Thừa Tảo ở bên cạnh lên tiếng: “sính lễ, đừng quên hỏi anh ấy về sính lễ.”
Thừa Hoan quay đầu lại: “Nhận lễ vật rồi, em phải theo chị đến làm giúp việc hồi môn đó.”
Thừa Tảo sửng sốt: “Còn có chuyện như thế hả?”
“Nguyên tắc dùng vật đổi vật trong kinh tế học, em còn không hiểu à?”
Bà Mạch hỏi: “Con đã gặp bố mẹ nhà bên đó chưa?”
“Bọn con thường cùng uống trà chiều ạ. Đúng rồi, người lớn hai nhà có lẽ cần gặp nhau. Mẹ, khi nào mẹ có thể gặp?”
Lúc này bà Mạch mới nhớ còn mấy món đang nấu dở trong bếp, bà vội vàng chạy vào bật lại bếp.
Thừa Hoan đi theo sau mẹ, nơi mỗi ngày nấu 3 bữa cơm, 2 lần trà nước này thật ra không chứa nổi 2 người. Trên những cái giá treo ở bốn góc tường chứa đầy bát đĩa. Bên dưới 1 góc phòng vẫn còn đủ loại rau củ chưa được phân loại.
Thừa Hoan đã vào ra căn bếp này hàng nghìn lần. Mỗi lần đều cảm khái nội trợ thật khó làm. Từ nhỏ cô đã nghĩ, nếu có một căn bếp lớn hơn thì tốt rồi. Những căn nhà cho thuê giá rẻ kiểu cũ không có đường ống dẫn gas, cho nên chỉ có thể sữ dụng bình gas. Nếu hết thì gọi người tới giao, thật sự rất phiền phức.
Cô luôn muốn đưa bố mẹ đến một ngôi nhà tiện nghi và rộng rãi hơn. Nhưng mà lớn lên rồi, cô mới nhận ra đó thực sự là một hi vọng xa vời.
Với thu nhập hiện tại của cô thì 10 năm nữa cũng không thể trả nổi tiền mua nhà cho dù họ có tiết kiệm tối đa tiền mua thức ăn và quần áo.
Giờ đây, cô lại sắp có gia đình nhỏ của riêng mình, khó có thể vẹn cả đôi đường, còn đâu thời gian để chăm sóc cho bố mẹ nữa.
Thừa Hoan cúi đầu, có chút xấu hổ. Con cái bất hiếu, cô là một trong số đó.
Bà Mạch nhìn lên: “Nghe con nói, gia cảnh nhà bên đó có vẻ tốt.”
“Dạ. Bố Gia Lượng mở một xưởng in ạ.”
“Quy mô cỡ nào?”
“Vừa ạ. Có khoảng 20 đến 30 công nhân. Làm ăn rất được, thường xuyên sản xuất cả đêm ạ.”
Bà Mạch nói: “kinh doanh à, cho nên nói làm thuê cả đời cũng không ngóc đầu lên được, như bố con.”
Thừa Hoan vội ngăn mẹ lại. “Như bố con, chăm chỉ làm việc, yêu vợ thương con, đích thực là một hình mẫu tốt.”
Bà Mạch chỉ cười trừ.
Tối đó, trụ cột gia đình, Mạch Lai Thiêm, không về ăn tối. Chỉ có hai chị em ăn cùng mẹ.
Không biết tại sao bà Mạch không ăn gì, chỉ ngồi một bên và uống trà.
Thừa Tảo hỏi xin: “Chị, sau khi chị dọn ra, chị cho em phòng chị để em chuyển từ phòng khách vào nha.”
Thừa Hoan đáp: “Tất nhiên là được.”
Thừa Tảo reo lên một lúc, sau lại nói: “Nhưng mà, nhiều nhất là một năm thôi, sau khi em đỗ đại học, em sẽ chuyển vào ở ký túc xá.”
Bà Mạch bỗng sửng sốt. Vậy là không tới 1 năm nữa, hai đứa con của bà đều sẽ ra ngoài tự lập. Nơi này sẽ chỉ còn lại bà và lão Mạch hai người thôi sao.
Thừa Hoan hơi mệt, không để ý tới mẹ đang hoảng hốt. Cô tắm xong liền ngã người lên chiếc giường nhỏ đọc tin tức rồi quay người chìm vào giấc ngủ.
Mới hơn 9 giờ tối, xung quanh đều đang náo nhiệt, hàng xóm to nhỏ tám chuyện, Ti vi đang phát cùng một chương trình. Tiếng xào mạt chược lặp đi lặp lại liên tục. Tiếng người nói cùng xe chạy hòa vào nhau. Đôi khi còn loáng thoáng nghe được tiếng máy bay cất và hạ cánh.
