Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn


Bạc Vĩnh Cơ nghe được lời này của Bạc Minh Thành, tức giận tới mức vứt điện thoại di động.

Ngu!
Thật sự là ngu!
Thằng nhóc nhà họ Phó người ta, Thẩm Thanh Ngọc đã nói rõ không thích anh ta, không phải người ta theo đuổi đến hăng say sao?
Bạc Minh Thành ngược lại tốt rồi, chỉ mới có chút chuyện như vậy, anh đã nói sẽ không phục hôn, thật là vô dụng!
Nhưng ông cụ Bạc tức thì tức, cũng biết rõ, Bạc Minh Thành mở miệng nói ra lời này, hiển nhiên là bị đả kích nhất thời.

Thằng nhóc họ Phó kia thật sự là có nhiều cách chơi, thủ đoạn có rất nhiều, hiện tại ngôn luận trên mạng, hướng gió trong hội, tất cả đều nghiêng về anh ta.

Không được, ông ta không thể cứ trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc gả đến nhà họ Phó như vậy được!

Bốn năm trước Thẩm Thanh Ngọc có thể gả vào nhà họ Bạc bọn họ, ông ta cũng không tin, bốn năm sau, Thẩm Thanh Ngọc không bằng lòng gả vào!1
Bạc Vĩnh Cơ suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Bách Gia Tính, bảo bà chủ lên đây một chuyến."
Bách Gia Tính nhẹ gật đầu: "Được thưa ông cụ."
Khi Bách Gia Tính tìm tới Tần Minh Tú, bà ấy đang nghe Bạc Minh Tâm phàn nàn những chuyện trên mạng kia.

Tần Minh Tú Nhất thích dàn xếp ổn thỏa, ngôn luận trên mạng cũng chỉ là người xa lạ không quen biết đang đàm luận, bà ấy cảm thấy không phải chuyên lớn gì.

Nhưng Bạc Minh Tâm hết sức bất mãn đối với người trên mạng nói linh tinh cô ta làm ra những chuyện này, nếu không phải cô ta vừa mới chịu gia pháp, Bạc Minh Tâm sẽ không nhịn được muốn ầm ĩ lên với người trên mạng rồi.

Cô ta luôn cảm thấy chuyện lần này, nhất định có Thẩm Thanh Ngọc ở sau lưng trợ giúp!
"Được rồi, con bớt nói vài lời đi, chẳng lẽ con lại muốn chịu gia pháp à?"
Nghe thấy hai chữ gia pháp, Bạc Minh Tâm có hơi sợ hãi, bất mãn phủi môi, nhưng lại không nói tiếp.

Tần Minh Tú thấy Bạc Minh Tâm ngừng nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Bách Gia Tính: "Thư ký Bách, ông cụ tìm tôi có chuyện gì?"
Bách Gia Tính lắc đầu: "Bà chủ, ông cụ không nói là chuyện gì, chỉ nói bảo bà đến phòng sách gặp ông ấy."
Tần Minh Tú nhẹ gật đầu: "Tôi đã biết."
Nói xong, Tần Minh Tú đứng dậy lên lầu ba cùng Bách Gia Tính.

Bách Gia Tính vừa gõ cửa, ông cụ Bạc bên trong trực tiếp để bọn họ đi vào.


Bách Gia Tính đẩy cửa phòng sách ra: "Bà chủ, bà đi vào đi."
Tần Minh Tú hơi sợ ông cụ Bạc, thấp thỏm bất an nhấc chân đi vào phòng sách: "Bố."
Ông cụ Bạc nhìn bà ấy, nhẹ gật đầu: "Ngồi đi."
Thấy bà ấy ngồi xuống, ông cụ Bạc mới mở miệng, mở chiếc hộp bên cạnh ra đưa cho bà ấy: "Chị là mẹ của Minh Thành, tôi nghĩ chị cũng hi vọng sau này Minh Thành có thể sống tốt.

Tôi rất thích cháu dâu Thẩm Thanh Ngọc, trước kia quan hệ của chị và Thẩm Thanh Ngọc cũng không tệ.

Minh Thành nó luôn thích sĩ diện, không đồng ý cúi đầu, chị làm mẹ, lúc này phải đứng ra làm gì đó giúp nó."1
Tần Minh Tú nghe được cái hiểu cái không: "Bố, ý của bố là?"
Thấy Tần Minh Tú còn không hiểu, Bạc Vĩnh Cơ hơi ghét bỏ, nhưng nghĩ đến còn phải dựa vào bà ấy, đành phải nhịn: "Nói thế nào chị và Thẩm Thanh Ngọc cũng có quan hệ mẹ chồng nàng dâu ba năm, chị tìm nó ôn chuyện, liên lạc tình cảm nhiều hơn."
Lúc này Tần Minh Tú đã hiểu, bà ấy hơi nhíu mày: "Thế nhưng mà Thẩm Thanh Ngọc cũng không hề muốn gặp con."
Tần Minh Tú chỉ nhu nhược, nhưng bà ấy không ngốc.

Bà ấy ở nhà họ Bạc, có thể nói chính là một Thẩm Thanh Ngọc khác, nhưng bà ấy không có cốt khí và dũng khí như Thẩm Thanh Ngọc, cho nên hơn nửa cuộc đời, cũng chỉ có thể sống vô tri vô giác như thế.


Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành ly hôn, đổi lại là bà ấy, bà ấy cũng không bằng lòng có bất kỳ tiếp xúc nào với người nhà họ Bạc.

"Một lần không gặp, hai lần không gặp, ba lần, kiểu gì nó cũng sẽ gặp chị."1
Ý của ông cụ Bạc hết sức rõ ràng rồi, chính là dù có thế nào Tần Minh Tú cũng phải gặp được Thẩm Thanh Ngọc.

Tần Minh Tú nhìn bố chồng nghiêm khắc không dám trái ý ông ta, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ đành gật đầu: "Con đã biết thưa bố."
"Chờ một chút, chị mang theo thứ này, khi Thẩm Thanh Ngọc đồng ý gặp chị thì chị dùng nó, thuận tiện nói cho tôi biết một tiếng."
Tần Minh Tú nhìn bình nhỏ ông cụ Bạc đưa tới, có chút lo lắng: "Bố, đây là?"
"Sợ gì, cũng không phải thuốc độc, không chết người được! Người trẻ tuổi nóng tính, luôn muốn chúng ta đẩy một cái, chờ sau đó bọn họ thành thục hiểu chuyện rồi sẽ cảm thấy biết ơn chúng ta!"
Tần Minh Tú nhìn ông cụ Bạc tự đắc, chỉ cảm thấy thấy cả người lạnh từ dưới lên trên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui