Đúng thật là Bạc Minh Thành không đúng lắm, khi Lâm Nam Vũ lấy quần áo vật dụng của Bạc Minh Thành chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói Bạc Minh Thành đã hôn mê.
Lâm Nam Vũ biết một tháng này Bạc Minh Thành luôn mất ngủ, cậu ta vẫn lo cho cơ thể Bạc Minh Thành chịu không nổi, hôm nay Bạc Minh Thành hôn mê ở bệnh viện cũng là may mắn.
Bạc Minh Thành trên giường bệnh đã thay bộ đồ bệnh nhân, y tá nói Bạc Minh Thành bị tai nạn, đầu băng bó còn ra ngoài dầm mưa, ban nãy bọn họ sợ vết thương anh ta bị viêm nhiễm khó xử lý nên đưa bộ đồ bệnh nhân cho anh ta thay, không ngờ anh ta mới thay xong thì ngã xuống.
Một người đàn ông mét tám mấy đột nhiên ngã xuống, mấy y tá trực ca đêm vất vả lắm mới đưa được anh ta lên giường bệnh.
May là kiểm tra không có gì đáng ngại, nhịp tim và các mặt khác đều bình thường.
Lâm Nam Vũ nghe xong hoảng hốt, nửa đêm bảo người đi điều tra chuyện xảy ra tối nay mới biết Bạc Minh Thành tông vào đuôi xe Phó Ngọc Hải.
Tai nạn giao thông hai người đã giải quyết riêng, nhưng có một số phóng viên nhiều chuyện chụp hình lại, đã bán ra ngoài định bảy giờ sáng hôm sau tung ra.
Lâm Nam Vũ vội bảo người chặn lại, hình trên tay cậu ta, cậu ta mới hiểu, người ưa sạch sẽ như Bạc Minh Thành tại sao lại chạy ra dầm mưa.
Vì Thẩm Thanh Ngọc.
Liên quan đến chuyện hai người Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc, Lâm Nam Vũ cũng là một người quan sát từ đầu đến cuối.
Thật ra cảnh tượng hôm nay, đã có thể thấy được từ đầu rồi.
Cậu ta từng nhẹ nhàng khuyên bảo Bạc Minh Thành, tuy nhiên Bạc Minh Thành kiêu ngạo quen rồi, chuyện mà anh ta đã chắc chắn thì không ai có thể thay đổi được.
Lâm Nam Vũ thầm thở dài, cảm thấy tội nghiệp Bạc Minh Thành, rồi cảm thấy bản thân mình còn tội nghiệp hơn.
Một bên khác.
Xe về chung cư đã mười hai giờ đêm, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh: "Không còn sớm nữa.
"
Phó Ngọc Hải nghe vậy, đôi mắt đào hoa cong lên: "Tôi không hiểu sai lời của cô Thẩm chứ?"
Mặt Thẩm Thanh Ngọc bị anh nhìn đến nóng lên: "Phó Ngọc Hải.
"
Phó Ngọc Hải sợ cô giận, cười: "Vậy tôi lái xe đến bãi đỗ xe bên dưới.
"
"Ừm.
"
Thẩm Thanh Ngọc đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây cũng không phải lần đầu Phó Ngọc Hải qua đêm ở nhà cô, nhưng đúng là lần đầu cô chủ động đề nghị.
Nhưng mưa quá lớn cũng đã rất muộn rồi, để một người vừa xảy ra tai nạn lái xe về nhà, mất đạo đức lắm.
"Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.
"
Thẩm Thanh Ngọc rót ly nước, đặt lên bàn.
Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô: "Được.
"
Anh đáp rất nhanh, vào nhà cũng rất an phận.
Thẩm Thanh Ngọc lại nhìn anh một cái: "Tôi đi nghỉ ngơi, chúc ngủ ngon.
"
"Thích Nước hoa không?"
Thẩm Thanh Ngọc quay người, đột nhiên nghe được một câu của anh.
Thẩm Thanh Ngọc vô thức cúi đầu ngửi hương thơm trên người mình, qua một tiếng đồng hồ hơn, hương thơm đã thay đổi, hương nhựa cây nhàn nhạt là hương thơm đặc trưng của tuyết tùng Bắc Phi.
Thẩm Thanh Ngọc từng ngửi được hương thơm này trên người Phó Ngọc Hải, nghĩ đến đây, mắt hạnh của cô đảo một cái, nhìn thấy ánh mắt Phó Ngọc Hải đang dò thám: "Thích, cảm ơn.
"
Phó Ngọc Hải cũng cười: "Được, chúc ngủ ngon.
"
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ anh vừa nãy chỉ là bước đệm, tiếp theo đây chắc chắn là muốn nói gì đó, không ngờ đến đây đã dừng lại.
Việc này khiến cô có chút không quen, cúi đầu trong thoáng chốc, Thẩm Thanh Ngọc mới quay người về phòng.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng cô, thấy cô đi vào phòng mới giơ tay cầm áo khoác bên cạnh lên, đặt lên mũi khẽ ngửi.
Hương nước hoa nhàn nhạt trên áo khoác và hương thơm đặc trưng trên người Thẩm Thanh Ngọc và cả hương nước hoa anh thương dùng hoà vào nhau, nhàn nhạt và mê người, khiến anh có cảm giác đang ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...