Nhưng Mạch Thừa Hoan chỉ có một ngôi nhà, cô đã nghe “bản giao hưởng đô thị” này từ nhỏ rồi, nghe mãi cũng thành quen, cô vẫn có thể ngủ say giấc.
Mạch Lai Thiêm về đến nhà đã là mười một giờ.
“Hôm nay về còn sớm.” Ông vừa cởi bộ đồng phục tài xế ra vừa nói.
Bà Mạch phàn nàn: “Hai năm trước nói ông mua một chiếc taxi để chạy, tốt xấu gì cũng là làm cho mình. Ông thấy chưa, một chiếc xe hồi đó 7 vạn thôi, giờ lên 20 vạn rồi. Không giàu lên được thì phải cam chịu nghèo cả đời.
Mạch Lai Thiêm ngạc nhiên: “Hôm nay ai làm bà khó chịu vậy?”
Ông hiểu tính vợ mình. Cả thế giới đắc tội bà cũng chẳng bị sao cả, sau cùng nơi bà trút giận cũng là ông mà thôi.
“Hơn năm mươi tuổi rồi vẫn còn làm tài xế, thật không có tiền đồ.”
Mạch Lai Thiêm gãi đầu: “Bà có chuyện gì thì nói ra rồi cùng bàn.”
Bà Mạch cuối cùng cũng chịu phát tiết: “Thừa Hoan muốn kết hôn.”
“Ai da, đây là chuyện vui nha.”
Bà Mạch khóc lên.
“Bà là không nỡ à? Cũng không phải lấy chồng nước ngoài, tối vẫn có thể gọi nó về ăn cơm được mà.”
“Cái đồ đầu heo nhà ông, một chút cảm giác cũng không có, ông một câu, hai câu đều con gái rượu Thừa Hoan, mấy năm qua nó đi làm vất vả, nhưng mà thử hỏi ông đã làm được gì cho nó chưa?”
Mạch Lai Thiêm không hiểu nổi: “Khoan đã, cái gì mà tôi làm được gì rồi bà làm được gì, bố mẹ và con cái, bà đang nói cái gì vậy?”
Bà Mạch lau nước mắt: “Thừa Hoan thật vô phúc khi có một người bố như ông.”
Mạch Lai Thiêm cảm thấy lời này đã chạm đến lòng tự trọng của ông. “Hôm nay bà rất vô lý.”
Ông tự đi tắm.
Tắm xong ông không kiềm được mà hỏi: “Là Tân Gia Lượng hả?”
“Uh”
“Là đứa trẻ tốt, tôi rất yên tâm.”
“Đúng vậy, Thừa Hoan cuối cùng cũng có chút may mắn.”
“Vậy bà ồn ào cái gì?
“Hoàn cảnh nhà Gia Lượng rất tốt.”
“Vậy thì tốt mà, cầu còn không được.”
“Tôi sợ không trèo cao nổi.”
Mạch Lai Thiêm không kiềm được cơn giận: “Không phải nhà bà trèo cao, bà không cần phải tự ti, là Thừa Hoan gả cho Tân Gia Lượng, Thừa Hoan đường đường là một sinh viên đại học, ngoại hình và nhân phẩm đều tốt, ai mà không xứng?
Bà Mạch im lặng.
Mạch Lai Thiêm cắt ngang: “Thôi, nhà họ cũng không phải loại người như vậy, bà đừng lo quá. Bà cứ lo này nghĩ kia như vậy là cũng không công bằng với nhà bên đó. Bây giờ người có tiền đa phần đều là tay trắng làm nên sự nghiệp. Đừng bao giờ coi thường người nghèo.” Ông dừng lại chút, “Người nghèo cũng không có đố kị với người giàu, ông chủ Trương và tôi đều đi chung một chiếc xe.”
Bà Mạch thấy chồng vô lo quá, không nhịn được mà cười ra nước mắt.
Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ánh đèn từng nhà dần tắt. Ti vi vẫn đang phát bản tin khuya “Toàn bộ giá bất động sản đã giảm từ 10% đến 30%... Chiến tranh thương mại Trung-Mỹ được kỳ vọng sẽ bị xóa bỏ... Vụ án sản xuất m/a túy đá lớn nhất đã bị kết án…”
Trưa hôm sau, Mạch Thừa Hoan đi gặp chồng chưa cưới.
“Em đổi nhẫn được không?”
Tân Gia Lượng ngạc nhiên: “Sao em lại muốn đổi?”
HẾT CHƯƠNG 2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...