Thua bởi động lòng

Lục Tập không thích nói năng văn vẻ, không định giải thích quá nhiều. Cậu bưng tách cà phê đắng còn chưa động vào lên uống một hơi cạn sạch, giống như đang uống nước lã vậy.
 
“Xong rồi, hôm nay hẹn em ra đây chính là vì chuyện này. Chúc em năm mới vui vẻ trước, tôi phải quay về cho kịp chuyến xe lửa.”
 
“Kịp xe lửa?” Hết chuyện này đến chuyện khác làm Khương Dư Miên bất ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Tập kéo dây kéo trên ba lô lại rồi đáp: “Ừ, tôi đã đặt vé xe lửa đi phương Nam, tối nay sẽ xuất phát.”
 
Thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu, Khương Dư Miên còn lấy điện thoại ra xem lại ngày tháng, cô nhắc nhở: “Ngày mai là giao thừa…”
 
Lục Tập đứng dậy, đeo ba lô lên lưng: “Vậy nên tôi mới chúc mừng năm mới với em trước đấy, à không, phải nói hai lần mới đúng, nhờ em chuyển lại một câu chúc cho anh trai tôi nhé!”
 
Khương Dư Miên lịch sự đứng dậy, lúc này Lục Tập đã bước tới cửa ra vào, gió lạnh bên ngoài ào tới. Hình như cậu chợt nhớ đến điều gì đó nên lại chạy trở về chỗ cô đang đứng, cậu nói: “Hồi nãy tôi đã gửi tin nhắn cho anh cả, có lẽ anh ấy sắp tới rồi, còn nữa…”
 
Lục Tập đứng tại chỗ chần chừ một lát rồi nói: “Chúc em và anh trai tôi trăm năm hòa hợp.”
 
Yết hầu của Lục Tập chuyển động lên xuống, cậu nuốt nước miếng, ngắm nhìn cô gái khiến mình rung động, siết chặt nắm tay và hô lên: “Chị dâu.”
 
Cậu đã chấp nhận thân phận mới của Khương Dư Miên, bằng lòng từ bỏ lòng riêng của mình mà chúc phúc cho đoạn tình cảm này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Dư Miên tiễn Lục Tập tới trước cửa.
 
Chàng trai trẻ mặc áo long màu xanh không hề quay đầu, cậu đứng dưới đèn đường vẫy tay chào cô, bóng dáng cậu càng lúc càng xa.
 
Xe lửa sắp khởi hành, Lục Tập gọi cho Lục Yến Thần cuộc gọi cuối cùng.
 
Sau khi điện thoại kết nối, cả hai đều im lặng, cuối cùng vẫn là Lục Tập khó khăn mở lời: “Anh à, giao thừa năm nay anh hãy về nhà đi.”
 
Giọng nói của Lục Yến Thần rất bình tĩnh: “Không về được.”
 
Từ rất lâu trước đây, anh đã không còn muốn trở về.
 
Cúp máy xong, Lục Yến Thần đứng trên đường phố lạnh lẽo thở hắt một hơi rồi đẩy cửa bước vào quán cà phê, nhìn thấy một người con gái choàng khăn đỏ đang ngồi trên ghế, trong tay cô bưng tách cà phê.
 
Anh bước một bước dài, không bao lâu, Khương Dư Miên đã phát hiện, cô thả tách cà phê xuống và đứng lên: “Lục Yến Thần.”
 
“Anh tới đón em về nhà.”
 
“Dạ.” Cô ôm lấy quyển nhật ký, bước đến bên trái của anh.
 
“Em cầm gì trong tay thế?” Lục Yến Thần phát hiện ra quyển nhật ký của cô.
 

“Bí mật.” Khương Dư Miên ôm quyển nhật ký màu vàng vào ngực, không cho anh xem.
 
Lục Yến Thần đồng ý để cô bảo vệ bí mật nhỏ của mình, đồng thời anh cũng mang tới cho cô một bất ngờ: “Em có muốn đến thành phố Ninh ăn Tết không? Bên kia có tuyết rơi.”
 
Khương Dư Miên vừa vui mừng vừa lo lắng: “Được không? Cơ thể anh...”
 
Lục Yến Thần vỗ nhẹ lên đầu cô: “Anh không yếu ớt như em tưởng đâu.”
 
“Ồ, không biết người nào vừa bị cảm còn nóng sốt vậy nhỉ?” Cô giả vờ oán trách nhưng rất nhanh đã bị anh trừng phạt.
 
Hôm Giao Thừa, hai người bay về thành phố Ninh, buổi sáng ăn cơm đoàn viên ở nhà họ Tống.
 
Bà Tống chọc ghẹo: “Người đứng đầu Thiên Dự là con rể của mẹ à?”
 
Khương Dư Miên thì nói xin lỗi, còn người bị trêu chọc là Lục Yến Thần lại “dạ” một tiếng.
 
Lục Yến Thần cảm thấy bản thân không có duyên với tình thân nên anh sẽ không học theo Khương Dư Miên gọi cha mẹ nuôi, nhưng việc anh thừa nhận thân phận con rể đã thể hiện sự tôn trọng của anh với bọn họ.
 
Bởi vì bọn họ đối xử với Khương Dư Miên rất tốt.
 
Bà Tống vô cùng vui vẻ, có cảm giác mẹ vợ càng nhìn con rể càng thích.
 
Lại nói, người vui sướng nhất trong nhà họ Tống chính là anh chàng đơn thuần Tống Tuấn Lâm.
 
Tống Tuấn Lâm chạy đến trước mặt hai người, nghiêm túc phân tích: “Em là em gái của anh, anh lại là bạn trai của em gái em, vậy thì em là anh vợ của anh rồi?”
 
“Hi hi.” Sau khi làm rõ mối quan dây mơ rễ má này, Tống Tuấn Lâm cực kỳ phấn khích: “Anh trai của Lục Nhị là em rể mình, vậy chẳng phải Lục Nhị sẽ mãi mãi nhỏ hơn mình hay sao?”
 
Khương Dư Miên: “...”
 
Thiệt tình, suốt ngày cậu ấy chỉ lo suy nghĩ tới chuyện phân cao thấp với Lục Tập thôi.
 
Khương Dư Miên cũng không đả kích sự hăng hái của người anh trai tiện nghi này, mặc kệ để cậu ấy tự lăn lộn một mình đi.
 
Buổi chiều, Khương Dư Miên và Lục Yến Thần cùng leo lên núi tuyết. Trước khi xuất phát, Tống Tuấn Lâm còn nhét mấy quả pháo hoa cỡ nhỏ vào xe: “Tuy rằng mấy cái này không thể bắn lên quá cao nhưng cũng rất đẹp, có thể bắn chơi ở bãi đất trống.”
 
Có vài loại có thể cầm trong tay chơi.
 
Bọn họ đến nơi có tuyết rơi từng nhìn thấy trong bức ảnh, hai người ngồi trên cáp treo ngắm cây cầu bên dưới, những dải lụa đỏ bay phấp phới trong gió, đó chính là khung cảnh tươi đẹp nhất mà mọi người nhìn thấy trong màn tuyết trắng xóa.
 
Buổi tối, hai người ngủ lại ở sơn trang nghỉ dưỡng của bà Lộc. Phòng của bọn họ là loại sang trọng nhất, nhưng chỉ có một phòng thôi.
 
Hệ thống sưởi trong phòng khác đã được mở, Khương Dư Miên thích ý ngồi trên sô pha mềm mại.
 

Trên vòng bạn bè bắt đầu xuất hiện các bài đăng về năm mới làm Khương Dư Miên nhất thời nổi hứng, cô tìm góc độ chụp một bức ảnh tự sướng. Nhưng mà bản thân cô không phải kiểu người thích đăng ảnh tự sướng, cô luôn cảm thấy việc này hơi kỳ.
 
Khương Dư Miên bước tới cửa sổ chụp một bức ảnh phong cảnh ban đêm rồi quay lại sô pha trong phòng khách.
 
Thấy bức ảnh chỉ có khung cảnh mà không có người, cô cảm thấy nó không thể hiện được thông điệp mà mình muốn đăng tải trên vòng bạn bè. Đến khi Khương Dư Miên nhìn thấy bóng lưng của Lục Yến Thần trong gương, cô nhanh tay giơ điện thoại lên “tách tách” bắt trọn được một bức ảnh đặc biệt. Lúc này, cô mới hài lòng đăng tải nó lên vòng bạn bè. 
 
Nội dung: Ở cạnh bên nhau. 
 
Danh sách bạn bè của Khương Dư Miên có khá nhiều bạn thân, hình ảnh vừa được đăng lên, mọi người đã ngửi được mùi cơm chó.
 
Thịnh Phỉ Phỉ: Có vị nha sĩ nào đang online hay không, mau cứu tôi với, ngọt đến rụng răng rồi. 
 
Be Be: Đã giới thiệu, đề nghị thường xuyên liên lạc.
 
Tần Chu Việt: Tên đàn ông quá lứa lỡ thì kia nhặt được của hời rồi.
 
