Đêm qua Bạc Vĩnh Cơ vào bệnh viện, hôm nay hơn tám giờ sáng về nhà họ Bạc, trên đường trở về, ông ta càng nghĩ càng không đúng.
Chuyện lần này, rõ ràng là Thẩm Thanh Ngọc ồn ào ra, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, với Thẩm Thanh Ngọc mà nói, lại không có chỗ tốt thực tế nào.
Rốt cuộc Bạc Vĩnh Cơ cũng là người sống hơn tám mươi tuổi, mấy trò xiếc khỉ này của chị em nhà họ Lâm, ông ta nghiêm túc ngẫm lại đã nhìn ra.
Hai người Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương làm nhiều trò, người Bạc Minh Hoàng đã không còn, ông ta để Lâm Mai Phương treo danh hiệu mợ chủ nhà họ Bạc, cũng là không muốn trăm năm sau Bạc Minh Hoàng ở dưới đất ngay cả người bên cạnh cũng không có.
Nhưng Lâm Mai Chi muốn vào nhà họ Bạc, Bạc Vĩnh Cơ tuyệt đối không thể nào đồng ý.
Bây giờ nghĩ đến, Thẩm Thanh Ngọc phối Bạc Minh Thành, có thể nói là ông trời tác hợp cho.
Càng nghĩ càng nhiều, thậm chí ông cụ nhà họ Bạc cảm thấy, Thẩm Thanh Ngọc phục hôn với Bạc Minh Thành, cũng chưa chắc không thể.
Cho nên nghĩ được như vậy, ông ta trực tiếp phái Bách Gia Tính đi đón Thẩm Thanh Ngọc, nghĩ kỹ rồi nói chuyện.
Lầu dưới truyền đến tiếng động cơ ô tô, ông cụ Bạc biết là Bách Gia Tính đã trở về, người trực tiếp từ trên xích đu đứng lên.
Rất nhanh, cửa phòng sách bị gõ vang.
Bây giờ nhà họ Bạc ở trong hội đã là chuyện cười, duy nhất có thể cứu vãn danh tiếng, khoan hãy nói, là để Thẩm Thanh Ngọc một lần nữa vào nhà họ Bạc.
"Vào đi."
Bách Gia Tính đẩy cửa tiến vào phòng sách của ông cụ Bạc, người mới vừa vào, ông cụ Bạc tha thiết nhìn sau lưng ông ta: "Thế nào, Thẩm Thanh Ngọc đâu?"
Bách Gia Tính ở bên cạnh Bạc Vĩnh Cơ hơn hai mươi năm, còn là lần đầu tiên không biết mở miệng như thế nào.
Thấy ông ta không nói lời nào, Bạc Vĩnh Cơ thở dài: "Tôi cũng biết, nhất định Thẩm Thanh Ngọc là ghi hận lên nhà họ Bạc chúng ta."
Nghe được lời này của Bạc Vĩnh Cơ, Bách Gia Tính chỉ có thể mở miệng: "Ông cụ, là tôi phạm sai lầm, ông phạt tôi đi."
Ông cụ Bạc khoát tay: "Tính cách Thẩm Thanh Ngọc thế nào, trước kia tôi không biết, nửa năm qua, còn không thấy rất rõ ràng à.
Rút cuộc là Thẩm Quốc Vinh nuôi ra con gái có chút tính nết, trước kia ở nhà của chúng ta quả thật cô ta đã bị thiệt thòi không ít, bây giờ cô ta ghi hận nhà họ Bạc chúng ta, cũng là nên.
Ông không mời được cô ta, tôi cũng đã nghĩ đến."
Bách Gia Tính cứng đờ: "Ông cụ, là vấn đề của tôi, lúc tôi mời cô Thẩm, thái độ không khiêm nhường."
Nghe được lời này của Bách Gia Tính, Bạc Vĩnh Cơ nhướng mày, rất nhanh, ông ta kịp phản ứng: "Ông…ông thật là!"
Ông cụ Bạc cắn răng, tức giận đến tay hơi run.
"Ông cụ, ông đừng tức giận, hiện tại ông mới vừa từ bệnh viện ra, chuyện này là tôi làm sai, ông muốn phạt tôi làm sao đều được."
Bạc Vĩnh Cơ vẫn rất yêu quý cơ thể của mình, tối hôm qua ông ta mới cao huyết áp choáng váng bệnh viện, bác sĩ căn dặn còn ở bên tai, ông ta cũng còn muốn sống thêm mấy năm.
Ông ta nhắm mắt lại, một lúc sau mới nhìn về phía Bách Gia Tính: "Minh Thành đâu? Ông đi gọi điện thoại cho nó, bảo nó trở về một chuyến, tôi có lời muốn nói với nó!"
Bách Gia Tính làm sai chuyện, lúc này tất nhiên đều thuận theo ông cụ Bạc: "Tôi lập tức đi ngay, ông cụ."
Nói xong, người lui ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành.
Bạc Minh Thành vừa họp xong ra ngoài đã thấy Lâm Nam Vũ đứng ở cửa ra vào cẩn thận từng li từng tí nhìn mình.
Ánh mắt anh trầm xuống: "Nói đi, chuyện gì."
"Vừa rồi thư ký Bách gọi điện thoại cho tôi, nói ông cụ bảo anh lập tức trở lại nhà họ Bạc một chuyến."
Bạc Minh Thành nhìn Lâm Nam Vũ: "Đã biết."
Nói xong, anh nhấc chân vượt qua Lâm Nam Vũ đi vào thang máy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...