Phó Ngọc Hải khẽ cười một tiếng: "Chuyện vẫn chưa kể xong đâu."
Thẩm Thanh Ngọc cũng cười một tiếng theo: "Vậy anh tiếp tục đi."
Có điều quả thật cô không nhớ khi còn nhỏ mình từng gặp được anh trai nhỏ nào, những chuyện mà Phó Ngọc Hải nói, ngoài đoạn sau ra thì những phần còn lại Thẩm Thanh Ngọc không hề cảm thấy quen thuộc.
Phó Ngọc Hải uống một ngụm bia, cặp mắt đào hoa hơi liếc nhìn cô một cái, lúc này mới tiếp tục nói: "Có một ngày, cuối cùng chàng trai cũng lấy can đảm đi đến trước mặt cô gái, hỏi cô có còn nhớ anh không, còn nhớ lời hứa muốn chia mẹ cho anh ta mà cô từng nói hay không."
"Đã cách nhiều năm, cô gái đã không còn nhớ chuyện này mắng chàng trai một câu đồ thần kinh rồi bỏ đi.
Một thời gian nữa trôi qua, cô gái đi ra ngoài làm thêm, trên đường về nhà đột nhiên hai mắt tối sầm, khi cô tỉnh lại thì phát hiện tay chân mình bị trói.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy chàng trai ngày đó chặn mình trên đường đi tới.
Cô gái khiếp sợ không thôi, hỏi anh ta rốt cuộc muốn làm gì.
Chàng trai nhìn cô gái một cái, nói con người phải biết giữ lời hứa."
"Mẹ của cô gái nhận được điện thoại của chàng trai, biết được cô gái đang ở trong tay chàng trai, mẹ của cô gái sợ chàng trai gây bất lợi cho cô gái, thế nên bèn làm theo yêu cầu của chàng trai, một thân một mình đi đến một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại thành.
Mẹ của cô gái và cô gái gặp nhau, mẹ của cô gái bước tới ôm lấy cô gái và kích động không thôi.
Nhưng lúc này, cửa nhà máy lại đột ngột hạ xuống, bị chàng trai khóa lại.
Cô gái và mẹ muốn thuyết phục chàng trai tha cho hai người, nhưng chàng trai chỉ ở bên cạnh mài dao, mài cho đến khi lưỡi dao sắc bén, anh ta mới nhấc dao nhìn về phía cô gái, hỏi cô gái, cô muốn chia mẹ của cô kiểu gì."
"Mẹ của cô gái cho rằng chàng trai muốn làm tổn thương cô gái, tiến lên che chở cho cô gái, không ngờ lại bị chàng trai tiêm thuốc mê, người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cô gái hoảng sợ, khóc lóc cầu xin chàng trai tha cho mẹ của cô, nhưng chàng trai lại như thể không nghe thấy gì, chỉ giơ dao lên, hướng về phía mẹ của cô gái...!Nửa năm sau, vụ án chặt xác được phá, lúc kẻ tình nghi phạm tội bị bắt, trong miệng còn lẩm bẩm nói "Là cô ấy nói muốn chia mẹ cho tôi, là cô ấy muốn chia mẹ của cô ấy cho tôi."
Phó Ngọc Hải nói xong, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: "Lúc nãy em hỏi gì tôi ấy nhỉ?"
Lúc này biệt thự chỉ có nồi lẩu nóng hổi ở trước mắt kia đang vang lên "ùng ục", Thẩm Thanh Ngọc nghe mà có chút khiếp vía, sắc mặt hơi thay đổi.
Phó Ngọc Hải lười biếng nhướng mày: "Dọa em rồi à?"
Thẩm Thanh Ngọc cũng uống một ngụm bia cho đỡ sợ: "Anh cũng đâu nói là anh sẽ kể chuyện kinh dị cho tôi nghe."
"Vậy nên dạy em một bài học, đừng tùy tiện nghe người ta kể chuyện."
Thẩm Thanh Ngọc bình tĩnh lại, nhìn Phó Ngọc Hải màu mắt lóng lánh ở trước mắt: "Phó Ngọc Hải, anh uống say rồi hả?"
Cô không thích uống bia cho lắm, một lon bia ở trên tay đã hơn một tiếng, cũng mới uống hết một phần ba.
Nhưng Phó Ngọc Hải thì không như vậy, những lon bia ngổn ngang ở bên cạnh đều là do anh uống hết.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn một cái, được lắm, vừa lơ là một lát, một mình anh đã uống hết ba lon bia.
Tuy rằng nồng độ cồn của bia không cao, so với rượu đế thì bia giống như nước vậy.
Nhưng Thẩm Sư cũng không biết tửu lượng của Phó Ngọc Hải có tốt hay không, liệu ba lon bia này có thể chuốc say anh hay không.
"Nếu như tôi uống say, vậy có thể làm chuyện xấu không?"
Anh tắt nồi lẩu đi, tựa vào lưng ghế ở đằng sau, như cười như không mà nhìn cô, trái lại có mấy phần dáng vẻ cậu ấm phong lưu của trước đây.
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: "Anh muốn làm chuyện xấu gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...