Be Be: Lục Yến Thần bảo anh còn lớn hơn anh ấy hai tuổi.
 
Tần Chu Việt lập tức “thủ tiêu” bình luận này.
 
Tần Diễn: Lão nam nhân được lợi rồi, hừ.
 
Be Be: Lê Lê nói cô ấy thích những người siêu cấp manly, đề nghị bớt làm nũng.
 
Tần Diễn nhanh tay xóa bình luận.
 
Bạn cùng phòng Hứa Đóa Họa và Từ Thiên Kiêu đều gửi cho cô 99 tệ. Cô nàng Nguyên Thanh Lê chậm chạp xuất hiện, ngốc nghếch gửi cho cô một bao lì xì đỏ, còn bảo cô tùy chọn số tiền nữa chứ.
 
Những người bạn lâu năm như Tương Tri Bác, lớp trưởng thời cấp hai và Khương Nhạc Nhạc: Chúc mừng.
 
Thẩm Thanh Bạch like ảnh và khen ngợi một câu rồi lặn mất tăm.
 
Nhà họ Lục tại thành phố Cảnh.
 
Hôm nay, không khí trong nhà vô cùng quạnh quẽ, người trẻ tuổi đều không có mặt, chỉ có mình thím Đàm bầu bạn với ông cụ cô đơn.
 
Ông cụ Lục ngồi trước bàn tròn nhìn đầu bếp chuẩn bị món ngon, ông run rẩy cầm đũa, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, cảm thấy thật nhạt nhẽo.
 
Ông cầm điện thoại lên hỏi: “Không về sao?”
 
Ông đợi một lát vẫn không có ai trả lời.

 
Hồi lâu sau, ông cụ lấy điện thoại xuống. Bấy giờ, ông mới phát hiện màn hình tối đen, không hề có ai gọi cho mình.
 
Đêm ba mươi, Lục Tập đang ngồi trên xe lửa đi về phương xa, điện thoại không có tín hiệu.
 
Cũng trong đêm ba mươi, Khương Dư Miên đang hăng hái trò chuyện với mọi người trên vòng bạn bè lại bị cướp mất điện thoại.
 
“Anh làm gì vậy?”
 
“Ở chung một chỗ với anh mà còn nghịch điện thoại.” Lục Yến Thần hết sức bất mãn vì bạn gái mình thường xuyên bỏ quên bạn trai sang một bên.
 
“Không chơi điện thoại thì làm gì bây giờ?” Hai người muốn chờ Giao Thừa, còn hai tiếng nữa mới qua năm mới, dù bạn trai có đẹp trai ngời ngời thì cũng không thể ngồi nhìn mặt anh chằm chằm suốt hai tiếng đồng hồ được nha.
 
Lục Yến Thần tịch thu điện thoại của cô rồi nói: “Lại đây, anh dạy em chơi trò chơi.”
 
Bị anh phá rối như vậy, cô cũng không thể nào chơi điện thoại được nữa. Đêm nay, Lục Yến Thần hơi phóng túng hơn, anh đè lên tóc cô, ngậm vành tai cô.
 
Sau nhiều lần được anh dạy dỗ, kỹ thuật của Khương Dư Miên cũng dần thành thạo, có thể nói cô là một học sinh giỏi, học cái gì cũng nhanh, thậm chí cô còn có thể dựa vào kinh nghiệm mà nắm bắt được điểm nhạy cảm trên người của đối phương.
 
Người đàn ông ngày càng sung sướng, anh phát ra tiếng rên nhẹ bên tai cô.
 
Mặt Khương Dư Miên đỏ rực: “Anh đừng kêu.”
 
Ngón tay Lục Yến Thần vuốt ve hình xăm con bướm, anh nói: “Tiểu Miên Miên, anh không chịu nổi nữa.”
 
Khương Dư Miên bảo anh mau im miệng.
 
Lục Yến Thần: “Hay là em cũng thử xem?”
 
Khương Dư Miên lắc đầu như đánh trống chầu: “Đừng, đừng mà, em không muốn.”
 
Lục Yến Thần cũng không muốn phát sinh quan hệ với cô ở đây, nhưng anh vẫn cố ý hù dọa cô: “Tha cho em một lần.”
 
Lục Yến Thần bước vào phòng tắm, đến lúc anh đi ra thì đã mười một giờ rưỡi.
 
Khương Dư Miên ở bên cạnh lại rất mau quên, lúc nãy vừa la hét bảo mệt mỏi, bây giờ lại sáp lại gần anh.
 
Rất nhiều người đang đếm ngược đón năm mới, bỗng nhiên Khương Dư Miên lại ấn vào vòng bạn bè của Lục Yến Thần, cũng không có bao nhiêu người. Cô kéo nhanh đến bài đăng từ năm trước: Năm mới vui vẻ.
 
Cô không nhịn được mà trêu anh: “Lục Yến Thần, nhân duyên của anh quá tệ.”
 
Lục Yến Thần khó hiểu: “Hửm?”
 
“Tại sao mỗi năm anh đăng chúc mừng năm mới đều không có người nào nhảy vào bình luận?” Cả Tần Chu Việt, Tần Diễn cũng vào bài đăng của cô bình luận đấy.
 
“...”
 
Bởi vì bài đăng chúc mừng năm mới mỗi năm của anh đều chỉ có mình cô nhìn thấy.
 
Khương Dư Miên lại lướt vòng bạn bè, thấy có người đến bờ biển bắn pháo hoa rồi quay video lại, cô chợt nhớ đến món đồ mà Tống Tuấn Lâm nhét vào xe, lập tức tỉnh táo: “Lục Yên Thần, chúng ta xuống dưới lầu bắn pháo hoa đi.”

 
Lúc xuống lầu, hai người hỏi mượn bật lửa ở quầy lễ tân, các du khách ở bên cạnh nghe nói họ muốn đi bắn pháo hoa, có người còn hỏi có thể đi ngắm chung hay không.
 
Lục Yến Thần nhìn về phía cô gái bên cạnh.
 
Năm mới nhiều người mới náo nhiệt cũng không sao, Khương Dư Miên liền vui vẻ đồng ý.
 
Bọn họ đặt pháo hoa trên bãi đất trống, tổng cộng có sáu quả.
 
Lục Yến Thần bảo cô lùi ra sau, Khương Dư Miên chọn xong chỗ đứng thì hướng về phía anh vẫy tay ra hiệu, anh lẹ tay đốt dây dẫn rồi chạy tới bên cạnh cô.
 
Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, không gian xung quanh sáng bừng lên, mọi người hoan hô, rối rít dùng điện thoại lưu giữ lại hình ảnh xinh đẹp này.
 
“Lục Yến Thần, đây là năm thứ ba chúng ta cùng nhau trải qua năm mới.”
 
Năm đầu tiên, vì cô mà anh phá lệ quay về nhà họ Lục, bình yên trôi qua.
 
Năm thứ hai, cô đi xa vạn dặm đến cạnh anh, tặng quà mừng năm mới cho Lục Yến Thần.
 
Năm thứ ba, hai người tay trong tay trở lại chốn xưa, cùng nhau bắn pháo hoa, chào đón năm mới.
 
Thời gian dường như tạm dừng, sáu quả pháo hoa lần lượt bắn lên bầu trời, ánh lửa chiếu sáng đáy mắt bọn họ.
 
Hai người nắm tay nhau, không hẹn mà cùng nhìn đối phương.
 
“Lục Yến Thần, năm mới vui vẻ.” Lời chúc của Khương Dư Miên bật thốt ra trước.
 
Lục Yến Thần xoay người ôm cô vào lòng: “Năm mới vui vẻ, Tiểu Miên Miên.”
 
Pháo hoa đã cháy hết, Khương Dư Miên nép trong lòng anh, thấp giọng hỏi: “Nếu ba năm trước, em không nói lời từ biệt với anh, anh sẽ nói gì vậy?”
 
Lục Yến Thần yên lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng nói cho cô biết câu trả lời: “Sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, anh chờ em trưởng thành.” 
 
Khương Dư Miên ngẩng đầu, gợi ý cho anh tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Vậy hiện tại anh đang nghĩ gì?” 
 
Lục Yến Thần cúi đầu, mũi anh cọ vào mũi cô, anh đáp: “Cám ơn em đã ở bên anh đến năm thứ ba.”
 
Khương Dư Miên cười tươi rói, cô nhón chân lên nói: “Những năm tháng sau này, em sẽ luôn ở bên anh.”
 
Bọn họ đã từng là người cô độc không nơi nương tựa, lặng lẽ một mình bước từng bước trong thế giới tràn đầy xấu xa.
 
Bọn họ đã từng chìm trong u mê, thương tích đầy mình.
 
Nhưng ý chí là một thứ vô cùng mạnh mẽ, nó có thể làm cho một người nhút nhát trở nên dũng cảm, khiến người kiêu căng ngạo mạn phải cúi đầu.
 
Vì vậy, hai người đã trưởng thành từ vấp ngã, học được cách yêu thương, học được cách hy sinh vì nhau, giúp nhau thành công.
 
Núi cao nước xa, những người yêu nhau cuối cùng cũng về bên nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui