Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Đêm khuya, Phó Tuyết Thâm vừa về đến nhà đã thấy một người chàng trai lang thang ngồi trước cửa nhà. Người đó mặc áo thun chữ T, cả người bẩn thỉu, bên chân là túi hành lý cũng bẩn không kém, nhìn sơ qua đại khái tuổi không lớn lắm. Phó Tuyết Thâm nhíu mày, anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho quản gia hỏi sao không đuổi cậu ta đi, quản gia đáp lại như sau: “Cậu ấy nói mình là cháu trai của ngài…”

Vùng trán anh co giật mấy cái, tuần trước có con hôm nay có cháu, dám lắm qua ngày mai đến cháu cố gì đó cũng có luôn. Đáng ghét nhất là đám người này đều vì tiền mà tới, xem thường anh à.

Phó Tuyết Thâm cười lạnh tắt điện thoại, anh chỉnh lại cổ áo, chải gọn tóc tai, nhân mô nhân dạng* xuống xe rồi đi đến trước mặt người thanh niên.

Cậu thanh niên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phó Tuyết Thâm vài giây, dụi mắt, giọng điệu mệt mỏi gọi anh: “Chú.”

Tuy rằng trên mặt đối phương toàn là bụi nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc Phó Tuyết Thâm ngắm nhìn đường nét gương mặt cậu, đẹp trai, cao ráo, có cơ bắp, hừm, miễn cưỡng có thể cho vào nhà.

Anh nhấc chân, dùng mũi giày không dính hạt bụi nào đá cẳng chân cậu, “Cháu ngoan đứng lên cho chú nhìn nào.”

Cậu nghe lời anh đứng dậy và đứng tại chỗ xoay một vòng. Phó Tuyết Thâm vừa lòng gật đầu, tốt lắm, mông cũng vểnh.

“Đi, theo chú vào tắm.”

Cậu ngoan ngoãn theo vào cửa, lúc tắm xong đi ra hại anh vừa nhìn đã muốn lóa mắt.

Chết tiệt, thằng nhóc này không phải đẹp bình thường mà!

Người thanh niên buộc cái khăn tắm ngang eo, cậu đặt một tay bên hông giữ nó lại, biểu cảm hơi xấu hổ, “Chú ơi, cái này cứ tụt mãi thôi.”

Phó Tuyết Thâm mất tập trung, tầm mắt dừng trên ngực và bụng của cậu, “Tụt thì tụt thôi, không sao cả.”

“Quần lót nhỏ quá.” Cậu nói tiếp.

Yết hầu anh hơi động, anh vẫy tay gọi cậu, đợi khi người đã đến trước mặt thì nói: “Cháu ngoan, nói chú nghe người kêu con tới có nói con biết chú thích đàn ông không?”

Thanh niên nghe vậy lập tức lúng túng, cậu nhìn Phó Tuyết Thâm vài lần, cúi đầu trả lời: “Có.”


“Thế người đó có nói người giống như con là loại chú thích nhất không?”

Cậu run sợ lắc đầu.

“Người đó cho con bao nhiêu tiền chú cho con gấp đôi, con theo chú nhé?”

Cậu im lặng hơn nửa ngày mới nói: “Bà không cho con tiền.”

“Không cho tiền sao? Vậy bất luận người đó cho con bao nhiêu chú sẽ cho con gấp ba… Không không, gấp ba mươi lần! Đồng ý thì lên giường, thế nào?”

Thanh niên mím môi, vẻ mặt rối rắm, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Ba con là người thân của chú, chúng ta làm vậy không đúng đâu.”

Xem ra tên nhóc này diễn rất nghiêm túc. Phó Tuyết Thâm thấy hơi phiền rồi, “Năm trăm ngàn, lên hay không nói một tiếng.”

Dường như cậu nhóc rất thiếu tiền, do dự một hồi cuối cùng cũng gật đầu, có điều khi cởi xong quần áo lại nhìn anh hỏi thêm một câu: “Cần đi vào không?”

Vãi, câu vô lý vậy cũng dám hỏi, không vào ông đây đưa mày năm trăm ngàn làm gì!

Phó Tuyết Thâm thấy cậu cứ lằng nhằng không làm bèn giơ tay muốn đẩy người ta xuống, thanh niên cản tay anh lại, đỡ anh nằm xuống giường, “Để con làm.”

Nghe đến tiền lập tức thay đổi thái độ, mấy người này đúng là ai cũng như ai.

Phó Tuyết Thâm cười lạnh trong lòng, thoải mái giang rộng hai chân nằm đó chờ người hầu hạ.

Trước tiên cậu lấy tay sờ, vuốt ve hồi lâu vẫn không làm gì khiến anh nóng nảy, “Mở miệng cậu ra.”

Vừa dứt lời điện thoại đầu giường liền reo. Phó Tuyết Thâm cầm điện thoại định bấm nghe nào ngờ bị tên người gọi đến dọa giật mình. Người phụ nữ này gọi anh làm gì? Chắc chắn muốn tranh di sản với anh đây mà!


Anh bấm nghe, lạnh lùng hỏi người phụ nữ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”

“Tôi muốn báo cậu chút chuyện thôi, không có gì quan trọng. Con trai tôi tìm cậu, cậu phải chăm sóc nó cho tốt, xảy ra chuyện gì bà đây giết cả nhà cậu! Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu Phó Tuyết Thâm, không được đụng vào con tôi, cậu mà dạy hư nó thì tôi không giết cậu đâu mà tôi thiến cậu đó!”

Điện thoại rớt cái “bộp” xuống giường.

“Chú ơi?” Thấy Phó Tuyết Thâm nghe điện thoại xong vật bên dưới cũng mềm xuống, cậu thắc mắc gọi anh một tiếng.

“Cậu, mẹ cậu tên gì?”

“Mẹ con? Mẹ tên Phượng Cầm, sao vậy chú?”

Hai mắt anh tối sầm, cậu vội đỡ lấy anh, lo lắng hỏi: “Chú ơi, cơ thể chú không khỏe hả?”

“Không… Tôi không sao, không sao đâu, không có việc gì…” Phó Tuyết Thâm muốn đẩy cậu ra nhưng lại không đẩy được, ngược lại còn bị thanh niên nắm chặt tay hỏi thăm: “Vậy còn làm không?”

Phó Tuyết Thâm xìu xuống, làm cái gì nữa mà làm, tôi nào dám làm cậu, mẹ nó, cậu mới làm chết tôi này.

Cuối cùng cả hai người đều không làm gì.

Anh nhếch nhác bò xuống giường và kêu cậu đi tắm, không ngờ cậu lại nói: “Con tắm rồi.”

“Tắm lại lần nữa.” Phó Tuyết Thâm vội mặc áo tắm vào, tay đỡ trán không dám nhìn mặt đối phương, “Nhất là tay phải, chà nhiều nhiều cho sạch.”

Thanh niên “Ồ” một tiếng rồi bước vào phòng tắm, không hỏi thêm câu nào.


Anh chạy trối chết trốn khỏi phòng ngủ, qua phòng khách lấy điện thoại gọi cho cậu người tình bé nhỏ.

Cậu thanh niên đi tắm lần nữa, lần này dùng nhiều thời gian hơn lần trước, đợi đến khi cậu quấn khăn tắm bước ra thì trong phòng ngủ đã không còn thấy anh đâu nữa. Cậu vừa đi vừa lau tóc, lúc ra đến phòng khách thì thấy Phó Tuyết Thâm ngồi trên ghế sofa uống rượu, quần áo trên người đã đổi sang đồ mặc ở nhà.

Cậu đi qua chỗ anh, đang lúc khom người muốn ngồi xuống thì bị đối phương ngăn lại. Anh chỉ tay sang phía đối diện, nói: “Ngồi bên kia.”

Thanh niên nghe lời đổi vị trí.

Phó Tuyết Thâm hất cằm hỏi: “Cậu tên gì?”

“Phó Thành.” Cậu vuốt gọn mấy sợi tóc ướt, gấp khăn đặt trên đùi, “Thành trong thành thật.”

Kỳ lạ, đâu phải anh chưa từng gặp người đẹp hơn Phó Thành, thế mà chẳng hiểu sao những người đó không thể mang cho anh cảm giác sôi sục muốn đụng chạm như lúc này. Một động tác đơn giản như gấp khăn thôi mà anh lại thấy đáng yêu đến lạ…

Dễ thương quá đi thôi, muốn…

Không, không được nghĩ bậy, chuyện này liên quan trực tiếp đến nửa đời sau của mày đó. Phó Tuyết Thâm vừa nghĩ tới người đàn bà Phượng Cầm dữ dằn kia cả người đều run rẩy.

“Chú ơi, chú lạnh hả?” Phó Thành lo lắng nhìn anh.

Không, không lạnh chút nào, thực ra anh còn nóng muốn chết đây này.

“Ừ, có hơi lạnh.” Phó Tuyết Thâm giả vờ giả vịt lấy chăn mỏng đắp ngang đùi, mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường, người tình bé nhỏ kia phải một lát nữa mới đến, nhân cơ hội này anh quyết định quan tâm đứa cháu ruột của mình một chút, “Sao tự nhiên cậu muốn gặp tôi?”

Phó Thành lúng túng cào cái khăn, nói: “Con thiếu tiền.”

Phó Tuyết Thâm: “…”

Thằng nhóc này lấy tên hợp quá nhỉ, thành thật quá trời. Đúng như anh nghĩ người phụ nữ kia kêu cậu đến giành giật số tiền thừa kế mà. Di sản là anh hai để lại cho Phó Tuyết Thâm, tuy số anh nhận được chỉ là một phần nhỏ nhưng bấy nhiêu cũng đủ để nửa đời sau không cần lo cơm ăn áo mặc, số còn lại đã được gửi tạm vào nơi đáng tin. Chỉ cần người phụ nữ kia có thể xuất trình giấy giám định ADN là hai người có thể hưởng hết số tiền đó, ngược lại nếu không chứng minh được thân phận thì hai mươi năm sau anh sẽ là người thụ hưởng hợp pháp.

Phó Tuyết Thâm đã cho người điều tra, anh hai anh đúng là từng xảy ra quan hệ nam nữ nhưng lai lịch đứa con của Phượng Cầm không rõ. Anh chỉ mới gặp Phượng Cầm hai lần, lần đầu tiên là lúc anh hai vẫn còn sống, khi đó hai người đang đánh dã chiến ở vườn hoa sau lưng biệt thự. Tối đó anh đến tìm anh hai bàn chút chuyện, thấy có người đến người phụ nữ kia liền đẩy anh hai anh ra, từ trên xuống dưới không có mảnh vải che thân nào xoay người ngồi dậy, tay giơ ngang chân khép lại che bộ phận nhạy cảm, hai mắt như dao găm liếc nhìn hỏi anh là ai.

Không lo lắng sợ hãi, là người mạnh mẽ, giây phút đó anh đã nhớ kỹ cô. Lần thứ hai là trong lễ tang của anh hai, không biết sao Phượng Cầm lại biết đến quỹ quản lý di sản, trước khi bỏ đi còn cố ý đến gặp anh, nói rõ không có việc gì đừng tìm đến, cô sẽ không đụng đến số tiền để lại kia.


Vậy mà bây giờ lại kêu đứa con đến tìm anh, toan tính gì đây? Hừ, quả nhiên không nên tin lời phụ nữ, người đàn bà đó chắc chắn muốn cướp luôn phần của anh, nói mấy câu kia ở lễ tang vì muốn qua mắt anh thôi.

May là từ trước đến nay Phó Tuyết Thâm chưa từng tin tưởng cô.

Anh chậm rãi nhấp rượu, hỏi Phó Thành: “Cậu cần tiền làm gì?” Anh không hỏi tại sao mẹ cậu không cho cậu tiền vì anh biết rõ Phượng Cầm không có. Thực ra ba cô ta, tức ông ngoại Phó Thành, rất có tiền nhưng chuyện con gái chưa kết hôn mà có con khiến ông xấu mặt nên đã đơn phương cắt đứt quan hệ giữa hai người.

“Con muốn mua xe.” Cậu nhìn anh, vẻ mặt chân thành, “Chú, con tới tìm chú là để mượn tiền.”

“Mượn tiền à, cũng được. Dù sao cậu cũng là con của anh tôi.” Phó Tuyết Thâm tựa lưng vào ghế, lười biếng nâng ly rượu trong tay lên cao, “Nhưng cậu phải trả lời tôi một vấn đề và không được phép nói dối.”

Phó Thành gật đầu, “Dạ, chú hỏi đi.”

“Cậu còn một đứa em trai đúng không?”

“Em trai?” Cậu ngây người vài giây rồi lắc đầu, “Không ạ, mẹ chỉ có mình con thôi.”

Phó Tuyết Thâm lấy một tấm hình trong túi tư liệu dưới bàn trà ra để xuống bàn, đẩy đến trước mặt cậu, “Vậy người này là ai?”

Phó Thành liếc nhìn người trong hình, nói: “Là em họ của con.” Thấy trong hình là khung cảnh nông thôn cậu còn giải thích thêm: “Em ấy thi đại học xong nên về quê chơi mấy ngày.”

Hóa ra là vậy, anh không hài lòng nhíu mày, thám tử tư này không đáng tin chút nào. Anh cất tấm hình vào ngăn kéo, nghe đối phương hỏi bèn ngẩng đầu lên nghe, “Chú cho người điều tra mẹ con con?”

Đứa nhóc này nhìn không giống loại người lòng dạ nham hiểm, Phó Tuyết Thâm tiếp tục dựa ghế, mặt không cảm xúc trả lời vấn đề của cậu: “Ừ, không điều tra sao biết cậu có phải con của anh tôi không. Nói cho cậu biết, đồ điện và cả máy tính điện thoại trong nhà mẹ con cậu đều là tôi bỏ tiền ra mua.” Trên thực tế anh mua mấy món đó là vì muốn bồi thường chút ít cho đối phương, giúp tâm trạng thoải mái, yên tâm hơn sau khi thừa kế di sản.

“Ồ, mẹ chưa từng nói cho con biết, con cứ tưởng mẹ mua.” Phó Thành giơ tay sờ đầu một cái, trông như đang thẹn thùng, “Con cảm ơn chú, sau này con sẽ trả ơn cho chú.”

Ôi đáng yêu quá! Phó Tuyết Thâm uống một ngụm rượu làm trơn cổ họng, nói: “Vậy tôi chờ cậu.”

– Còn tiếp –

*Nhân mô nhân dạng (人模人样): Cụm từ này thường để mô tả một người có cách cư xử và thái độ không phù hợp với vẻ bề ngoài (mang ý chấm biếm). Khi sử dụng kèm theo quan hệ từ tương phản thì dùng để biểu đạt cảm xúc bất ngờ, cảm thán trước những gì xảy ra ngoài dự tính (ví dụ: Người này nhìn có vẻ nhân mô nhân dạng nhưng không ngờ lại làm ra chuyện đó,). Nếu được dùng để khen ngợi ai đó thì nó mang nghĩa tốt của cụm hữu mô hữu dạng (有模有样) tức trông đẹp, đàng hoàng, thực tế hoặc khen ngợi những gì đang trên đà phát triển, chẳng hạn như sự tiến bộ của học sinh, con cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui