Thừa Kế Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
Beta: ngo quynh
- --------------
Phó bản 【 NÚI NẠN ĐÓI 】, bên cạnh ngôi làng nọ.
Một đôi nam nữ đang lén chuồn khỏi làng, núp trong cánh đồng khô héo thưa thớt.
"Aaaa..cứu tôi huhu...aahuaa..c___"Cách đó không xa, có một người đang giãy giụa kêu cứu, không lâu sau âm thanh nhai nuốt vang lên, tiếng thét dần dần nhỏ lại rồi im bặt.
Chờ 'nó' ăn no nê rời đi, đôi nam nữ mới thu hồi đạo cụ tàng hình.
Đinh Hôi và Đinh Kỳ là anh em.
Ban đêm người dân trong làng hóa thành quỷ, Đinh Kỳ bị chúng tấn công, chật vật bỏ chạy, miệng vết thương ở bụng bắt đầu thối rữa*, hiện tại đang sốt rất cao.
Hai anh em thấy đám quỷ vẫn chưa đánh hơi được mùi máu tươi, nhanh chân vọt ra bên ngoài, nhưng bên ngoài cũng không an toàn mấy.
Đinh Kỳ:"Anh ơi, anh trở về đi, mình em ở lại là được rồi."
Đinh Hôi:"Suỵt....Nói nhỏ chút, giờ là buổi tối, quái vật sẽ trồi lên từ khe nứt mặt đất, dân làng không dám theo ra đây đâu."
Đinh Hôi ngoài miệng trấn an em gái nhưng trong lòng sớm đã nổi bão.
Quái vật khe đất cũng ăn thịt người, không ai có thể chắc chắn 100% rằng trốn là cách sống sót qua đêm nay.
Mẹ nó! Xui xẻo cứ ập đến cùng lúc.
Đột nhiên, con quỷ quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cánh đồng, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Hai người liếc nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Đinh Kỳ nhấp đôi môi khô nứt, sốt cao khiến đầu óc cô trở nên không tỉnh táo, mơ màng nói:" Anh mau đi trước đi, đừng..lo cho em."
Bởi vì không ăn không uống trong một thời gian dài cộng thêm mất máu và sốt cao, cơ thể đã đến giới hạn.
Đinh Hôi sắc mặt tái nhợt.
Đây là phó bản thứ ba mà anh và em gái tiến vào.
Nếu là người khác, giúp được đến đâu anh sẽ giúp, còn lại phải dựa theo ý trời, nhưng đây chính là em gái ruột đó, sao có thể nói vứt là vứt được chớ! Nhưng cơ thể anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mấy ngày nay kéo theo em gái trốn đông trốn tây, đồ ăn thì khan hiếm, đói đến nhũn cả người.
Bỗng nhiên, Đinh Kỳ dụi dụi mắt, chỉ về một hướng nói:"Anh ơi, có phải em bị ảo giác rồi không? Anh nhìn bên kia là cái gì kìa?"
Đinh Hôi nhìn theo hướng em gái chỉ, trên mảnh đất khô khóc đầy vết rạn nứt, xuất hiện màn sương đen, bên trong có một ngôi nhà cổ quỷ dị lấp ló.
Cùng lúc đó, thông báo lập tức xuất hiện.
[ Phòng an toàn của phó bản 【 NÚI NẠN ĐÓI 】 đã đổi mới ]
[ Thuộc loại số lượng có hạn, yêu cầu người chơi nhanh chân lên!]
Nghe được âm thanh hệ thống, mắt hai anh em sáng như sao.????
Đinh Hôi vừa cõng em gái vừa cắm đầu chạy như điên về phía trước, trực tiếp ngó lơ đám quái vật trồi lên từ khe đất.
Thứ bọn họ cần ngay bây giờ là một nơi an toàn để nghỉ ngơi!
Đúng là trong cái rủi có cái may mà.

