"Haha.....haha" Văn phòng viện trưởng bệnh viện S đột nhiên phát ra một trận cười, mà chủ của âm thanh này, chính viện trưởng của bệnh viện -- Xuân Điền Thuần Sĩ.
Nếu không phải hiệu quả cách âm hảo, ở đây lại là tầng của văn phòng, trong hoàn cảnh im lặng, chỉ sợ các bác sĩ khác đang làm việc ở gần đó lưng run lên.
Bởi vì trong mắt người khác, bọn họ rất tao nhã, cử chỉ khéo, hơn nữa viện trưởng tuyệt đối thực lực cùng quyết đoán hơn Thần, xưa nay chưa từng có một thái độ phản nghiêm nghị và tác phong, hiện tại thi viện trưởng đang ở đây cười lớn.
Hơn nữa, nếu có người nghe được, đây tuyệt đối không phải cười thện ý, nó sẽ cho người ta cảm giác mãnh liệt, hắn tuyệt đối khoái hoạt nhìn người đang thống khổ trên ghế.
Mà người đó, em trai của viện trưởng, Xuân Điền Trí Thần, đang ngồi trên cái ghế sô pha da đan bằng da cao cấp, đối diện với sĩ Thần cách không xa lắm, dùng sức hướng miệng vết thương của mình mà đắp thuốc, mà trong lòng hắn cũng thoáng một ngụm khí.
" Thần, còn đau không, muốn ta giúp ngươi nhu nhu không? " Vị đại ca này vừa nói, đã muốn nhịn không được kiền cất tiếng cười to.
Trên đời này có ai mà làm anh như người này chứ, thấy em trai bị người khác hung đá một cước, hắn đã không quan tâm còn chưa tình, lại còn đem chuyện của mình ra cười muốn chết đi sống lại. Cái gì mà nhu nhu chứ, cũng không phải không biết hắn bị người khác đá có bao nhiêu xấu hổ đâu.
Thần nhu nhu thái dương, quyết định vẫn là về nhà thanh tình một chút, miễn cho hắn bị tổn hại chết. Kỳ thật đại ca hắn cũng không nhìn không xem, không khí phòng này có bao nhiêu quỷ dị.
Sau khi chấn tĩnh lại một chút, Thần nhíu chặt mày, không nói được một lời im lặng thật lâu. Thuần Sĩ cũng mặc kệ Thần thực hiện chính sách " Một mực không hưởng ứng" mặc kệ bản thân nãy giờ bị trêu đùa, bị Thuần Sĩ ôm vào trong ngực đã nhẫn nhịn, mà còn ôm thật chặt nữa chứ, dùng một biểu tình không biết diễn tả thế nào lén lúc Thuần Sĩ. Dường như trong chính mình vẫn còn trong tình trạng ăn mặc chỉnh tề, so với vừa rồi trần như mộng còn đáng sợ hơn.
Thật là một ngày quỷ dị?
Thần rời đi bện viện, ý kiến thứ nhất chính là đi về nhà.
Đem bộ đồ vest bỏ sang một bên, Thần nhìn sang chiếc giường King Size trong phòng mình, đối với hôm nay, một ngày hỗn loạn, hắn muốn đem sự tình đầu đuôi phân tích rõ ràng.
Hắn là từ khi nào thích mình?
Nghĩ đến khi nãy tiểu Bắc mắt ngấn lệ hướng chình mình tỏ tình, Thần trong lòng không khỏi một trận rung động. Nhưng là, hôm nay không phải là một ngày hay ho của hắn. Bởi vì trận rung động hồi nãy làm cho bộ phận sinh lý của hắn sinh ra phản ứng, nhưng cũng đồng thời làm cho hắn khổ không nói nỗi.
Nhất Bắc đá một cước kia tương đối nhanh, nếu không chính mình vừa vặn kéo lấy hắn, hai người úc đó cách nhau không xa, nếu Nhất Bắc không thể thuận lợi nâng chân lên, bằng không không phải chi có bắp đùi đau mà bộ phận kia cũng gặp phải tai ương.
Ai, chẳng lẽ thật là làm bậy? không nghĩ hắn bị đá cho một cước, thế nhưng làm cho Nhất Bắc hiểu lầm chình mình cùng đại ca thông đồng, càng xuất hồ ý liêu, Nhất Bắc còn hướng chính mình tỏ tình ! Nhưng còn chưa kịp lên thiên đường khoái hoạt, liền lập tức nhốt vào địa ngục.
Thật sự không muốn gặp ta nữa sao? Tiều Bắc của ta a a...
"A! Không, không cần!............van cầu ngươi............cầu ngươi.........không cần !"
Trong khi Thần đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên nghe được một trận kinh hô. Nhưng hắn mặt hắn không có chút thay đổi, bởi vì đối với mà nói, đây là một chuyện thực bình thường. Chính là, thời điểm bọn họ trở về là gì chứ..............
Đừng dậy đi ra khỏi phòng mình, căn phòng kế bên quả nhiên không có đóng cửa, trận âm thanh kia đúng là từ phòng này truyền tới............
Đi đến căn phòng chỉ đóng cưa được một nửa, hướng bên trong xem. Qủa nhiên, khẳng định là lão ca đi về sau mình cũng không có lâu..........
"Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng đã quên mang cái náy. " Nhìn Thuần Sĩ cầm trong tay cái gì đó, Thần không khỏi cảm thán..........ai đi làm mà mang cái náy a?!
Trong phòng quấn áo người kia bị quăng xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống đất, quần lót bị kéo xuống tận mắt cá chân càng không ngừng phe phẩy đầu tóc cầu xin.
Thần nhẹ nhàng khép cửa lại , quay về phía phòng mình.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, lại muốn nhớ đến Nhất Bắc.
"Cho dù ngươi không muốn tái kiến ta, ta còn sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi.......
Tiểu Bắc.........." Bởi vì ta cũng không tưởng tượng hai người giống nhau.............ép buộc!"
Người yêu nhau vốn nên củng ở một chỗ !---kỳ thật Thần tưởng là người trong lòng nên đem hắn siết chặt trong bên người !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...