Phó Ngọc Hải thấy Trần Ánh Nguyệt tới, chủ động lui hai bước sang một bên, để cho hai người nói chuyện.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt lỗ mãng chạy tới, nhíu mày: "Chạy nhanh như vậy, cậu bị chó đuổi sao?"
"Đừng để ý những chi tiết này mà Tiểu Ngũ! Tớ vừa nghe được một chuyện lớn!"
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một miếng nước nho, bị Trần Ánh Nguyệt chọc cười: "Cậu vẫn nên thở xong hẳn nói!"
Trần Ánh Nguyệt vừa tức vừa gấp, nhưng đúng là cô ấy chạy vội, lúc này đang thở phì phò.
Nhìn thấy bên cạnh có người giúp việc đi qua, Trần Ánh Nguyệt đưa tay tùy tiện cầm một ly nước soda, uống hơn phân nửa, dần dần hòa hoãn cô ấy vội vàng nói cho Thẩm Thanh Ngọc chuyện vừa rồi mình nghe trộm được: "Vừa rồi tớ ở chỗ rẽ lầu hai nhìn thấy đám Tô Nguyệt Lăng và Lý Duyên Sênh, họ chờ lát nữa cố ý làm váy cậu bị ướt bẩn, sau đó để người ta đưa chiếc váy họ đã chuẩn bị xong cho cậu mặc!"
Trong vòng tròn thượng lưu đều biết, đám Tô Nguyệt Lăng và Bạc Minh Tâm vẫn luôn không hợp nhau với Lý Duyên Sênh.
Buổi tối hôm nay đám Bạc Minh Tâm vì đối phó cô, thế mà giảng hòa với Lý Duyên Sênh rồi, trong lúc nhất thời Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết nên ngạc nhiên mị lực của mình quá tốt, hay nên cười họ ngu xuẩn đây.
Chẳng lẽ họ thật sự cho rằng, tìm người không liên hệ xuống tay với cô, Thẩm Thanh Ngọc cô không tra được trên đầu họ sao?
Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười: "Họ chuẩn bị váy gì thế?"
Nói đến váy, Trần Ánh Nguyệt càng tức: "Đám Bạc Minh Tâm cũng quá ác độc, họ động tay động chân trên váy, đã phá hỏng đường may, chỉ cần cậu thay cái váy kia, đi được mấy bước, chiếc váy sẽ trực tiếp bị rách ra! Họ muốn cậu xấu mặt ở đây!"
Chiếc váy bị rách ra trong tiệc tối, chuyện này không chỉ bị xấu mặt đơn giản như vậy.
Nếu như buổi tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc thật sự bị dính chiêu, vậy sau này cô Thẩm trong vòng tròn sợ là sẽ thành trò cười cho người khác trong tối nay.
Nhưng đám Bạc Minh Tâm cũng quá ngây thơ rồi, không nói mưu kế của bọn họ bị Trần Ánh Nguyệt nghe được, dù Trần Ánh Nguyệt không nghe thấy, nếu như váy của Thẩm Thanh Ngọc bị làm dơ, cô cũng sẽ không tay, cô trực tiếp chào tạm biệt người nhà họ Từ, rời sân sớm, không cần gặp hay không muốn gặp, đây không phải là tốt hơn sao?
" Bạc Minh Tâm thật là không nhớ cú đánh lần trước! Lần trước cô ta tìm người vu cáo cậu bị chú Thẩm bao nuôi, cô ta công khai xin lỗi mất mặt còn chưa đủ lớn sao?"
Trần Ánh Nguyệt càng nghĩ càng giận, đưa tay cầm hai ly rượu đỏ từ người giúp việc đi ngang qua: "Không được, tớ quá tức giận, tớ phải đi dạy dỗ đám rác rưởi kia mới được!"
Thẩm Thanh Ngọc đưa tay kéo Trần Ánh Nguyệt lại: "Cậu dự định dạy dỗ họ thế nào?"
"Giội rượu đỏ mắng cô ta à! Dù sao buổi tối hôm nay người biết tớ không có mấy ai, nhưng cô chiêu nhà họ Bạc, ai không biết đâu?"
"Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm?"
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, cười nhạt nhìn Trần Ánh Nguyệt.
"Cậu còn cười tớ à? Tớ còn không phải là vì cậu! Cô ta muốn xuống tay với cậu đó? Có vẻ giống như cậu không hề tức giận nhỉ?"
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: "Có gì phải tức giận, tức giận vì chuyện chưa xảy ra, không đáng."
Trần Ánh Nguyệt bị Thẩm Thanh Ngọc ngăn lại, cũng tỉnh táo hơn nhiều: "Chuyện này cũng không giống tính cậu, mau nói, cậu đã nghĩ ra cách gì?"
Thẩm Thanh Ngọc liếc đám Bạc Minh Tâm và Tô Nguyệt Lăng từ lầu hai xuống cách đó không xa, cong môi nở nụ cười: "Họ muốn để tớ xấu mặt như thế, vậy tớ sẽ theo mong muốn của họ!"
Trần Ánh Nguyệt đã lâu không thấy Thẩm Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt như thế, lần trước Thẩm Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt như thế, mấy người kia bị hố vô cùng thê thảm.
Trần Ánh Nguyệt lập tức cũng phấn khởi theo: "Ồ, vậy tớ an vị xem kịch hay!"
Thẩm Thanh Ngọc cười, nghiêng đầu nhẹ giọng nói một câu bên tai Trần Ánh Nguyệt.
Trần Ánh Nguyệt nghe xong, suýt chút không nhịn được cười ha hả!
Vẫn là Thẩm Thanh Ngọc thông minh!
Trâu bò!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...