Nhờ trốn bên ngoài làng nên bọn họ mới tìm được phòng an toàn, vèo một cái đã vọt vào trong màn sương đen.
Cổng sắt mở ra, trong sân khác một trời một vực so với cánh đồng khô cằn ngoài kia, không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt từ mặt đất bốc lên, bốn phía rải rác ánh sáng mỏng manh của đèn led, tuy không thể chiếu sáng toàn bộ không gian, nhưng cũng nhìn được sơ sơ.
Dưới mái hiên, một người trẻ tuổi đang ngồi trên bậc thềm đá, có vẻ là người chơi đến đầu tiên.
Đinh Hôi không quan tâm, anh vội vàng lau sạch một khoản thềm, đặt em gái nằm xuống.
Một lát sau, cả đám người lần lượt tiến vào.
Khi tập hợp đủ bảy người, cửa sắt tự động đóng lại, phát ra âm thanh ê răng " két____"
Màn sương đen hoàn toàn biến mất.
- -
Quy tắc xuất hiện trên màn hình điện tử trước mắt mỗi người.
【 CHÀO MỪNG BẠN TIẾN VÀO PHÒNG AN TOÀN, XIN HÃY NGHIÊM TÚC TUÂN THEO QUY TẮC DƯỚI ĐÂY:

1.

Trong phòng an toàn cấm người chơi giết hại lẫn nhau
2.

Người chơi chỉ được phép hoạt động trong sân
3.

Hệ thống đã đóng phòng phát sóng trực tiếp khi người chơi bước vào phòng an toàn
4.

Ở nơi này số liệu của người chơi sẽ chậm rãi hồi phục
5.

Căn cứ vào độ khó của phó bản hệ thống đo được, miễn phí 30 phút dừng chân, sau khi hết 30 phút xin người chơi mau chóng thanh toán 'tiền'
6.

Tích phân, đạo cụ, linh hồn......!Tất cả đều được coi là 'tiền' và có thể đổi thời gian 】
Đám người xem xong quy tắc, xác định bản thân tạm thời an toàn, thở phào một hơi.

Cơn mệt mỏi do phải vận động liên tục ập tới, bọn họ lập tức mua đạo cụ hồi phục.
Chỉ mình Hứa Tri Ngôn thờ ơ ngồi trên bậc thềm.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù sao cậu cũng muốn tự tiến vào phó bản, chi bằng mượn cơ hội lần này quan sát biểu hiện của người chơi khác trong trò chơi như thế nào, nếu có thể tìm được phòng an toàn, vậy phải mạnh hoặc may mắn lắm?
Vì thế Hứa Tri Ngôn nguỵ trang thành người chơi đến đầu tiên, nhìn lén một cách công khai.
Tổng cộng sáu người, chia làm ba nhóm.
Nhìn qua một lượt cũng có thể đoán ra ai mạnh ai yếu.
Nhóm trông lợi hại nhất, gồm hai người đàn ông cao to đang ngồi dưới đất lấy đồ ăn nhâm nhi từng chút, cười đùa vui vẻ.
Mà nhóm trông tệ nhất chính là hai anh em đến sớm nhất.
Vài phút trước còn yên ổn, vài phút sau, hai người đàn ông ăn xong, vui cười bước đến chỗ cặp anh em kia.
Chắc quen nhau từ trước, kể mấy câu người vây xem đã hiểu ngay vấn đề.
Anh em Đinh Hôi thuộc nhóm người cố gắng sống sót đến giây cuối cùng, ở trong phó bản từng tiết lộ, bản thân rút trúng nhiệm vụ chi nhánh 【 NÚI NẠN ĐÓI 】, còn hai người kia chậm một bước, hiện tại họ dùng thuốc hạ sốt để giao dịch, đổi lấy cơ hội tham gia.
Đinh Hôi sờ cái trán nóng như lửa của em gái, vẻ mặt bối rối.
Phó bản một khi đã mở ra, thương thành sẽ đóng lại, thuốc bọn họ chuẩn bị sẵn đã sớm dùng hết, nếu không có thuốc em gái thật sự sẽ chết.
So với mạng sống của em gái, nhiệm vụ chi nhánh chẳng là gì.
"Tưởng Thân, mày chắc chưa?" Đinh Hôi hỏi.
Tưởng Thân là người nắm quyền quyết định trong nhóm, gã cười hì hì gật đầu, lắc lắc lọ nhỏ trên tay, đúng là thuốc hạ sốt đổi trên thương thành!
Tưởng Thân:"Hì hì, đương nhiên! Cậu chỉ cần chia sẽ nhiệm vụ chi nhánh cho tôi, tôi sẽ cho cậu thuốc cứu cổ ngay!"
Sợ Đinh Hôi không đồng ý, gã còn nhấn mạnh: "Hai anh em đã te tua như vậy rồi, nhiệm vụ chi nhánh thăm dò không nổi đâu! Chi bằng chia cho tôi đi! Đôi bên đều có lợi mà"
Đinh Hôi không nói gì lựa chọn chia sẽ.
Anh đã cụt đường, trong lòng chỉ sót lại mong muốn cứu em gái, căn bản không kịp suy lợi và hại về quyết định của bản thân.
Sau khi đồng nhất ý kiếm, bên tai hai gã người chơi nham hiểm kia phát ra âm thanh khinh thường.
【 NHIỆM VỤ CHI NHÁNH CHIA SẼ THÀNH CÔNG 】
Tưởng Thân hưng phấn bắt đầu xem xét, khảy màn hình điện tử hồi lâu, không hề có ý định muốn giao lọ thuốc ra.

Bầu không khí trầm xuống, Đinh Hôi lờ mờ đoán được gì đó, vẻ mặt mất tự nhiên, giữ chặt tay đối phương, hỏi: "Thuốc đâu?"
Tưởng Thân:"Thuốc? Thuốc gì cơ?"
Tưởng Thân giả bộ nhớ ra nói: "A, bộ mày là thằng ngu à? Hợp đồng hay khế ước gì cũng chưa làm, tưởng bản thân là mấy bé nai tơ người mới hả? Cũng đúng thôi, này mới chỉ là phó bản nhỏ mà."
Thấy Đinh Hôi từ ngơ ngác giật mình biến thành tức giận không thể tha thứ, Tưởng Thân suýt chút vỗ tay tán thưởng nhưng gã vẫn kiềm chế, lớn tiếng nhắc nhở: "Trong phòng an toàn cấm người chơi giết hại lẫn nhau đó nha~Muốn động tay động chân thì nghĩ cho kĩ rồi hẳn làm, tao khuyên mày tốt nhất không nên VI PHẠM QUY TẮC"
"Hahaha~" Đồng đội Tưởng Thân cũng nhân cơ hội cười nhạo.
"Mày! Sao mày có thể trơ trẻn như vậy!" Không chỉ Đinh Hôi, ngay cả Đinh Kỳ cũng tức giận nắm chặt lòng bàn tay, nhưng đáng tiếc, tức giận trong tình huống này cũng chẳng có giá trị gì.
Một số người chơi ngồi cách đó không xa ăn ý quay mặt vô tường, như muốn nói 'không phải chuyện của tôi'.
Tưởng Thân nhìn hai người tức giận, lại quơ quơ lọ thuốc trên tay nói: "Như vậy đi, tao cũng không làm khó mày, mày quỳ xuống sủa tiếng chó, hoặc là đem tất cả đồ ăn bọn mày có cho tao, thì tao sẽ suy nghĩ lại chuyện đưa lọ thuốc, thế nào?"
Ở núi nạn đói, các NPC dân làng mỗi đêm đều biến thành quỷ đói cái gì cũng nhòi nhét vô mồm.
Người chơi có thể tìm được đồ ăn là cực kì hiếm.
Uống nước cũng phải tính toán từng li từng tí, lương thực còn quan trọng hơn đạo cụ nhiều.
Thằng chó Tưởng Thân không phải muốn đồ ăn, mà là muốn mạng sống của hai anh em!
Đinh Hôi có ngu cỡ nào cũng biết, nếu đem đồ ăn tích luỹ mấy ngày trước ra, đồng nghĩa với việc tự sát.
Nhưng không có thuốc, em gái sẽ chết!
"Bà khinh! Đừng có mà tưởng bở! Anh đừng nghe bọn nó! Em, em không có việc gì!" Đinh kỳ giãy giụa muốn đứng lên.
Cô còn chưa kịp đứng lên, Đinh Hôi đã đưa ra quyết định
Anh cong eo, không chút do dự quỳ xuống trước mặt kẻ vừa mới lừa gạt hai anh em.
Hai gã ngứa đòn kia đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới đối phương nghe lời như vậy.
Tưởng Thân nhấc chân đạp lên đầu Đinh Hôi, ghét bỏ nói: "Sao câm như hến vậy? Sủa đi chớ!"
Cô em gái nhào qua, muốn kéo anh trai đứng dậy, hiện trường một mớ hỗn loạn.
Hứa Tri Ngôn vẫn ngồi im trên bậc thềm.
