Cô và Trần Ánh Nguyệt đi phía trước, vừa đưa giấy mời cho nhân viên kiểm tra, nghe thấy những lời của Tần Minh Tú và Bạc Minh Tâm, cô và Ánh Nguyệt nhìn nhau, cô hơi nhíu mày nhưng cũng không thể quay lại nhìn.
Cô muốn chờ xem, lát nữa Bạc Minh Tâm làm sao hỏi cô cách liên lạc với cô.
Ở thành phố Nam Thành này, địa vị của nhà họ Cảnh chỉ đứng sau nhà họ Bạc, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn có thể nói những người có địa vị ở thành phố này đều đến tham dự.
Cô vừa bước vào hội trường đã gặp vô số "người quen", những người đó khi nhìn thấy cô đều vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên là phải cảm thấy kinh ngạc rồi, họ vốn nghĩ cô - một kẻ vô danh tiểu tốt tên Thẩm Thanh Ngọc, sau khi đã rời nhà họ Bạc lại càng không là gì, nhưng bây giờ, một người không - là - gì như cô lại xuất hiện trong bữa tiệc này khiến tất cả những người đang có mặt ở đây ai nấy đều cảm thấy rất ngạc nhiên.1
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh cô, nhìn ánh mắt của những người ở đây, không nhịn được bèn nói một câu: "Bọn họ chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?
Sao mà cứ nhìn cậu chằm chằm thế?"
Cô nhướn mày, lấy hai ly nước ép hoa quả từ người phục vụ vừa đi qua, đưa cho Trần Ánh Nguyệt một ly, cô cúi đầu, uống một ngụm nước ép, cô cười: "Có lẽ là vậy."
Trần Ánh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn cô, mặc dù quả thực nói cô là người rất hay tự luyến, nhưng vẻ mặt của cô bây giờ, cũng không hoàn toàn hiện lên vẻ tự luyến thường thấy.
Trần Ánh Nguyệt khịt mũi: "Hiếm gặp sao, thật là khó tin."
Cô cười, cũng không tiếp lời của Trần Ánh Nguyệt nữa.
Bạc Minh Thành cùng Giang Sơ Ảnh bước vào, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của đám người tại hội trường.
Cô đứng ngoài đám đông đó, nhàn nhạt nhìn Bạc Minh Thành đang bước từng bước vào, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy bình yên đến vậy.
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh lại khịt mũi nói: "Tiểu Ngũ, cậu đừng nói gì cả, phải công nhận tên cẩu nam Bạc Minh Thành trông cuốn hút như thế, chẳng trách các tiểu thư của thành phố Nam Kinh này đều muốn gả cho hắn."
Nghe câu này, cô liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt: "Nhìn tớ giống một người có thẩm mỹ kém à?"
Không thể không nói, ban đầu cô cũng động lòng với anh, khuôn mặt điển trai của Bạc Minh Thành đã chiếm tới 70% trong việc hấp dẫn cô.
"Cũng đúng."
Bạc Minh Thành đi ngang qua đám đông, nhận ra ngay người đang đứng bên cạnh Trần Ánh Nguyệt là cô - Thẩm Thanh Ngọc.
Cô thay đổi hoàn toàn vẻ dịu dàng trước đây, tối hôm nay cô trang điểm lộng lẫy và tươi tắn, chiếc váy đỏ trên người khiến người ta không thể không chú ý đến.
Cô đang cúi đầu nói chuyện với người bạn đứng bên cạnh, không biết đang nói chuyện gì mà lại khiến nét mặt cô tươi cười thản nhiên như thế.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn lại.
Anh thu lại ánh mắt của mình, nhìn về phía Châu Du Dân.
Bạc Minh Tâm vừa bước vào hội trường không lâu, Tần Minh Tú đã để cô ta đi tìm những người bạn thân thiết của mình.
Bạc Minh Tâm vừa nhìn thấy đám bạn của cô ta, đã bị Kiều Lệ kéo lại: "Minh Tâm, cậu mau qua đây, xem kia có phải là chị dâu cũ của cậu không?"
Bạc Minh Tâm hận cô đến chết, nghe thấy lời của Kiều Lệ, cô ta lập tức không vui: "Chị dâu cái gì chứ! Con cóc ghẻ Thẩm Thanh Ngọc mà cũng được xem là chị dâu tớ sao?"
Tô Nguyệt Lăng cười lớn, kéo tay Bạc Minh Tâm rồi chỉ về phía cô: "Cậu nhìn xem, cô gái mặc váy đỏ kia quả thực rất giống Thẩm Thanh Ngọc."
Bạc Minh Tâm cong khóe môi, nhìn theo hướng mà Tô Nguyệt Lăng chỉ vào mới phát hiện người mà Tô Nguyệt Lăng đang nói đến chính là cô gái xinh đẹp mà cô ta và Tần Minh Tú đã gặp ở ngoài cổng khách sạn, cô ta không nhịn được bật cười: "Giống ở chỗ nào chứ, Thẩm Thanh Ngọc làm sao có thể…"
"Xinh đẹp như thế được", hai chữ "xinh đẹp" như mắc kẹt trên miệng Bạc Minh Tâm, sắc mặt cô ta trở nên cứng ngắc: "Thẩm Thanh Ngọc sao lại có mặt ở đây?"
Cô ta có tư cách gì đến đây!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...