Trong phút chốc, phòng bao rơi vào bầu không khí im lặng.
Nhưng Bạc Minh Tâm không nhịn được nói: “Cô Thẩm sao lại nói như vậy, cô bây giờ đã khác xa ngày xưa rồi, chúng tôi đương nhiên sẽ không dám đối xử với cô như trước nữa.
Cô yên tâm, chuyện này là do tôi làm, tôi nhất định sẽ cho cô Thẩm một câu trả lời thỏa đáng.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe Bạc Minh Tâm nói thế thì bật cười thành tiếng: “Ồ, vậy thì tôi muốn biết cô Bạc đây làm thế nào để cho tôi câu trả lời thỏa đáng?”
Cô vừa nói vừa nhìn Bạc Minh Tâm, khóe môi cong lên nụ cười châm chọc: “Sao cô Bạc biết được rằng tôi chắc chắn sẽ hài lòng với câu trả lời mà cô đưa ra?”
Lúc này đây, ông cụ Bạc bỗng nhiên mở miệng sau khi im lặng mấy giây: “Thẩm Thanh Ngọc, dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà, đừng làm quá mọi chuyện.
Sự việc lần này đúng là Tâm Tâm làm sai, cô nói đi, cô muốn thứ gì, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, tôi sẽ bảo Tâm Tâm đi làm.
Hơn nữa, cô…”
Ông nội Bạc nhìn ánh mắt cười như không cười của Thẩm Thanh Ngọc, câu nói: “Cô còn làm ầm ĩ như vậy thì Minh Thành sẽ rất hận cô” cuối cùng đổi thành: “Cô là con gái của nhà họ Thẩm, hai nhà chúng ta ồn ào như thế sẽ chỉ khiến người khác cười nhạo mà thôi.”
Bạc Vĩnh Cơ nói nhiều như vậy cũng chỉ có câu này có thể xem như là lời nói của một con người.
Đương nhiên Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn làm ầm ĩ với bọn họ như vậy, hôm nay cô tìm Bạc Vĩnh Cơ không phải thật sự muốn cắn chặt không buông.
Nhưng lá gan Bạc Minh Tâm quá lớn, hơn nữa còn làm hết lần này đến lần khác, Thẩm Thanh Ngọc phải cho Bạc Vĩnh Cơ một liều thuốc mạnh, kích thích một chút, như vậy ông ta mới có thể dạy dỗ Bạc Minh Tâm đàng hoàng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng bớt đi vài phần lạnh lùng: “Ông Bạc nói không sai, thật ra hôm nay tôi gọi ông tới đây là muốn giải quyết chuyện này bằng một phương pháp hợp lý nhất.
Bây giờ trên mạng đều đang bàn tán về tôi, bằng cách nào đó tôi đã trở thành “người thứ ba” trong câu chuyện, đây là sự công kích ác ý nhất đối với một người phụ nữ.
Cô Bạc làm ra loại chuyện thiếu suy nghĩ thế này không phải chỉ mới một hai lần, tôi không muốn nghe xin lỗi nữa, hôm nay tôi chỉ muốn cô Bạc giúp tôi làm rõ tất cả chuyện này.”
“Tôi không quan tâm cô Bạc dùng cách nào, yêu cầu của tôi chỉ có hai thứ: Một, chứng minh tôi không hề can thiệp vào mối quan hệ giữa cậu hai Bạc và cô Lâm.
Hai, làm rõ rằng quyển manga kia không phải là do tôi sáng tác, hơn nữa còn phải bảo mật thật tốt thông tin về tác giả của nó.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, quay lại nhìn về phía Bạc Vĩnh Cơ: “Ông Bạc, hai yêu cầu của tôi không có gì quá đáng chứ?”
Sau khi ầm ĩ một trận như vậy, yêu cầu của Thẩm Thanh Ngọc quả thật không có gì quá đáng.
Ông cụ Bạc càng không có cách nào chỉ trích Thẩm Thanh Ngọc, ông ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc trịnh trọng cam kết: “Cô Thẩm yên tâm, hai yêu cầu của cô chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành, chẳng qua chuyện này…”
“Ông nói đúng, làm lớn chuyện chỉ khiến cho người khác nhìn vào hai nhà chúng ta mà chê cười.
Tôi không có thói quen làm trò cho người khác xem, chỉ cần cô Bạc có thể làm theo hai yêu cầu tôi đã nói, tôi đảm bảo sẽ không có người nào khác biết được chuyện này.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói dứt câu thì lập tức xé nát những tấm ảnh và tài liệu kia.
Ông Bạc hài lòng gật đầu: “Cô Thẩm đúng là một người thẳng thắn, chỉ tiếc là cô và Minh Thành có duyên không phận.”
Thẩm Thanh Ngọc cười không nói lời nào, căng thẳng qua đi, mọi chuyện lại trở về bình thường.
Hiển nhiên ông cụ Bạc không ngồi lại nổi nữa, hai phút sau đã dẫn Bạc Minh Tâm rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc ngồi ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng ba người, không khỏi nở nụ cười: “Không biết ông cụ này tàn nhẫn răn dạy Bạc Minh Tâm thế nào.”
Phó Ngọc Lam ở bên cạnh cũng cười cười: “Em thấy ông cụ Bạc giận quá, lúc trở về chắc hẳn cô Bạc chịu không ít cực khổ đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhướng mày: “Đúng vậy, ông cụ này vẫn luôn sĩ diện hão, nhưng về đến nhà thì chuyện cũng không xảy ra như vậy nữa.”
Không biết ngày mai Bạc Minh Tâm có thể đi lại được không nhỉ.
Nền nhà thờ tổ của nhà họ Bạc vào thời tiết này vẫn khá lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...