Cậu sinh ra trong gia đình dòng dõi thương nhân, nói về kinh nghiệm tham gia phó bản hay năng lực sống sót, chắc chắn không cùng đẳng cấp với những người chơi ở đây, nhưng hành động kinh tởm của người trong thế giới này không hiếm chút nào, cậu còn thấy nhiều hơn bọn họ.
Ví dụ như Tưởng Thân dùng trò khôn lõi nhằm ngay lúc đối tượng giao dịch tinh thần không ổn định, bắt nạt người ta.
Người bị hại càng không được phản kháng, nếu không tên kia sẽ càng hưng phấn, còn cho rằng nạn nhân bị bắt nạt là hoàn toàn xứng đáng.
Hứa Tri Ngôn không rõ cơ chế tuyển người của trò chơi này là gì, tại sao anh em họ Đinh thật thà như thế cũng bị tuyển vô đây, này chẳng phải rất chó à?
Cậu thở dài, nhàn nhạt mở miệng.
Hứa Tri Ngôn:"Thương nhân mà lại dùng hàng giả để giao dịch à"
Hai gã người chơi quay đầu, điên cuồng nháy mắt ra hiệu, ý nói đừng lắm mồm.
Tình thế hiện tại phân định rõ ràng, một bên mạnh một bên yếu, thằng ngu cũng biết nên bo bo giữ mình.
Hứa Tri Ngôn:" Ôi trời! Mùi gì ấy nhỉ? Hình như bốc ra từ người anh bạn bảnh trai đằng kia thì phải!? Nó thối~nát như nhân cách rác rưởi của anh bạn vậy ó!!!????"
Tưởng Thân vừa rồi còn ưỡn ngực kiêu ngạo bản thân 'bảnh trai', nghe được câu sau liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm người chơi luôn mờ nhạt này.
Gã hung tợn quát lớn: "Tao khuyên mày đừng có xen vào chuyện của người khác."
Hứa Tri Ngôn vẫn lười biếng một tay chống cằm, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Tưởng Thân, xua xua tay còn lại với Đinh Hôi, ý bảo đối phương đừng tiếp tục bị lừa một cách ngốc nghếch như vậy nữa.
" Là lọ rỗng thôi." Cậu giải thích.
Một chút sức nặng cũng không có, gió thổi nhẹ là bay.
Nếu không phải Đinh Hôi bị bệnh của em gái làm mất khôn, cũng sẽ không bị lừa dễ dàng đến thế.
Tưởng Thân gục mặt xuống, vọt tới trước mặt Hứa Tri Ngôn, muốn đấm cho thằng điếm không biết tốt xấu một phát, nhưng nghĩ đến quy tắc, gã chần chờ một lát, đe doạ:" Mày nên cảm thấy may mắn vì đang trong phòng an toàn đi, coi chừng tao đấy."
Hứa Tri Ngôn nhún vai, xem anh bạn 'bốc mùi' đang tức ói máu như không khí, đứng lên vòng đến bên cạnh Đinh Hôi, nhìn hai anh em đang ngồi liệt dưới đất tựa vào nhau.
"Muốn sống khá khó đấy." Cậu thở dài, cũng không biết là nói cho ai nghe.
Bị lừa như một thằng ngốc đã quá đủ, nhưng anh cũng không chán ghét đối phương.
"Bộp!"

Một ít thuốc và nước ném vào lòng ngực Đinh Hôi.
Người đàn ông mới nãy còn tuyệt vọng, hiện giờ trong mắt tràn đầy kinh ngạc, anh cầm lấy lọ thuốc nhìn không rời mắt, không phải thuốc đổi từ thương thành, nhưng chất kháng sinh trong dung dịch ô-xy già cũng cải thiện được phần nào vết thương của em gái.

Hốc mắt Đinh Hôi đỏ hoe, nói:"Tôi....cảm ơn cậu nhiều lắm! Thật lòng cảm ơn!"
Anh đứng lên cúi đầu nói cảm ơn người chơi trẻ tuổi*.
Nhưng mà, Hứa Tri Ngôn chưa kịp trả lời, Tưởng Thân cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, âm dương quái khí nói: "Ha, nhìn không ra đó, công tử bột yếu ớt cũng có không ít đồ tốt nha."
Gã chua chát đánh giá chàng trai trẻ tuổi, đáng tiếc ánh sáng trong sân quá mờ, ngoại trừ đôi mắt sáng ngời*của đối phương, cái gì cũng bí ẩn.
Tưởng Thân nắm chặt tay, khớp xương kêu "rộp rộp__", gã hất cằm nói: "Sao mà hay ra dẻ quá, chờ đến lúc ra ngoài, tao sẽ đấm mày bầm dập đến ba mẹ mày cũng nhận không ra, sau đó móc luôn cặp mắt xinh đẹp kia!"
Hứa Tri Ngôn lười biếng quay đầu đi, híp mắt nhìn Tưởng Thân, cười như không cười:"Hả? Lợi hại như vậy sao!"
"Hiện tại biết sợ rồi? Vậy cưng quỳ xuống cầu xin anh đây, nói không chừng anh sẽ nhẹ tay một chút." Tưởng Thân cho rằng đối phương sợ, vẻ mặt dần dần dữ tợn.
Trong nhà truyền ra âm thanh, Hứa Tri Ngôn nhìn thời gian:"Ừ ừ, sợ chết đi được."
Sau khi trả lời cho có lệ, cậu không nhiều lời, lập tức bước vào cửa lớn nhà cũ, đại sảnh tối om lập tức sáng lên, soi sáng toàn bộ không gian bao gồm ngoài sân.
Đinh Hôi duy trì tư thế duỗi tay ngăn cản, vẻ mặt khó tin.

Đèn đuốc sáng trưng, các người chơi rốt cuộc cũng thấy rõ tình huống trước mắt.
Chàng trai trẻ tuổi vừa đưa lọ thuốc khác hoàn toàn so với bọn họ, quần áo sạch sẽ gọn gàng, tay phải đeo găng tay da màu đen, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi son đỏ như máu, trên mặt mỉm cười ôn nhu, ai nhìn cũng yêu thích.
Đâu có vất vả hôi hám như bọn họ, còn làm lơ quy tắc phòng an toàn, thản nhiên đi vào......
Tưởng Thân mới vừa nãy còn chê bai Hứa Tri Ngôn, hiện giờ chân đã mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra như suối ướt nguyên cái áo sau lưng.
Ánh đèn trong sảnh lay động, trước điện thờ, có mấy ngón tay chậm rãi bò lên mặt bàn.
Nhóm người chơi bị tiếng động trong nhà hấp dẫn, nín thở nhìn chằm chằm quái vật nấp dưới bàn dài.
Đó là một khối thịt màu đỏ, cao cỡ 1 mét, miễn cưỡng giông giống con người, chẳng qua quanh cơ thể mọc năm cánh tay rất dài, mỗi bàn tay cầm một cái dĩa sứ màu trắng.
Hứa Tri Ngôn nhướng mày nhìn quái vật lết đến chỗ mình, nụ cười cứng đờ, biểu cảm ghét bỏ hiện hết lên trên mặt.
Cái của nợ gì đây?
Xấu vãi!
Nhưng mà nghĩ đến lát còn phải thu 'tiền' bảo kê__à nhầm....Khụ, 'tiền' trọ, cậu nhẹ nhàng nói.
Hứa Tri Ngôn:"Thời gian miễn phí sắp kết thúc.

Hy vọng các vị nghỉ ngơi vui vẻ."
Khối thịt màu đỏ không muốn xa Hứa Tri Ngôn, nó rầu rĩ lết đến cạnh cửa, giơ dĩa sứ lên trước mặt mỗi người chơi.
Sau khi mỗi người đặt 'tiền' vào dĩa, trong tay Hứa Tri Ngôn vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một cái đồng hồ quả quýt bằng vàng.
【 Tên: Đồng hồ đếm ngược 】
【 Cấp bậc:??? 】
【 Loại hình: Đạo cụ đặc biệt 】
【 Tóm tắt: Không rõ vật liệu chế tạo, mặt trên đồng hồ sẽ hiện khoảng thời gian đã trao đổi 】
【 Lưu ý: Khi người chơi tiến vào phòng an toàn, đồng hồ sẽ bắt đầu đếm ngược, xin người chơi chú ý, phải rời đi ngay trước khi thời gian trở về 0, nếu chậm trễ tự lãnh hậu quả 】
Quá trình thu 'tiền' và phát đồng hồ cho từng người khá thuận lợi.
Hứa Tri Ngôn cầm cái đồng hồ cuối cùng, cong lưng nhìn Tưởng Thân đang xụi lơ trên mặt đất.
Hứa Tri Ngôn:"Đấm đến ba mẹ nhận không ra? Móc mắt?"
Đối phương vừa nghe, toàn thân bắt đầu run rẩy, vừa lết vừa quỳ, dập đầu thật mạnh, miệng liên tục nói xin lỗi: "......!Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi, là tôi không biết điều, tôi bị thần kinh, tôi là thằng ngu, xin lỗi ngài xin lỗi ngài...!Bộp bộp bộp..."
Trên mặt đất bị lõm thành cái hố nhạt nhạt, trán cũng bắt đầu ứa máu.
Hứa Tri Ngôn nhìn một hồi, bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa.
Cậu thu lại nụ cười, ném đồng hồ về phía Tưởng Thân, không làm khó gã nữa, quay đầu đi vô nhà.
Mỗi ngày đều có người tử vong trong trò chơi, kẻ mạnh có thể dễ dàng quyết định sống chết của kẻ yếu mà không cần lý do lí trấu gì, nói đơn giản chính là cá lớn nuốt cá bé.
Nghĩ vậy, Hứa Tri Ngôn có hơi đau đầu.
Thay vì đi lo chuyện bao đồng, chi bằng tự lo cho bản thân thì hơn.
- -
Hôm sau, trời trong mây trắng.
Sấm chớp mưa bão đã xua đuổi hết sương mù.
Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, Hứa Tri Ngôn vẫn luôn ngây ngốc đến tờ mờ sáng mới ngủ, lúc mở mắt lần nữa đã thành buổi chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời rộng lớn.

Trong lòng cậu nảy lên một loại cảm giác mất mát.
"Giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy!" Hứa Tri Ngôn lẩm bẩm cảm thán.
[ Đinh! Ký chủ chính là tín đồ của thần linh!
Chỉ có ngài mới được quyền vứt bỏ người khác! Hơn nữa ngài còn có chúng tôi mà!]
Từ sau khi trói định, áp lực từ vị kia cùng mấy trăm quái vật biến mất hoàn toàn, rốt cuộc cái hệ thống sến súa này chui ra từ xó xỉnh nào vậy trời, đem nó đi luôn đi.
Như muốn chứng minh Hứa Tri Ngôn không cô đơn, dưới đế giường vươn ra một cánh tay máu me bám đầy bụi bẩn, khe cửa lòi cơ thể sưng to dính nhớp của đám quái vật.
Nhớ đến bộ dạng xấu đau xấu đớn của chúng cậu thà bị thế giới vứt bỏ còn hơn.
Hứa Tri Ngôn:"Tao biết rồi, lần sau không cần phải xuất hiện nữa đâu."
Tòa nhà này, ngoại trừ thần linh tiên sinh, tất cả đều là bạn nhỏ dễ thương muốn xỉu ngang, haha!
Cậu sực nhớ ra gì đó, mở màn hình điện tử của mình.
【 Họ tên: Hứa Tri Ngôn
Trạng thái: Suy yếu
Thang giá trị tinh thần: 0-59
Giá trị tinh thần hiện tại: 59
Đặc tính: Không
Kỹ năng: Không
Danh hiệu: Tín đồ của thần linh
Tín đồ của thần linh: Danh hiệu loại hiếm, khi tiến vào phó bản mới, tặng 15 phút an toàn, điều kiện là phải kết nối với hệ thống phòng an toàn trong suốt khoảng thời gian đó 】
Đệt, giá trị tinh thần cao nhất là 59? Ngày hôm qua thu trúng đạo cụ cấp B, yêu cầu phải đạt đến 80 mới cho dùng đấy! Chơi vậy ai chơi lại? Cậu cũng không thể tự lừa dối rằng giá trị tinh thần của mình cao nhất là 60.
Rốt cuộc Hứa Tri Ngôn cũng hiểu câu 'Chất lượng đạo cụ càng tốt, yêu cầu đối với người sử dụng càng cao' thâm sâu đến mức nào!
Lại còn tặng 15 phút an toàn tuyệt đối cơ?
Hệ thống giải thích, trò chơi vẫn chưa giết ai mở màn.
Để chữ hiếm chứ có khác gì râu ria đâu.
Trở mình, Hứa Tri Ngôn bọc cơ thể thành kén, trong đầu nhớ tới nhiệm vụ thần linh giao phó.
Phòng an toàn đều ẩn ở nơi nguy hiểm nhất, yêu cầu người thừa kế tiến vào phó bản và tìm được phòng an toàn, trở thành chủ nhân.
Chỉ có như vậy mới có thể nâng cấp nhà cỗ, mở khóa nhiều phòng hơn.
Giá trị tinh thần 59.....????
Trong trò chơi khủng bố như thế này, đạo cụ thì không dùng được, dám chạy đến nơi nguy hiểm nhất tìm phòng an toàn mới lạ, có khác gì mỡ dâng miệng mèo không?
Ánh mắt đảo qua găng tay màu đen đeo ở tay phải, Hứa Tri Ngôn nhéo nhéo mũi, thầm trấn an bản thân bình tĩnh, ít nhất mình còn có thần linh bảo hộ.
Lúc đầu định quan sát một đoạn thời gian, nhưng vụ ngày hôm qua đã khiến cậu sáng mắt ra, trừ phi tham gia nhiều phó bản, hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp phòng an toàn, bằng không cũng chỉ có thể xem gà trống mổ nhau.
Cậu không phải chưa từng nghĩ tới vụ học hỏi mấy video phát sóng trực tiếp.
Nhưng nếu không nhanh chóng thông quan phó bản và nâng cấp bản thân, thì chỉ xem được video của streamer cấp thấp!
"Tao muốn vào phó bản." Hứa Tri Ngôn nói.
[ Dạ, tôi sẽ sắp xếp ngay! Bởi vì đây là lần đầu tiên tiến vào trò chơi, ngài được đặc cách xuất phát từ lối đi bí mật.
Sau khi hoàn thành phó bản, chờ người chơi tụ tập rồi bấm 【 Đồng ý 】 sẽ thành lập địa điểm ra vào mới
Mọi chuyện diễn ra trong phòng an toàn đều được bảo mật, hệ thống đã tiến hành thay đổi ký ức của người chơi từng gặp ngài ngày hôm qua, xin hãy yên tâm tiến vào trò chơi ]
Sáu giờ sau, bầu trời tối đen, một ngôi sao cũng không thấy.
Một cánh cửa lặng lẽ xuất hiện, đứng sừng sững trong đại sảnh, bên trong là bóng đen vô tận, như cái hố khổng lồ cắn nuốt mọi thứ.
Hứa Tri Ngôn lại lần nữa nhìn thấy thần linh tiên sinh.
Sau điện thờ đối phương bị xiềng xích quấn quanh như lúc mới gặp, rõ ràng là một bộ dáng kì kì quái quái, lại khiến người khác không thể khinh nhờn.
Nghĩ đến hiện giờ mình cùng vị kia cũng coi như là mối quan hệ hợp tác làm ăn, Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân nên nói cái gì đó để đối phương yên tâm......Nói gì được nhỉ? Tinh thần lực 59? Với năng lực nghiệp vụ như thế nói không chừng vào chưa bao lâu đối phương phải vớt cậu ra lại, vẫn là không nên nói nhiều.
Ngón tay thon dài đặt trên then cửa, lúc cậu sắp đẩy cửa tiến vào phó bản, phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm của thần linh tiên sinh.
"Đi tìm ta."
Hứa Tri Ngôn sửng sốt, muốn quay đầu lại hỏi cho kĩ, đột nhiên trong cửa xuất hiện một lực hút mạnh mẽ, kéo cơ thể cậu vào.
Cậu cảm giác bản thân không ngừng rơi tự do trong hố đen vô tận.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
- -------------
Nai: Tam ca là biệt danh mình đặt cho Ngôn Ngôn ( Tri = three = tam)????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui