E&B: Strangers Ex
Mấy ngày qua chiến hoả ở biên cương lại thêm một thành trì bị công hãm, Tây Nhung thừa thắng đánh thẳng vào đã đến gần Vệ Thành. Sở dĩ Vệ Thành được xưng là tường thành bảo vệ Đại Hữu cũng có ý nghĩa của nó, nếu bị công phá, chẳng khác gì để một con sói chạy vào giữa bầy dê. Không chỉ những thành thị quan trọng khác của Đại Hữu, mà ngay cả kinh thành cũng khó giữ được.
Nguyên bản các đại thần còn tranh cãi ồn ào vì lợi ích đến đầu rơi máu chảy, chậm chạp không chịu đồng ý xuất binh. Hiện giờ đều nóng nảy hẳn lên, sôi nổi dâng tấu khẩn cầu cấp tốc phát binh, cần phải áp chế Tây Nhung bên ngoài Vệ Thành, phù hộ Đại Hữu không bị kẻ thù xâm lược.
Minh đế không trì hoãn thêm, lệnh Định Quốc Công thống soái tam quân, cùng Tử Uy Vệ đại tướng quân Thường Đình Chiêu suất lĩnh mười vạn quân binh đi Vệ Thành, nhất định phải đuổi Tây Nhung ra khỏi Đại Hữu, thu hồi lãnh thổ bị mất.
Ngày xuất chinh sắp đến, quân Thường gia chờ xuất phát, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đã kiềm chế không được ngọn lửa nhiệt tình muốn đánh một trận lớn. Mà Triệu Thanh Hà làm trưởng quản thú y trong quân công việc càng thêm lu bù lên, chuẩn bị vì tiền tuyến.
” Sư phụ, tổng cộng ban y tá đợt ba là một trăm người, cả một trăm người đều vượt qua khảo hạch đủ tư cách, thỉnh chỉ thị.” Chung Tử Bác lưng thẳng tắp, rất có khí thế nói.
Triệu Thanh Hà vẫn không có thói quen bị một đám người mặc đồ cổ trang hành lễ theo quân huấn, trên mặt đứng đắn nhưng trong lòng lại nhịn cười không được. Kỳ thật hắn không phải là cố ý như vậy, có đôi khi còn vô tình biểu lộ ra, nhưng hiện giờ là chuyện nghiêm túc, có một đám người cứ liên tiếp hồi báo như vậy làm cho hắn có loại lỗi giác bản thân trở thành thủ trưởng.
Ban y tá tổng cộng mở ra ba đợt, đợt thứ nhất y tá có năm mươi người, mà năm mươi người này bây giờ đã có khả năng xử lý ngoại thương với xương cốt, khâu miệng vết thương đơn giản cũng không phải nói chơi ; đợt hai cũng là năm mươi người, không chỉ có Chung Tử Bác hướng dẫn mà ngày thường còn được các y tá đợt một kèm cặp tri thức một chọi một, đã có thể xử lý được các loại vết thương thông thường, cố gắng học tốt cũng có thể trở nên vĩ đại như đợt một; đợt ba y tá là một trăm người, phương pháp học tập cũng giống như đợt thứ hai, nhưng vì thời gian học tập ngắn nhất nên dĩ nhiên kinh nghiệm không đủ, nhưng mà trên chiến trường đủ để phát huy hiệu quả.
Những người này học nhanh như vậy ngoại trừ sự cố gắng của bản thân cũng là vì trước giờ binh sĩ bị thương phải tự chịu gánh vác, kinh nghiệm lớn nhỏ đều có, bởi vậy học so với người bình thường mau hơn chút.
Triệu Thanh Hà vừa lòng gật đầu, nhìn ban y tá mới thành lập đã có hai trăm người, