi quy tắc của căn phòng đôi này.
Bên ngoài, tuy màn hình livestream phòng 603 đen thui nhưng giờ phút này lại là phòng đạt lượt xem khủng nhất trong tất cả các phòng livestream của phó bản trường học trẻ khiếm thị.
Nhiều người bị xếp hạng top 1 thu hút, tò mò click vô xem, phát hiện làn đạn đang vô cùng hưng phấn hóng hớt nhưng hình ảnh hiện trên màn hình không khỏi khiến bọn họ cảm thấy hoang mang.
【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ-Hứa Tri Ngôn(...) 】
【 Gì vậy? Mất kết nối đường truyền hả? 】
【 Reply=> Không biết nữa, tui thấy phòng này nhiều lượt xem nhất nên bấm vô thử, kết quả màn hình đen thùi lùi, chắc streamer bị giết rồi hay sao ấy? 】
【 Phụt, lầu trên mới tới à? 】
【 Ha ha ha ha nãy mị có qua cách vách ngó thử, quái vật nổi điên bắt đầu cuồng sát rồi! 】
【 Cười ẻ thiệt chứ, đặc biệt là cái đứa xui xẻo chọn phòng 16 người á, 15 đứa hết 12 đứa là quỷ mẹ nó rồi, gã ngồi mãi không chịu chọn nên giờ đang bị quỷ truy sát hahaha】
【 Người khác đều sợ hãi trò chơi phòng ký túc, chỉ có nhóc trăm vạn ha ha ha...khó thế mà cũng hố được con quỷ phòng mình ha ha ha 】
Hứa Tri Ngôn nào biết cậu mang đến bao nhiêu trận cười hả hê cho khán giả.
Rốt cuộc làm cách nào mới có thể kích phát trò chơi ‘Phòng ký túc’ đây?
“Thật sự không chơi sao? Tối mai chúng ta ăn đùi gà tiếp nhé?” Cậu giả vờ khuyên nhủ nhằm dụ dỗ bạn cùng phòng.
Không ai trả lời, bầu không khí im ắng khiến người ta có hơi khó thở.
Trong bóng đêm truyền đến âm thanh lăn qua lộn lại.
Một lát sau, Khúc Quý rầu rĩ nói:“……Cậu đang cười nhạo tớ chứ gì?”
Nhắc đến chuyện này, Hứa Tri Ngôn thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng suy xét đến tim bạn quỷ cùng phòng mỏng manh dễ vỡ như thế, cậu khụ một tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nói: “Không có mà đang yên đang lành tớ cười cậu làm gì.

Haiz....Chúng ta bắt đầu chơi thôi.”
Khúc Quý làm quỷ trong phó bản nhiều năm, biết rõ không thể kháng cự quy tắc, bất đắc dĩ kích phát trò chơi tiến vào trạng thái ‘bất chấp mọi thứ ai nhào vô mình tao cân hết’.

Cậu ta tiếp tục phổ biến quy tắc chưa kịp nói lúc nãy, nhấn mạnh trọng điểm lần nữa.
Khúc Quý: “Mỗi người hỏi đối phương một câu nhất định phải nói thật.

Cậu hỏi trước đi, thấy căng thẳng quá thì có thể hỏi thêm vài câu.”
Hứa Tri Ngôn nhẹ nhàng thở ra, nếu Khúc Quý vẫn luôn cắn chết không chơi, cậu thật sự là bó tay chịu thua.
Còn việc đối phương biến thành quái vật á hả?
Dù sao cũng sẽ không thua, cậu căn bản không sợ!
Có lẽ là do bị cảm xúc thản nhiên của Hứa Tri Ngôn ảnh hưởng, tuy Khúc Quý đồng ý tham gia trò chơi nhưng vẫn giữ dáng vẻ nam sinh thẹn thùng như trước.
Khúc Quý:”Cậu…… Cậu thích ăn cái gì vậy?”
Hôm nay bạn cùng phòng mới đem về món đùi gà ăn ngon lắm luôn, Khúc Quý nghĩ.
“Hả?”Hứa Tri Ngôn ngây ra, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi cái này: “Hình như cũng không đặc biệt thích món gì.

Hm, có lẽ là đồ ngọt.”
Đại não cậu yêu cầu nạp một lượng lớn glucose.
Hơn nữa khi gặp chuyện không vui, ăn chút đồ ngọt tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Câu hỏi thứ nhất kết thúc.
Đến phiên Hứa Tri Ngôn.
Cậu không tùy tiện mở miệng mà cẩn thận sắp xếp các câu hỏi trong đầu.
Trường học trẻ khiếm thị ở đâu? Trường học này đã từng xảy ra chuyện gì? Hỏi cái nào trước cũng đủ khiến người bị hỏi khó lòng trả lời rối rắm một phen.
Chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng, không khí bình yên trong phòng đã bị một tràng âm thanh bén nhọn phá vỡ.
“Bằng bằng, bịch bịch ——”
Không có tiếng thét chói tai, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng súng nả đạn liên tục.
Từ nơi phát ra âm thanh mà phán đoán, người chơi nổ súng ở phụ cận.
Tiếng bước chân dồn dập chạy tới trước cửa lại chạy về, hẳn là có người chơi đang bị quỷ đuổi theo, lâu lâu còn nghe được một ít tiếng gầm rú quỷ dị.
“Mấy người bên ngoài đang làm gì thế?” Trò chơi ‘Phòng ký túc’ bị cắt ngang, Khúc Quý không hiểu sao có chút nôn nóng.
Hứa Tri Ngôn suy tư một lát, trả lời: “Chắc là muốn đi lên sân thượng, nhưng tớ thấy đi xuống còn tốt hơn đi lên nhiều.”

Ký túc xá gồm sáu tầng, bên trên chính là sân thượng.
Hồi chiều cậu đã đi thăm dò qua rồi, nơi này không hề có cửa để lên sân thượng, nếu cậu đoán không sai thì người chơi bên ngoài ở lầu 5, dù gần sân thượng đi nữa thì dưới tình huống bị quỷ truy đuổi chạy ra bên ngoài có không gian rộng rãi chẳng tốt hơn sao.
“Vì trường học quy định sau khi tắt đèn học sinh không được phép rời khỏi ký túc xá, thầy Quản Túc sẽ đi tuần tra từ lầu 1 đến 3.” Khúc Quý sợ hãi nói: “Bị thầy Quản Túc bắt được sẽ bị đưa đến phòng cảnh vệ……”
Câu tiếp theo cậu ta không nói rõ nhưng cũng không đè thấp giọng cố tạo bầu không khí kinh dị mà là cậu ta sợ thật.
Thì ra quái vật cũng sợ cảnh vệ?
Hứa Tri Ngôn vuốt cằm, trong đầu tự hỏi.
Nhưng mà, cậu còn chưa kịp nghĩ đến nguyên nhân, hành lang lại vang lên tiếng súng.
Quái vật gào rống cùng tiếng nả đạn kéo dài không dứt.
Đôi khi còn có ánh lửa từ ánh lên kính mờ đục trên cửa.
Ngay sau đó, âm thanh gõ cửa dồn dập từ xa đến gần.
Người chơi bên ngoài rất kỳ quái, mỗi cửa chỉ gõ một cái liền rời đi nhưng khi gõ đến phòng 603, hắn kinh hỉ nói: “Tìm được van rồi!”
Hứa Tri Ngôn trong lòng lộp bộp một tiếng không ổn.
Người chơi này có vẻ đang sở hữu kỹ năng đặc biệt nào đó, có thể phân biệt cửa nào có thể mở hoặc là sau cửa có người không.
Cậu ngồi thẳng lưng, mới vừa tính toán chuẩn bị đề phòng, đột nhiên thấy cửa phòng đang khoá trái ‘lạch cạch’ mở ra, một người đàn ông nhanh chóng vọt vào, đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa, há miệng thở hổn hển.
Lúc hắn mở đèn lập tức đối diện với hai đôi mắt nhìn hắn chằm chằm không chớp lấy một cái.
“……”
Không khí trở nên quỷ dị nhưng đám quỷ cũng phát hiện ra hắn ở trong phòng 603, lập tức chen nhau xong đến đây.
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, người chơi dựa ván cửa dẫn đầu mở miệng.
“Cát Luân, người chơi, phó bản thứ tư.

Hai người là học sinh hay là người chơi?”
Hắn đeo cặp kính đen, áo đen ôm sát ngực, quần màu xám, bên hong treo bao đựng súng, cơ bắp cường tráng, vừa nhìn đã biết là người chơi có chút bản lĩnh.
Hứa Tri Ngôn cảm thấy, nếu không phải đối phương nhắm vào cậu, cậu sẽ cho đánh giá cao hơn chút chứ không phải chỉ dừng ở chữ có chút bản lĩnh.
Cát Luân ngoài miệng hỏi ai là người chơi, nhưng vừa vào cửa, hắn đã có phán đoán riêng.
Xem ra phòng này vẫn chưa bắt đầu trò chơi.

Một người bọc chăn trông ngốc vô cùng, một người vẻ mặt lạnh nhạt, đồ ngu cũng biết cái người đang bọc chăn chính là người chơi a!
Đệt, người chơi mới vậy mà được phân đến phòng đôi, đây là cái vận khí nghịch thiên gì thế, khiến hắn hâm mộ ghen tị không thôi.
Trong lòng nghĩ, hắn bước vài bước đến chỗ người chơi đang phát run.
Hứa Tri Ngôn câm nín, chỉ có thể nhanh chóng chứng minh thân phận: “ Tôi là người chơi, phó bản thứ nhất.”
Cát Luân:“……”
Quỷ trong phó bản không cần thiết phải giả dạng làm người chơi, tay hắn cầm súng run lên, vội vàng lùi trở về cạnh cửa, khẩu súng nhắm ngay một bên khác.
“Tôi giúp cậu xử lý con quỷ này, đổi lại cậu cho tôi ở nhờ một đêm.” Hắn đưa lưng về phía Hứa Tri Ngôn, đề nghị.
Bất quá lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy không thích hợp, hận không thể vả miệng mình một cái.
Mẹ nó! Phòng đôi đó! Trăm phần trăm thắng sợ cái vẹo gì!
Đám quỷ bên ngoài còn đang tong cửa, sớm muộn gì cửa cũng bị tong hư.
Hứa Tri Ngôn bảo Cát Luân buông súng xuống, chỉ vào cửa nói: “Tôi đề nghị anh vẫn nên quản thứ bên ngoài thì hơn.”
Mặt kính đã ẩn ẩn nứt ra.
“Rầm — rầm — rầm —”
“Rầm ——”
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, kính rốt cuộc cũng chịu không nổi mà vỡ vụn rơi đầy đất.
Màn hình điện tử đồng thời bắn ra:
【 Kiểm tra đo lường tổn thất tài sản của công 】
【 Biên bản đã soạn xong 】
【 Phòng số 603 cần bồi thường: 50 tệ ( thay kính) 】
【 Mời người chơi nhanh chóng thanh toán, trong vòng 3 ngày đến toà trung tâm hoạt động trình bày mọi việc, nếu không sẽ bị buộc thôi học 】
Hứa Tri Ngôn ngẩn ra, cuối cùng cũng biết cách tiêu tiền tiêu vặt chính xác rồi.
Thì ra đồ trong phòng mà hỏng sẽ bị yêu cầu bồi thường.
Tiền tiêu vặt của người chơi có hạn, sau khi trò chơi thất bại đương nhiên là muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Đến lúc đó, nếu màn hình liên tục bắn ra nhất định sẽ nhiễu loạn tâm trí người chơi, khiến người chơi đang chạy trốn cũng phải bó tay bó chân, trách không được tay Cát Luân cầm hàng nóng, lại không chọn giết hết đám quỷ ở trong phòng của hắn luôn.
Nhưng nói thế nào đi nữa! Một tấm kính 50 tệ cũng quá quý giá rồi đó!
Cát Luân quan sát biểu cảm của Hứa Tri Ngôn cũng đoán được sương sương cậu nghĩ gì, có chút ngại ngùng nói: “Khụ… Cậu nghĩ thoáng một chút, trò chơi này trực tiếp cướp tiền tiêu vặt của cậu nhưng bù lại nó cũng cho cậu tấm kính mà!”
“…… Tôi cảm ơn nhiều.” Khoé miệng Hứa Tri Ngôn giật giật, tâm trạng không hề tốt hơn chút nào!
Nhưng việc đã đến nước này, cậu cũng chẳng thể làm được gì, đành nhanh chóng thay đổi chiến lược, nghĩ cách đuổi đám quỷ nhưng tổn thất không vượt tầm kiểm soát.
“Cát Luân, chúng ta ký khế ước giao dịch nhé? Anh đưa cho tôi đạo cụ công kích cấp B, tôi giúp anh giải quyết đám ngoài cửa.” Còn tiền thay kính, Hứa Tri Ngôn từ bỏ.
Cậu ngồi trên bàn, nghiêng đầu nhìn người đàn ông khẩn trướng nắm chặt súng.
“Cậu có biện pháp?”Cát-do dự chẳng biết giải quyết thế nào-Luân trừng mắt nghi ngờ, hắn nhìn bộ dáng người trước mắt.

Lần đầu tham gia phó bản, trông gầy yếu lạnh nhạt, tay không tấc sắt……
Dù nhìn bằng con mắt nào, hắn đều cho rằng Hứa Tri Ngôn không có năng lực giải quyết đám phiền phức ngoài kia.
Nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, tự hỏi vài giây, Cát Luân liền lấy khẩu súng tương tự từ balô hệ thống ném lên trên bàn.
【 Tên: □□】
【 Cấp bậc: B】
【 Loại hình: Phụ trợ công kích 】
【 Tóm tắt: Đạo cụ này hiếm khi rơi ra khi giết quái vật, thông thường nó chỉ xuất hiện ở phó bản bệnh viện, sau khi mục tiêu bị bắn sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, độ công kích mạnh hay yếu phụ thuộc vào mục tiêu】
【 Ghi chú sử dụng: Mỗi lần công kích cần tiêu hao 5 điểm tinh thần lực.


Cường độ công kích không đủ, còn bị tiêu hao, không thể coi là vũ khí lợi hại nhưng tốt xấu gì cũng làm bị thương được lũ quỷ, tốt hơn dao chặt thịt nhiều!
Hứa Tri Ngôn không ghét bỏ, sau khi cất vũ khí, cậu đến trước giường Khúc Quý mắt híp lại, cúi người kề bên tai đối phương cười nói: “Chúng ta tiếp tục trò chơi nhé.

Câu hỏi của tớ là, cậu và đám quỷ bên ngoài, bên nào mạnh hơn thế?”
Đáp lại cậu chính là da Khúc Quý bắt đầu nứt ra.
“Ca…… ca......Roẹt ——”
Mùi máu tươi nhàn nhạt dần dần trở nên tanh nồng.
Giọng Khúc Quý thay đổi, nghẹn ngào trầm thấp như bị bóp ngạt.
“Tớ cảm thấy, tớ cũng khá mạnh đó……”
Nam sinh lúc trước còn bị dụ dỗ bởi đùi gà trong chớp mắt đã hoá thành con quỷ cao to.
Nó cong eo, gân xanh trên chân lộ ra, giữa sống lưng mọc ra vô số nhân thể vặn vẹo, mười mấy cái đầu rít gào, đầu Khúc Quý hơi rũ xuống, miệng nứt đến mang tai, không thấy rõ biểu tình.
Vừa bò đến trước cửa, nó đưa lưng về phía Hứa Tri Ngôn, thấp giọng dò hỏi.
“Ngày mai chúng ta còn có thể cùng ăn đùi gà không?”
Trong giọng điệu cất giấu một tia khẩn cầu không dễ phát hiện.
Nó rất thích bạn cùng phòng mới, lại e ngại đối phương sẽ sợ hãi bộ dạng của nó.
“Ăn chứ.” Hứa Tri Ngôn gật đầu, ngữ khí vững vàng.
Nhất thời nảy lòng tham mua đùi gà hối lộ, ngờ đâu lại nuôi phải nhóc háu ăn……
Cát Luân sợ ngây người!
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tên người chơi ốm yếu nhu nhược kia, vậy mà có thể khống chế quỷ trong phó bản!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận