Châu Du Dân cũng cảm thấy hôm nay mình bị sao quả tạ chiếu, anh ta đã rất vất vả, nói tới nói lui khuyên can hết lời, cuối cùng mới có thể lôi kéo được Bạc Minh Thành vào cửa hàng mới mở này để ăn khuya, không ngờ vừa vào cửa thì lại gặp ngay Thẩm Thanh Ngọc.
Hơn nữa Thẩm Thanh Ngọc cũng không đi một mình, đứng bên cạnh cô chính là Phó Ngọc Hải, người đã công khai tuyên bố muốn theo đuổi cô cách đây không lâu.
Phó Ngọc Hải này còn là kẻ thù không đội trời chung của Bạc Minh Thành.
Châu Du Dân nhìn cảnh tượng ở trước mặt, có chút hối hận vì sao bản thân cứ phải chọn đến đây ngày hôm nay, muộn thêm một ngày không phải sẽ tốt đẹp rồi sao?
Bọn họ không quá thân thiết với Thẩm Thanh Ngọc, hơn một giờ trước mới chỉ mặt dày mày dạn đánh tiếng chào hỏi Thẩm Thanh Ngọc, nhưng cô không hề đáp lại.
Châu Du Dân cũng xem như là đã nhìn ra được, bởi vì Bạc Minh Thành nên Thẩm Thanh Ngọc thậm chí không muốn có chút phản ứng gì với mấy người bọn họ.
Nhưng ngẫm nghĩ một chút thì có thể hiểu được.
Lần này Châu Du Dân đã trở nên nhạy bén, ngậm miệng đứng sang một bên và mở to mắt nhìn thẳng trước mặt.
Lúc này, chỉ cần anh ta không cảm thấy xấu hổ, thì kẻ gượng gạo sẽ không phải là anh ta.
Thẩm Thanh Ngọc hờ hững liếc Bạc Minh Thành một cái, thong thả đi ngang qua anh trên đôi giày cao gót.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra khỏi cửa, tại nơi giao nhau giữa màn đêm và ánh đèn, đột nhiên Bạc Minh Thành mở miệng cất tiếng nói: "Cô tưởng cô làm như thế này thì có thể kích động được tôi sao?"
Nghe những lời này, Thẩm Thanh Ngọc dừng bước, đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Cậu hai Bạc đang nói chuyện với tôi sao?"
Cô cong môi, nhưng thật sự trong ánh mắt không có ý cười.
Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy ánh mắt này của Thẩm Thanh Ngọc rất chướng mắt, từ trước đến nay cô chưa từng như vậy, cách nói chuyện của cô càng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Lông mày của anh nhíu chặt, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: "Cô tưởng tôi sẽ chịu đựng thái độ lạt mềm buộc chặt của cô à?”
Châu Du Dân nghe thấy lời nói vừa rồi của Bạc Minh Thành thì không khỏi thở hắt ra một hơi.
Thành thật mà nói, câu vừa rồi thật sự rất quá đáng.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, quả thực là bị chọc giận đến mức bật cười: “Lạt mềm buộc chặt ư? Cậu hai Bạc à, tôi muốn hỏi là ai đã cho anh sự tự tin để anh cảm thấy bây giờ tôi vẫn còn nhung nhớ lưu luyến anh vậy?”
Dứt lời, sắc mặt của cô lạnh xuống, tiếp tục nói với Bạc Minh Thành: “Bạc Minh Thành à, nếu như trước đây anh nghe chưa hiểu thì bây giờ để tôi nói rõ lại một lần nữa cho anh nhé.
Chúng ta đã ly hôn rồi.
Vả lại chỗ tôi cũng chẳng phải là trạm thu gom rác rưởi, cái thứ rác rưởi nhà anh, tôi sẽ không thu về đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì liếc mắt nhìn Châu Du Dân: "Nếu não anh vẫn chưa nhảy số kịp, tôi đề nghị anh hỏi lại cậu Châu đi, tôi nghĩ hẳn là anh ta hiểu rất rõ đấy.” Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc lập tức xoay người rời đi.
Châu Du Dân hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc đang mắng chửi cậu là đồ rác rưởi sao?"
Thật ra cũng không phải anh ta nghe được rất nhiều, nhưng lại không dám hiểu.
Ngần ấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám lớn tiếng mắng nhiếc Bạc Minh Thành như vậy!
Ngay khi giọng nói của Châu Du Dân vừa dứt, mặt của Bạc Minh Thành trở nên đen kịt.
Từ Việt Quốc nhìn theo bóng lưng Phó Ngọc Hải đang đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc, lông mày hơi nhướng, sau đó quay lại nhìn về phía Bạc Minh Thành mặt mũi đang tối sầm nói: “Minh Thành à, tôi nghĩ có lẽ cậu nghĩ hơi nhiều rồi.”
Trong lòng Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy như bị Thẩm Thanh Ngọc hung hăng tát cho một cái, anh đứng im tại chỗ, chưa bao giờ thấy bản thân bối rối và thảm hại như lúc này.
Từ Việt Quốc mở miệng, Châu Du Dân càng muốn hóng hớt mà châm dầu vào lửa: “Tôi thấy sau khi Thẩm Thanh Ngọc ly hôn đã tránh hiềm nghi rất tốt, mỗi lần gặp chúng ta, cô ấy đều không chào hỏi, tôi cũng thấy cậu thật sự nghĩ nhiều quá rồi.”1
Trông Châu Du Dân có chút cười hả hê nói lời châm chọc.
Gương mặt của Bạc Minh Thành càng thêm khó coi, anh lạnh lùng liếc xéo Châu Du Dân một cái: “Cậu là bạn của Thẩm Thanh Ngọc hay là bạn của tôi?”
Châu Du Dân cười nói: "Tôi đang bênh vực lý lẽ, chứ không giúp tình cảm.”
"Vậy thì sau này cậu đi uống rượu với Thẩm Thanh Ngọc đi!"1
Châu Du Dân nhướng mày: "Không phải tôi không muốn, quan trọng là bọn họ cũng không chịu đưa tôi đi chơi.”1
Bạc Minh Thành vốn đang bực dọc thì bây giờ lại càng bí bách hơn, còn ăn cháo hải sản gì chứ, nhịn đói luôn đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...