Cố Dung Khanh vốn dĩ đã tức giận vì lời nói của Kỷ Thần Hi, nhưng cô càng không nghĩ đến chuyện làm cô tức giận hơn là Ôn Lĩnh lại đồng ý.
????
Chỉ vậy đã đồng ý rồi sao?
Cố Dung Khanh đem ánh mắt của cô rời khỏi người Kỷ Thần Hi, đặt lên người Ôn Lĩnh, vẻ mặt không thể tin được.
Cô xác thật Ôn Lĩnh nói không sai sao? Ôn Lĩnh cư nhiên đồng ý!
Cố Dung Khanh rõ ràng tức giận nhưng lại cố gắng duy trì sự ưu nhã, cô duỗi tay nhéo cánh tay Ôn Lĩnh một chút.
Ôn Lĩnh nhíu mày, còn cười với Cố Dung Khanh, trong lòng còn thầm nghĩ, cái bình dấm này chua quá.
Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chưa chắc rửa sạch.
Nhưng cô không có cách nào từ chối.
Kỷ Thần Hi nói rất đúng, cô làm sao mà từ chối được chứ?
Lúc ăn cơm, Cố Dung Khanh vẫn rầu rĩ không vui, thậm chí cũng chưa nói với Ôn Lĩnh lời nào, cô biết bản thân là gây cớ vô lý, chuyện dạy cách diễn cũng rất bình thường, nhưng mà đối tượng chính là Giả Tình làm cho cô không vui.
Thực sự không vui chút nào.
Cố Dung Khanh cáu kỉnh, nhưng nghĩ đến mấy chuyện lúc trước, cô cảm thấy Ôn Lĩnh muốn chọc giận cô, nhưng cũng không thèm đến dỗ dành, rồi để ý đến cô, cho nên vùi đầu ăn cơm.
Lâm Tự nhìn thấy giữa hai người có gì đó không đúng, Lâm Tự đương nhiên cũng không mùi mẫn với Lương Mị, yên lặng mà ăn tối.
Chỉ có An Nhược...!thở dài nhẹ nhõm.
Cô còn cho rằng hôm nay Lương Mị đến, mà người yêu cô còn chưa đến, mình cô cô đơn ngồi ăn cẩu lương.
Thêm việc, Cố Dung Khanh không thèm để ý đến Ôn Lĩnh làm cho cô càng vui hơn, nhưng mà đây cũng đâu phải là chuyện quan trọng? Làm đạo diễn và biên kịch, cái chức trách này đương nhiên phải làm rồi, hơn nữa Ôn Lĩnh đối với Giả Tình còn có mục đích khác.
Cô ở bên cạnh Ôn Lĩnh, nhỏ giọng nói, "Cậu nói cho Cố Dung Khanh biết đi, đừng để cô ấy lo lắng."
Ôn Lĩnh nâng mắt nhìn Cố Dung Khanh đang vui đầu ăn cơm, trong miệng còn đang bực bội nhai cơm, thật sự đáng yêu, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay khác của Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh không hiểu tại sao, cho nên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc, sau đó nhanh chóng quay đi.
Cô không thèm để ý Ôn Lĩnh.
"Dung Khanh, nghe tôi giải thích."
Cố Dung Khanh không nói chuyện, nhưng biểu cảm có chút buông lỏng, rõ ràng là đang chờ Ôn Lĩnh nói.
"Chị có cảm thấy Kỷ Thần Hi lần này không có ý tốt không?"
Nghe được lời này, Cố Dung Khanh mới quay sang nhìn cô rồi mở miệng nói, "Có cảm nhận được."
"Cho nên tôi...."
"Chị không vui."
Ôn Lĩnh không muốn làm cho Cố Dung Khanh không vui, lập tức nói, "Chị yên tâm, tôi để Lâm Tự đi cùng."
Lâm Tự đang nói chuyện với Lương Mị, thấy nhắc tới tên cô, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Ôn Lĩnh, đầy dấu chấm hỏi.
"A...!thật sự không được còn có An Nhược nữa, chị yên tâm đi, bảo bối."
Đùng...!Cố Dung Khanh đỏ mặt, cái gì mà bảo bối chứ, cô lườm Ôn Lĩnh, trong ánh mắt còn mang chút phong tình.
Trong lòng An Nhược liền ghê tởm.
Thật sự buồn nôn quá đi.
Thật ra, Cố Dung Khanh cũng cảm thấy hành động của Kỷ Thần Hi và Giả Tình không bình thường, ghen thì vẫn ghen đó, nhưng mà gọi là bảo bối, làm tâm trạng Cố Dung Khanh tốt hơn một chút, không khí cũng tốt hơn nhiều, bắt đầu tú ân tú ái.
Ngay sau đó, Lâm Tự và Lương Mị cũng bắt đầu, đút đồ ăn cho nhau...
An Nhược nhìn thấy có chút rầu, còn hâm mộ nữa.
Cô lấy điện thoại ra nhắn cho Sở Du, [Lão bà, em ăn một bụng cẩu lương.]
Sở Du: [???]
An Nhược không nghĩ nhiều, vừa muốn kể chuyện tú ân tú ái của mấy người kia, nào ngờ tin nhắn thứ hai Sở Du gửi đến.
[Gọi bậy bạ gì đó.]
Haizzz....
Cô lập tức gửi lại mấy cái tin nhắn Lão bà.
Sở Du nhìn tin nhắn, mặt đỏ cả lên, ngay cả Khả Khả cũng nhìn ra được sự khác thường của mẹ.
"Mẹ, điện thoại có gì vậy? Sao mặt mẹ lại đỏ vậy?"
Bị Khả Khả nói vậy, Sở Du mất tự nhiên, cô ho nhẹ, rồi ôn nhu sờ đầu Khả Khả, "Không có gì.]
Khả Khả được mẹ sờ đầu, có chút nhột nhột, cô bé cười đáng yêu, Sở Du cũng bị nhiễm nụ cười của con gái, cô cười theo.
Cô đang nghiêm túc làm một người mẹ tốt, hơn nữa cảm giác còn rất tốt.
Nhìn cái dáng vẻ đáng yêu của Khả Khả, không nhịn được mà hôn một cái.
Hôn xong, tin nhắn lại vang lên.
Là An Nhược: [Lão bà, sao chị lại không để ý đến em?]
[Em tránh ra, chị muốn chơi cùng Khả Khả.]
An Nhược nhìn thấy tin nhắn Sở Du gửi đến, cô biết Sở Du đang mắc cỡ, cười thành tiếng vừa định nhắn tin lại, phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh...!vừa ngẩng đầu lên, bốn người bốn đôi mắt đều nhìn cô.
Aaaaa, đây là muốn làm cái gì chứ!
Đột nhiên, mặt An Nhược đỏ cả lên, vùi đầu ăn cơm, cảm thấy mấy người này không có ý định tha cho cô, vẫn nhìn cô chằm chằm, càng nghĩ càng thấy không đúng, mặt cô đỏ thì sao? Mới vừa rồi mấy người này tú ân tú ái còn nhớ đến cô sao, cũng chỉ biết cho cô ăn cẩu lương thôi!!!
Cô ngẩng đầu trừng mắt với bốn người, sau đó làm trò trước mặt mọi người, gửi một tin nhắn thoại cho Sở Du.
"Lão bà, em ăn cơm nha, chị cũng phải nhớ ăn cơm đó~"
Giọng ngọt muốn chết ruồi, bốn người bất chợt rùn mình, Cố Dung Khanh và Lương Mị trợn to mắt, Ôn Lĩnh và Lâm Tự thâm chị còn khoa trương hơn, cả người nổi cả da gà.
Thật sự quá buồn nôn mà!
An Nhược không thèm để ý, tiếp tục ăn cơm, không bao lâu Sở Du cũng gửi lại một tin nhắn thoại cho cô, nhưng chỉ có một giâu, cô cho rằng Sở Du nói "Biết rồi." Mới đắc ý nhìn bốn người, sau đó mở loa ra nghe tin nhắn thoại.
"Biến..."
A...!xấu hổ ghê.
Cả bốn người đều nghe rõ, Sở Du kêu cô biến đi.
Ôn Lĩnh và Lâm Tự không nhịn được mà cười thành tiếng, Cố Dung Khanh thì che miệng lại cười, Lương Mị còn khoa trương hơn dựa lên người Lâm Tự mà cười lăn cười bò....
An Nhược mặt lúc trắng lúc đỏ, hơn nửa ngày mới ấp a ấp úng nói, "Mấy người thì biết cái gì, lão bà của tôi đang mắc cỡ!!!"
"Ừ ừ ừ."
"Đúng đúng đúng."
Ôn Lĩnh và Lâm Tự đáp lại có lệ, ngay cả Cố Dung Khanh cũng gật đầu có lệ.
Còn Lương Mị thì...!vẫn dựa vào người Lâm Tự mà cười không ngừng.
Cô thẹn quá hoá giận nói, "Mấy người thì biết cái gì! Đây là tình thú."
Bọn họ càng cười lớn hơn
An Nhược không vui, cô muốn đổi bạn.
Còn Sở Du thì đỏ mặt che điện thoại lại, trước mặt là Khả Khả đang nhìn cô không chớp mắt, mặt mũi của cô đều bị An Nhược vứt hết rồi, vừa rồi cô đình cùng chơi đàn với Khả Khả, lúc An Nhược gửi tin nhắn đến, điện thoại cô để loa khá lớn, cho dù không mở loa ngoài thì vẫn lớn, Khả Khả ở bên nghe rất rõ.
Sau khi Khả Khả nghe được vậy, liền tự nghĩ sau đó hỏi Sở Du, "Là dì An sao mẹ?"
Sở Du vẫn còn đỏ mặt, chưa kịp trả lời con gái, thì Khả Khả lại nói, "Mẹ là lão bà của dì An, vậy dì An có thể làm mẹ của con sao?"
Bị Khả Khả nói vậy, Sở Du càng xấu hổ hơn, vốn dĩ An Nhược chỉ gửi một cái tin nhắn thôi đã làm cô xấu hổ rồi, bây giờ tin nhắn thoại cũng bị Khả Khả nghe được.
Khả Khả lại chọc chọc vào mặt của Sở Du nói, "Mẹ đỏ mặt nha."
Sau đó, cô mới trả lời kêu An Nhược "Biến..."
Trả lời xong, mặt càng đỏ hơn, Khả Khả còn cười tủm tỉm mà nhìn cô, dáng vẻ rất vui, cô cũng vui lây, sau đó bế Khả Khả lên hỏi, "Con thích dì An lắm sao?"
"Vâng! Thích lắm!" Khả Khả gật đầu mạnh, bắt lấy cổ áo Sở Du, sau đó chớp chớp mắt, "Mẹ có thể làm cho dì An làm mẹ của con không?"
Có thể không?
Nếu An Nhược nguyện ý, đương nhiên là có thể.
"Lát nữa, mẹ đi hỏi dì An được không?"
"Vâng ạ!" Khả Khả ở trong ngực cô hoan hô, sau đó hôn lên mặt Sở Du một cái.
"Vậy con luyện đàn đi, mẹ đi nấu cơm cho con."
Từ lần nói chuyện với An Nhược, cô đang cố gắng làm một người mẹ tốt, mỗi một việc của Khả Khả cô đều tự tay làm hết.
Mỗi buổi sáng làm bữa sáng, sau đó đưa Khả Khả đi học rồi buổi chiều đón Khả Khả về, sau đó làm cơm tối cho Khả Khả.
Chỉ làm những điều như vậy, Khả Khả rất vui vẻ, chỉ là dì bảo mẫu ở trong nhà có chút hoảng loạn, bà chủ tự tay làm hết thì cần bà nữa sao? Vừa mới mấy ngày đầu, bà còn cho rằng chẳng qua Sở Du nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng lại qua vài ngày sau, bà có chút bất an....
Bây giờ, bà thực sự rất rảnh rỗi, thường ngày bà nấu ăn cho Khả Khả và bà ngoại Khả Khả là được, nhưng bây giờ từ cơm tối đến bữa sáng Sở Du đều làm hết, cùng không cần bà làm gì.
Cho nên, bà có chút bất an, muốn tìm Sở Du hỏi có phải bà làm không tốt hay không.
Sở Du cũng quên mất chuyện trong nhà còn dì bảo mẫu, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà lập tức trấn an, "Dì yên tâm đi, tôi chỉ đang cố gắng làm một người mẹ tốt, những chuyện khác vẫn cần dì giúp đỡ."
Dì bảo mẫu cười gật đầu, lúc này mới yên tâm.
Ăn cơm cùng với Khả Khả xong, lại đem con gái đi tắm, rồi dỗ ngủ.
Sở Du mới về lại phòng của cô, cô mặt một chiếc váy ngủ màu đỏ rượu, dáng người quyến rũ dưới làn váy, mặt đôi chân dài thẳng tắp đan chép nhau, nằm ở trên giường xem điện thoại.
An Nhược đã gửi cho cô một tin nhắn, Sở Du đọc tin nhắn sau đó mỉm cười.
[Huhu...!bọn họ bắt nạt em, giờ đến chị cũng bắt nạt em, em chỉnh muốn nói với bọn họ chị là lão bà của em thôi mà~]
Nghĩ đến cái biểu cảm ấm ức của An Nhược, Sở Du liền cảm thấy An Nhược quá đáng yêu.
Cô dựa đầu vào đầu giường, sau đó gọi video cho An Nhược, cô định an ủi cô em gái nhỏ này một chút.
Lúc nghe tiếng điện thoại vang lên, An Nhược vừa mới tắm xong còn đang lau tóc, điện thoại đặt ở trên giường, nghĩ đến có thể là điện thoại của Sở Du, cô nhanh chân chạy đến giường, sau đó ung dung mà ngã lên giường, nhận điện thoại của Sở Du.
Cô tưởng là cuộc gọi điện thoại bình thường, nào ngờ mở điện thoại lên, đập vào mắt là một đôi chân dài miên man.
...??? An Nhược nhìn thoáng qua người gọi, là tên của Sở Du a....
Đã gần đêm khuya rồi, còn muốn làm gì chứ, An Nhược phi thân ngồi dậy, nhìn kỹ một chút, là chân Sở Du.
Không biết từ lúc nào từ đôi chân dài đã biến thành mặt của Sở Du.
An Nhược liền..
có chút mất mát cộng với ấm ức.
Sở Du nhìn thấy tóc An Nhược rối tung, trên người còn mặc chiếc áo tắm màu trắng dài, vẻ mặt ấm ức, nhìn giống như một con cún vậy.
"Sao...!còn muốn nhìn nữa sao?"
An Nhược đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt có chút đỏ, nhìn trên màn hình thấy Sở Du cười xấu xa, cô tức giận nói, "Mới không thèm."
Cô biết Sở Du cố ý, cho nên mới không để Sở Du đạt được ý đồ.
"A~ không phải sao? Vậy thôi gọi nói chuyện bình thường nha."
Nghe thấy lời này, An Nhược lập tức quay xe không muốn cáu kỉnh nữa, vội vàng nói, "Muốn nhìn, đương nhiên muốn nhìn rồi!"
Đôi mắt An Nhược sáng lấp lánh, nhìn Sở Du không chớp mắt, mà Sở Du lại bị mất tự nhiên, cho nên sửa sang lại tóc, quay đầu nhìn màn hình lần nữa thì nhìn vào đôi mắt của An Nhược, hình như có lửa.
Cô cúi đầu, mới phát hiện không biết cổ áo từ lúc nào đã bị mở to ra, chỗ trước ngực thật sinh động....
Sở Du bị An Nhược nhìn chằm chằm vào đó có chút thẹn, ngay cả khoé mắt cũng đỏ lên, oán trách An Nhược, liếc An Nhược một cái...!ngược lại còn phong tình hơn....!Đừng nói nữa, An Nhược cảm thấy bản thân muốn phát hoả.
Cả người đều nóng, khó chịu.
Nhưng không biết xấu hổ mà nói, "Thấp một chút nữa đi."
Sở Du nghe lời, ánh mắt quyến rũ An Nhược, sau đó đem cổ áo kéo xuống một chút, bao nhiêu no đủ căng đầy đều hiện lên trước mắt An Nhược..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...