Chương 29: I Believe
1 tuần trôi qua rất rất rất chậm chạp. Dạo này Sài Gòn hay mưa lắm, không có hắn đi cùng tôi cũng làm biếng ra đường mà ngồi trên phòng ngắm những giọt mưa bay bay.
.............................................................................................................
Tôi vừa về đến nhà là sốt li bì tuốt 2 ngày. Chẳng ai biết lí do chính đáng hết, đầu óc ai cũng nghĩ là tôi "hạnh phúc quá mà đổ bệnh". Cái quan trọng là lúc đó tôi quên mất cái "bánh kem 400k" chưa động miếng nào mà quẳng luôn! Đau đớn thay, con "lợn béo" nhà tôi lại bệnh nên lây truyền qua cho chủ nhân của nó!
Tôi phải tịnh dưỡng 2 ngày ở nhà, giờ khỏi bệnh thì muốn lòi 2 con mắt ra luôn. Ả Thiện Nhân quăng cho tôi "1 sấp giấy" để chuẩn bị cho kì kiểm tra sắp đến. Tôi học hành đến nỗi quên ăn quên ngủ. Chỉ trong vòng 2 ngày 2 đêm, tôi biến thành con gấu trúc chính hiệu. Tôi nhìn mình trong gương, từ lúc nào mà "mỹ nhân của lòng tôi" biến dị như thế này? Tất cả là do hắn, tại hắn, tại cái con Chihuahua mất dịch mất gió đang chết dí ở xứ người kia. Chẳng biết hắn đã cho tôi uống bùa mê thuốc lú gì mà ngu dại đi dầm mưa còn dâng hiến cả 400k hoang phí! Nhưng so với cái iphone 6 chẳng là gì. Á, nhưng mà gia đình tôi đâu có giàu như gia đình hắn, tôi đâu có khùng tiền như hắn mà đi quẳng 400k. Tóm lại chỉ vì 400k mà "suy nhược phụng thể"!
Không nhắc thì thôi, càng nhắc càng tức. Hắn được đi du lịch vui vẻ ở xứ xa, còn Minh Minh ta thì phải ở nhà, đêm nào cũng nhắn tin chúc ngủ ngon mà không có hồi âm. Ta giống mấy con nữ phụ bị ruồng bỏ hơn là người yêu của hắn. Gì chứ mấy cảnh này trong tiểu thuyết xảy ra hoài à. Mà bật mí các bạn cái này:" Bạn xinh đẹp, bạn nhà giàu, bạn học giỏi, nhưng bạn có cái gì đó xấu xa thì xác định từ đầu đi! Bạn là 1 con bánh bèo vai phụ!"
Tôi nằm dài ra ngao ngán nhìn mấy bài tập Hóa học cô giao, hãi hùng, thật sự hãi hùng. Đầu óc tôi ong ong đau nhức, nó bị bảo trì rồi. Hức...
"Reng...renggg..."
Tôi giơ tay cầm lấy cái điện thoại kế bên áp vào tai nghe:
- A lô? Ai vậy?
- Minh Minh!
- Thì biết rồi, tên của tôi là Minh Minh, các hạ là ai?
- Thanh Tuấn!
- Ờ!- Giọng bị nhiễu sóng rè rè nên tôi không nhận ra, tôi đáp lại chán nản.
- 2 ngày qua, không nói chuyện, không gặp mặt em làm anh cảm thấy như 2, 3 năm. Anh... rất vui!
- Uổng công em tập nói giúp anh, anh chỉ biết nói những cái chuyện "bại não" như vậy à? Nói dở mà còn nói dài dòng. Anh vui thì anh vui tiếp tục đi, gọi em làm gì? Muốn xem tình hình của em đang đau đớn nhớ thương anh cỡ nào á? Không có đâu nha, em vẫn đang sống rất tốt, tràn trề sinh lực. Phải nói là nhan sắc như Thúy Kiều vậy đó! Anh đi 1 tuần coi chừng anh ế đến già!- Tôi tuôn 1 tràng ra, 2 ngày nay bí bách chẳng biết sủa vào đâu, thôi thì xin lỗi con dog cưng của em, cho em xin 2 phút sủa vô bản mặt thú của anh 1 cái.
- Anh gọi cho em... để giảm bớt niềm vui!
Mẹ ơi, hắn ta đang có ý gì đây? Gấu với chả gú, như vậy đấy! Còn ai đứng ra bênh vực hắn nữa không?
- Rãnh quá không có gì làm à? 2 ngày nay em nhắn tin thì anh cũng có thèm trả lời đâu. Giờ còn gọi đến chọc tức em nữa hay sao? Em nói cho anh biết, "Thân Thú vẫn là Thân Thú, bám víu lấy em thì cũng không thể thoát kiếp đó đâu!" Anh rãnh quá thì mua vé máy bay sang đây, 2 đứa mình nắm tay ra sông Sài Gòn. Em chấp nhận là người phía sau đẩy anh đến cho anh "xuyên không" về lịch sử nha!
- Anh biết bơi!
-!!!!!!
Vuốt giận, tôi mà manh động là mất thêm 1 cái iphone 6 nữa. Cái gì cũng có thể nói được thế này? Nói ít mà chắc chắn hơn tôi nói nhiều nhở?
- Anh có điên quá thì chết khuất đi nha!- Tôi nóng nảy tắt máy khóa nguồn luôn. Hắn mà gọi lại thêm 1 lần nữa chắc tôi không kìm lòng được mà xảy ra tội ác "giết điện thoại"!
Tôi vò đầu tức giận rồi liếc qua cái điện thoại, lỡ... hắn gọi lại mà tôi không nghe máy thì chắc sẽ lo lắng cho tôi lắm. Nhưng mặc xác con Chihuahua đó, hắn chỉ quấy rầy tôi thêm thôi!!!
10 giây sau. . .
Thôi thì mở máy lên đi nhỉ? Ba mẹ tôi có gọi thì sao! Tôi với lấy cái điện thoại mở nguồn.
20 giây sau. . .
Sao hắn vẫn chưa gọi lại nữa nhỉ? Hắn đã tìm được cô người Mỹ nào tính cách biến thái như hắn thay thế tôi rồi à?
"Rengg...Rengg..."
- Nguyễn Thanh Tuấn, em cho anh cơ hội cuối cùng xin lỗi em! Nhanh!- Tôi bấm nút nghe máy, tôi biết ngay mà, hắn thế nào cũng gọi điện ỉ oi tôi thôi.
- Anh xin lỗi em yêu, nhưng anh tên là Nguyễn Hải Yến!- Giọng con Yến vang lên, tôi hụt hẫng 1 cú,suy sụp tinh thần hoàn toàn.
- Gọi tao có gì không?- Tôi uể oải rên lên.
- Cho mượn cuốn vở Địa Lí. 30 phút nữa tao qua!
- Ờ.- Tôi cúp máy rồi quăng 1 góc giường. Minh Minh ơi là Minh Minh, cứ nghĩ có tình yêu vào thì con người mày phơi phới "chơi tới" chớ đâu có ngờ đó là "độc dược hại não".
30 giây sau. . .
Rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa tôi gọi lại số điện thoại ngoại quốc lúc nãy. Hắn bắt máy nhưng im lặng hồi lâu, giọng nói mang theo giọng điệu cười cợt:
- Em gọi anh có gì không?
- Em cho anh xin lỗi em đó! Mau xin lỗi đi!
- Huh?
- Uh huh cái éo gì! Anh có người yêu mới bên đó rồi đúng không? Anh đâu thèm quan tâm đến em nữa.
- Em cứ nói đi, anh rất thích nghe em chửi.- Giọng nói bá đạo chiếm lĩnh đầu óc, thích nghe chửi? Hắn là cái loài thú vật ở trong mếu con cốc hay sao ấy. Ta sẽ không để hắn đắc ý:
- Sao em phải chửi chứ?
- Nhớ anh à?
Đầu óc tôi chập mạch 1 cái chốc, nói không thì là dối lòng, nói có thì nhục nhã. Nhưng mà lòng ta thì mỗi ta biết, danh dự tự cao con gái mới là trên hết.
- Không có!
- Đừng học hành quá sức, khi làm bài kiểm tra anh sẽ giúp!
- Anh tưởng anh học giỏi lắm sao? Em còn chẳng thấy anh viết bài nữa kia mà!
- Giỏi hơn em!
- Cái gì???- Nói chuyện như vầy thực sự quá ức chế sự chịu đựng của con người.
- Minh Minh, anh đang rất mệt mỏi. Anh cảm thấy mình đang dần dần mất đi tự do...
Tim tôi đánh mạnh 1 cái đau nhói. Hắn đang định nói chuyện gì thế nhỉ? Tôi lắp bắp:
-... Ý...a..nh là...???
- Đừng khẩn trương, không sao cả! Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì em nhất định phải tin anh!
- Anh nói đi, có chuyện gì? Chưa bao giờ anh nói chuyện điện thoại với giọng điệu thế này! Anh mau nói đi mà!
- Chỉ cần tin anh là được! Ngủ sớm đi, đừng lãnh phí thời gian vào những chuyện vô ích...
- Ồ...- Tôi lên tiếng đáp lại cho hắn yên tâm nhưng trong lòng tôi thì hoàn toàn ngược lại! Tôi sắp bị lo lắng bức đến phát điên.
- Ngủ ngon nha Lợn Lười, khi nào về nước anh sẽ hôn bù!
- Anh điên à? Bây giờ là mấy giờ ở Mĩ thế?
- Anh bảo ngủ!
- Bên đó thời tiết thế nào? Có lạnh lắm không?
- Ngủ đi Minh Minh!
- Em biết là quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng em tin rằng 1 trong 2 chúng ta không ai là giả dối hết. Cho nên em tin tưởng ở anh, anh cũng không nên giấu giếm em...
Tôi lẳng lặng nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai, hình như hắn chẳng biết nói gì nữa rồi. Tôi bặm môi định mở miệng thì nghe tiếng hắn cười xen lẫn chế giễu:
- Sến súa. Vậy mà bảo không nhớ anh sao? Ngủ đi Lợn Lười, không có chuyện gì đâu!
- Ồ!- Hắn tắt máy sau khi nghe chữ ồ của tôi. Tôi vẫn không thể yên tâm...
******
Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh nắng xiên vào khuôn mặt không có khuyết điểm tuyệt đẹp. Cất điện thoại vào túi, hắn nhìn xuống dòng người đi lại dưới đường, thế giới này có tỉ tỉ người, tìm ra người mình yêu thì quả là 1 chuyện không hề dễ. Đã tìm ra nhau rồi thì đừng để lạc mất giữa chốn phồn vinh đông đúc...
******
- Không học bài nữa sao?- Con Yến nhìn tôi, tôi lắc đầu. Đầu óc đau nhức thế này thì học hành gì nữa.
- Ừ... Ngủ đi, nhìn mày như xác ướp vậy đó. Nhan sắc xuống dốc không phanh thì ngồi đó ngóng dài mõm cũng không có 1 tên điên như tên Tuấn đâu!
Tôi nghe lời nó nhắm mắt lại ngủ, đem những muộn phiền chôn sâu vào giấc mơ.
- Minh Minh!
- Hả?
Tôi đang đứng giữa cánh đồng bồ công anh, nghe giọng nói quen thuộc của hắn thì quay đầu lại nhìn. Hắn đang mỉm cười nhìn tôi, bước chân vẫn tiến về phía tôi nhưng hắn đang dần dần tan biến vào ánh dương buổi sớm. Tôi hoảng hốt chạy thật nhanh về phía hắn nhưng vẫn không kịp níu giữ. Tôi giật mình thức giấc. Đồng hồ chỉ 12 giờ, tôi nhìn con Yến đang nằm cạnh mình thở dài, tôi vẫn không thể quên được chuyện hắn vừa nói. . .
*****
1 tuần trôi qua rất rất rất chậm chạp. Dạo này Sài Gòn hay mưa lắm, không có hắn đi cùng tôi cũng làm biếng ra đường mà ngồi trên phòng ngắm những giọt mưa bay bay. Thiện Nhân vừa đi đâu đó về, người ướt như chuột lột đi ngang phòng tôi.
- Ê, đi đâu mới về đó?
- Không có gì!- Ả chép miệng lắc đầu.
- Dạo này mày hay đi sớm về trễ lắm nha! Hẹn hò hay gì rồi?
- Nhảm!- Nó liếc tôi 1 cái rồi đi nhanh vào phòng tắm.
"Rengg... rengg..."
- A lô?
- Minh Minh!- Lại gọi tên tôi, hình như cái tên này rất quý 2 chữ Minh Minh thì phải. Tôi nở nụ cười:
- Đây!
- Anh về rồi, vừa đến nơi...
- Vậy nghỉ ngơi đi!
- Xuống mở cửa cho anh, anh đang ở dưới nhà em!
- Hả??? À à...
Tôi lật đật lấy cái ô rồi đi xuống mở cửa. Chiếc taxi đang đậu trước nhà. Dáng người rắn rỏi bước xuống xe, nhanh chóng nắm lấy cái ô. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ 1 tuần không gặp mà hắn đẹp trai gấp đôi thế này. Hắn kéo vai tôi vào lòng rồi đi vào nhà. Tôi còn ngỡ mình đến thăm nhà hắn chứ chẳng phải ngược lại. Hắn gấp ô, tôi mới biết mình đã vào hẳn nơi khô ráo. Tôi đưa mắt nhìn hắn, hắn nghiêng đầu nhìn tôi từ đầu tóc, quần áo, rồi 2 con mắt gấu trúc. Tôi bất giác quan sát lại mình, nhìn cũng hơi dị dị thật. Đầu bới thành củ tỏi, bộ quần áo mặt nhà rất giống mấy bà bầu. Hắn nhếch mép:
- Xem ra mấy ngày nay em sống... rất không tốt!
- Gì chứ? Em là đang sống rất tốt ấy!
- Nhan sắc Thúy Kiều của em đây sao? Nguyễn Du miêu tả quả thật không thể bằng thể xác thực, quả là khác xa lời của ông ta kể!
- Ý anh là sao?- Tôi chống nạnh mặt hầm hầm nhìn hắn. Dễ điên thiệt nha, sau 1 tuần xa cách, hắn vẫn đáng ghét thế sao?
- À, Thúy Kiều năm đó sử dụng camera 360 nên giờ nhìn ảnh thật anh không nhận ra!- Hắn nở nụ cười yêu nghiệt rồi đi thẳng lên cầu thang 1 cách tự nhiên cực kì. Cái tên này...
Ả Thiện Nhân vừa tắm xong đi ra, vẻ mặt rất chi là tức giận nhìn cái tên kia. Hắn và nó đứng lại trao đổi bằng ánh mắt rồi nó đùng đùng bỏ xuống nhà dưới. WTF??? Có chuyện gì thế??? Tôi vượt lên hỏi hắn:
- Chuyện gì...
- Em học bao nhiêu đây sao?- Hắn chặn trước câu hỏi của tôi, chỉ tay vào 1 đống vở trên giường.
- Ồ!
- Đừng học nữa, khi làm bài hãy chép bài của anh!- Hắn gạt mấy cuốn vở xuống đất rồi nằm lên chiếc giường màu hồng hồng của tôi.
- Anh tự nhiên quá nhỉ?
- Huh?- Hắn nhếch mép.
- Hử hử hử cái đầu boaaa anh!- Tôi vừa nhặt tập vừa chửi rủa trong bụng. Hắn nắm cái tay đang cầm vở của tôi, nhét vào cái gì đó. Sau khi bàn tay hắn mở ra, tôi mới thấy rõ thứ hắn vừa vào ngón áp út tay trái. Là 1 chiếc nhẫn trơn đơn giản, không cầu kì. Có hàng chữ nhạt được khắc tinh xảo:" I believe..." Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn giơ bàn tay cũng đeo chiếc nhẫn giống tôi lên. Sao hắn biết size nhẫn của tôi mà mua vừa khít nhỉ? Tôi vừa định hỏi thì hắn đã trả lời.
- Anh chỉ cần nhìn sơ qua là có thể đoán size nhẫn!
- Anh là thiên tài sao?- Tôi giật giật khóe môi.
- Anh ước lượng từ lúc ở Đà Lạt rồi! ( Ai không đọc kĩ chi tiết này thì quay lại chương 26 đi nhá!^^)
Tôi ngạc nhiên, hắn suy nghĩ đến chiếc nhẫn sớm vậy rồi ư? Chỉ mới quen nhau đã đeo nhẫn! Tuy nhiên, tôi cũng có chút cảm động không muốn cởi ra. Hắn kéo tôi ngồi vào lòng hắn, tay gỡ cột tóc ra để tóc xỏa dài xuống lưng, tay linh động vuốt ve nhè nhẹ. Hắn hình như rất thích mái tóc này thì phải. Tôi quay lại nhìn hắn, 2 ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Mắt hắn thật đẹp, thật yên tĩnh làm tôi chỉ muốn ngắm nhìn mãi. Tôi chỉ mong những khoảnh khắc này không bao giờ tan biến. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...