Cố Dung Khanh nói bản thân không có việc gì, chủ yếu là Tiểu Noãn bị thương có chút nặng, cũng may lúc đó cô lái xe chậm.
Nhưng mà cô rất sợ, ở trong lòng ngực Ôn Lĩnh khóc không ngừng.
Ôn Lĩnh cũng chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dung Khanh như vậy, đôi mắt đỏ bừng, trên trán có chỗ bị sưng đỏ, tai tóc hỗn loạn dựa vào trong ngực cô.
Cực kỳ mong manh.
Ôn Lĩnh cẩn thận nhìn khắp người Cố Dung Khanh, đầu bị đụng phải, còn những chỗ khác hình như không có bị thương, còn vết máu trên người cô chắc là của Ôn Noãn.
Trong lòng Ôn Lĩnh cũng rất sợ, nhưng mà bây giờ trạng thái Cố Dung Khanh rất tệ, cô nhẹ giọng hỏi, "Bây giờ Tiểu Noãn sao rồi?"
Cô vừa hỏi thì Cố Dung Khanh khóc càng dữ dội hơn.
Lúc đó, cô rất hoảng, đầu đập vào tay lái, cô lập tức quay sang nhìn Ôn Noãn, Ôn Noãn vẫn còn ngồi dựa trên ghế, cô nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì, nhưng mà xe bị tông vào bên hông, Ôn Noãn có chút sợ mà ngất xỉu.
Nhưng mà cô gọi Ôn Noãn thế nào thì con gái cô vẫn không tỉnh, cô hoảng loạn gọi cho Ôn Lĩnh nhưng mà Ôn Lĩnh lại không bắt máy.
Cuối cùng chờ xe cứu thương đến, cô và Ôn Noãn đi đến bệnh viện.
"Dung Khanh, không có việc đâu, chị đừng khóc." Nghe lời Cố Dung Khanh nói xong, Ôn Lĩnh rất khó chịu cũng tự trách bản thân, tại sao lại không nhận điện thoại của Cố Dung Khanh, tại sao nhất quyết hôm nay phải đi ký hợp đồng chứ.
Cô còn chưa được nhìn thấy Ôn Noãn, cô cũng rất sợ.
Nhưng mà Cố Dung Khanh vẫn còn đang hoảng sợ, Cố Dung Khanh vẫn còn ở trong ngực cô mà khóc.
Lâm Tự và cô cùng nhau đến bệnh viện, nhưng Lâm Tự ở dưới đón Lương Mị.
Lúc Lâm Tự còn đứng ở đây, Cố Dung Khanh còn kiên cường thêm một chút.
Lâm Tự vừa mới đi, Cố Dung Khanh khóc càng lớn hơn, ôm lấy Ôn Lĩnh không chịu buông tay.
Ngoài miệng thì vẫn luôn trách bản thân, trách bản thân tại sao lại đi nhanh, nếu đi chậm một chút đã không có chuyện xảy ra.
Thật ra, sau khi nghe Cố Dung Khanh kể lại, Ôn Lĩnh cũng không trách Cố Dung Khanh, là do người ta vượt đèn đỏ, nhưng bây giờ Cố Dung Khanh đang tự trách bản thân, còn rất lo lắng cho Ôn Noãn.
Ôn Lĩnh muốn hỏi một chút về tình hình của Ôn Noãn nhưng mà với cái trạng thái này của Cố Dung Khanh, chỉ sợ có hỏi cũng không biết rõ.
Cho đến khi Lâm Tự mang Lương Mị đến, Cố Dung Khanh có chút xấu hổ mới thoát ra khỏi lòng ngực của cô.
Cố Dung Khanh hẳn là hoảng sợ lắm, đứng một mình nhưng mà nước mắt vẫn không ngăn lại được.
Một lát sau, bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu nói, "Đừng lo lắng, cô bé bị chỉ hoảng sợ với chấn động nhẹ thôi."
Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm, đặc biệt là Cố Dung Khanh, sau khi nghe bác sĩ nói xong cô mới An Nhược tâm.
Miệng còn lẩm bẩm "Thật là tốt, như vậy là tốt rồi." Sau đó liền ngất xỉu.
Ôn Lĩnh đứng gần cô nhất, nhanh chóng ôm lấy cô, không để Cố Dung Khanh ngã trên mặt đất.
Lúc Cố Dung Khanh tỉnh lại, bác sĩ còn đang nói chuyện với Ôn Lĩnh.
"Người lớn so với đứa trẻ bị nặng hơn, cô bé còn có đai an toàn giữ lại, không có gì đáng lo, nhưng mà tuổi còn nhỏ cho nên bị hoảng sợ."
"Người lớn thì đầu và lồng ngực bị va chạm mạnh, nhưng mà ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian chắc không có vấn đề gì."
Ôn Lĩnh nghe bác sĩ nói như vậy mới yên tâm, sau đó nói cảm ơn với bác sĩ, cũng hỏi thêm có đặc biệt lưu ý gì không.
Lúc cô quay đầu lại thì phát hiện Cố Dung Khanh đã tỉnh.
Cô đi đến trước giường bệnh của Cố Dung Khanh, sờ sờ lên miếng băng vải quấn trên đầu Cố Dung Khanh, ôn nhu hỏi, "Chị sao rồi? Đầu có khó chịu không?"
Cố Dung Khanh không biết là do đầu khó chịu, hay vì đã lâu rồi không được Ôn Lĩnh quan tâm, nước mắt muốn trào ra.
Cô cố gắng kìm nén, Ôn Lĩnh nghĩ là cô đang đau đầu khó chịu, lập tức muốn đi tìm bác sĩ, cô vừa đứng dậy thì Cố Dung Khanh đã nắm lấy tay cô.
Giọng nói có chút yếu ớt, "Chị không có việc gì, đầu có chút choáng thôi."
Đầu cô bị chấn động so với Ôn Noãn còn nghiêm trọng hơn, nhưng bởi vì lo lắng cho Ôn Noãn cho nên mới kiên trì đến lúc biết Ôn Noãn bình An Nhược.
Sau đó mới dám thả lỏng, lập tức cảm thấy khó chịu.
Cô nắm lấy tay Ôn Lĩnh, nhỏ giọng nói, "Em đừng đi được không, ngồi với chị một lát đi."
"Được rồi, tôi ngồi đây với chị." Ôn Lĩnh ngồi xuống bên cạnh Cố Dung Khanh, tay cũng tuỳ ý Cố Dung Khanh nắm.
Cố Dung Khanh nhắm mắt lại cảm thụ cái nắm tay của Ôn Lĩnh, tay Ôn Lĩnh rất mềm lại có lực, tay cô và tay Ôn Lĩnh cũng tương tự nhau.
Nhưng lúc nắm tay Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh cảm thấy rất yên tâm.
Một lát sau, Cố Dung Khanh giật mình mở mắt hỏi Ôn Lĩnh, "Tiểu Noãn đâu rồi em?"
Ôn Lĩnh liền biết Cố Dung Khanh sẽ hỏi Ôn Noãn mà, cô cười cười chỉ qua giường kế bên.
"Tiểu Noãn không có việc gì, bị thương không có nặng như chị, bác sĩ nói có thể do con bé hoảng sợ quá cho nên vẫn chưa tỉnh, sau khi thức dậy thì tốt rồi."
Cố Dung Khanh nghe vậy gật gật đầu, lôi kéo lấy tay Ôn Lĩnh tính làm loạn, Ôn Lĩnh đè cô lại, "Chị nghỉ ngơi cho mau khoẻ đi.
Tiểu Noãn không có việc gì, chờ con bé tỉnh dậy rồi, sẽ khoẻ hơn chị rất nhiều.
Chị nên chú ý đến sức khoẻ của chị."
Nghe Ôn Lĩnh nói mấy điều đó, Cố Dung Khanh rất yên tâm, không lâu sau cô lại ngủ tiếp.
Nhìn thấy Cố Dung Khanh ngủ, Ôn Lĩnh cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó đi nhìn sang Ôn Noãn.
Ôn Noãn hình như ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ còn chu chu lên.
Thật ra cô rất lo lắng, mấy lời vừa rồi là cô an ủi Cố Dung Khanh thôi, nhưng bây giờ nhìn cái miệng nhỏ kia cô mới yên tâm hẳn, cô cúi đầu hôn lên trán Ôn Noãn một cái.
Lâm Tự và Lương Mị cùng nhau đi ăn cơm, lúc về cũng mang theo chút đồ ăn, sợ Cố Dung Khanh và Ôn Noãn tỉnh dậy sẽ đói.
Lúc các cô quay lại phòng bệnh đúng lúc Ôn Lĩnh từ bên trong đi ra.
Lương Mị cũng rất lo lắng, cô mới đi ra ngoài một lát thôi nhưng đã có mấy cuộc điện thoại gọi hỏi Cố Dung Khanh thế nào rồi.
Lúc tai nạn xảy ra, có mấy người gần đó đã dùng điện thoại chụp lại, sau đó đăng lên trên mạng.
Mấy cuộc điện thoại liên tục gọi đến làm cô phiền muốn chết, liền dỗi vài người.
Cô gọi cho Tiểu Hàng đi qua, nói cô ấy đang ở bệnh viện, bảo Tiểu Hàng qua xử lý chút việc.
Cô liền an tâm cùng Lâm Tự đi ăn.
"Sao rồi?"
Đôi mắt sốt ruột của Lương Mị, Ôn Lĩnh đều thấy, Lương Mị còn chưa đặt đồ ăn xuống đã chạy lại hỏi cô tình hình rồi.
"Không sao rồi, Dung Khanh có tỉnh dậy, còn bây giờ thì ngủ lại rồi."
Lương Mị gật đầu, cầm một phần cơm đưa cho Ôn Lĩnh, loay hoay cả buổi tối, bây giờ cũng khuya rồi.
Ôn Lĩnh vẫn còn chưa ăn cơm.
Ôn Lĩnh lắc đầu, cô ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, cô thật sự không có tâm trạng ăn uống.
Hôm nay, cô rất sợ hãi, lúc nhìn thấy vết máu trên người Cố Dung Khanh, cô cũng rất luống cuống.
Cũng còn may, Cố Dung Khanh và Ôn Noãn đều không có chuyện gì, mấy dây thần kinh của cô cũng được thả lỏng.
Lâm Tự lấy hộp cơm đặt lên tay Ôn Lĩnh, "Chị ăn một ít đi, thân thể quan trọng nhất, chị còn phải chăm sóc hai mẹ con nữa."
Đúng vậy, cô còn phải chăm sóc cho Cố Dung Khanh và Ôn Noãn nữa.
Ôn Lĩnh gật đầu, sau đó ăn cơm, một bên ăn một bên nghĩ, cũng may không có việc gì.
Lương Mị và Lâm Tự ở lại cùng cô một lát.
An Nhược có gọi điện thoại cho Ôn Lĩnh, hỏi tình hình thế nào, có muốn cô ấy đến đây không, Ôn Lĩnh nói không có việc gì, không cần phải đến, trời cũng đã khuya rồi.
Sau khi cúp điện thoại, cô liền hối thúc Lương Mị và Lâm Tự đi về, hai người không yên tâm cho lắm, muốn ở lại.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Ôn Lĩnh thuyết phục đi về, cô nói Lâm Tự công ty phải giao cho cô ấy xử lý, hơn nữa chuyện của Cố Dung Khanh vẫn còn đang chờ Lương Mị giải quyết cho xong.
Hai người cũng không còn cách nào chỉ đành đồng ý, nói ngày mai lại đến.
Trước khi đi, Lâm Tự hỏi Ôn Lĩnh, "Chuyện này...!đã nói với dì chưa? Còn Cố gia nữa..."
"Chuyện này hẳn là truyền rộng ra rồi, chị có không nói chắc mọi người cũng tự biết." Ôn Lĩnh dừng một chút lại nói tiếp, " Tốt nhất thì để đến sáng mai mới biết.
Mẹ chị thì không sao, bà ấy cũng cần đi máy bay mới đến.
Còn bà ngoại của Ôn Noãn mà biết, hôm nay đến đây, nhìn thấy hai mẹ con chị ấy như vậy chắc chắn sẽ rất lo lắng."
Lâm Tự nghe xong gật đầu, thấy cũng đúng.
Hai người đi rồi, Ôn Lĩnh trở về phòng bệnh, Cố Dung Khanh và Ôn Noãn vẫn còn ngủ, cô ngồi trên mép giường nhìn hai người.
Cô thật sự rất rất khó chịu.
May mắn là không có chuyện gì.
Gần đến mười giờ, cô đi lấy thêm một cái giường, lúc cô về lại phòng bệnh thì Cố Dung Khanh đã tỉnh.
Nhìn thấy cô trở lại Cố Dung Khanh liền khóc, uỷ khuất mà hỏi, "Em đi đâu vậy!"
Sao bây giờ cô cảm thấy Cố Dung Khanh yếu đuối quá vậy.
Chỉ một lát không thấy cô thôi đã khóc rồi???
Cô đặt cái giường xếp xuống, ngồi bên người Cố Dung Khanh, giọng nói ôn nhu, "Tôi đi lấy thêm cái giường, sao chị lại khóc nữa rồi?"
Cô mới vừa ngồi xuống, Cố Dung Khanh đã kéo kéo lấy tay cô, trên mí mắt còn đọng nước mắt, bĩu môi mà nói, "Lấy giường làm gì a..."
....!Cái này thật sự không thích ứng được mà, Ôn Lĩnh run run, sau đó nói ngắn gọn, "Ngủ a..."
Cố Dung Khanh nhìn qua cái giường xếp Ôn Lĩnh mang vào, chỉ là một cái giường rất nhỏ, Cố Dung Khanh có chút ghét bỏ, nhíu nhíu mày, sau đó nói, "Cái giường kia hơi nhỏ, không thoải mái."
Nhưng Ôn Lĩnh lại không để ý chút nào, "Đây là ở bệnh viện mà, tạm bợ vậy đi."
Vốn dĩ có thể ở phòng tốt hơn, nhưng mà bởi vì chăm sóc cả hai, cho nên lấy phòng hai giường, ngoài đặt hai cái giường thì có thể đặt thêm cái gì nữa?
Ôn Lĩnh bắt đầu đùa nghịch với cái giường xếp, Cố Dung Khanh lại chọc chọc bả vai cô, Ôn Lĩnh quay sang nhìn, thấy sắc mặt ửng đỏ của Cố Dung Khanh, sau đó vỗ vỗ cái giường của mình, nhỏ giọng nói, "Giường của chị cũng đủ lớn mà."
"Không sao, cái giường xếp đủ để tôi ngủ rồi." Ôn Lĩnh cười cười mở cái giường ra, vừa mới nằm xuống phát hiện Cố Dung Khanh vẫn duy trì cái tư thế kia không nhúc nhích.
"Ngủ đi, nghỉ ngơi nhiều một chút, có thể sẽ thoải mái hơn."
Cố Dung Khanh gật đầu, nằm xuống, nhưng mà lại không ngủ được.
Đúng như dự đoán, Ôn Lĩnh sẽ từ chối cô, lúc cô nói cũng không mong Ôn Lĩnh sẽ đồng ý.
Nhưng mà nhìn thấy Ôn Lĩnh không thèm nhìn cô một cái đã năm lên giường rồi, bộ dáng cực kỳ lạnh nhạt.
Chắc có lẽ hôm nay, Ôn Lĩnh cũng thực sự bị doạ rồi.
Lúc xảy ra chuyện, cô lập tức gọi cho Ôn Lĩnh, nhưng Ôn Lĩnh không nghe máy, cho nên cô rất sợ và cực kỳ hoảng loạn.
Lúc nhìn thấy Ôn Lĩnh, cô chỉ có thể ôm lấy Ôn Lĩnh để bớt sợ, ôm Ôn Lĩnh làm cô rất yên tâm.
Thiếu chút nữa cô còn cho rằng hai người đã hoà hợp, cho nên lúc nhìn thấy Ôn Lĩnh mang giường xếp vào mới có phản ứng như vậy.
Hoá ra là chưa phải.
Nhưng cô lại không cam lòng mới đề nghị Ôn Lĩnh ngủ cùng, nhưng mà lại bị từ chối.
Cố Dung Khanh nhìn Ôn Lĩnh nhắm mắt, nằm trên giường xếp, đột nhiên muốn đến gần.
Trong lòng nghĩ, hay là làm liều đi, cô cúi người xuống đến gần từng chút từng chút, lúc cô cách mặt Ôn Lĩnh chút xíu, chỉ nhích một xíu nữa là có thể hôn lên môi Ôn Lĩnh rồi.
Cô có thể nhìn thấy được hàng lông mi dài của Ôn Lĩnh, chớp chớp, Ôn Lĩnh thật đẹp nha, làn da trắng hồng, nhìn mà tâm ngứa theo.
Cô sợ Ôn Lĩnh ngủ không sâu, chỉ nhìn một lát, chờ đến khi hơi thở của Ôn Lĩnh ổn định.
Lúc này, cô mới cuối đầu chạm vào gương mặt Ôn Lĩnh, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sau khi hôn xong, Ôn Lĩnh hơi hơi giật mình, Cố Dung Khanh sợ tới mức không dám động.
Ôn Lĩnh nhíu máy, sau đó xoa xoa chỗ cô mới hôn, lại chu chu cái miệng ngủ tiếp.
Cố Dung Khanh vỗ ngực, may ghê không có tỉnh.
Nhìn cái miệng chu chu kia, Cố Dung Khanh không nhịn được...!lại hôn một cái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...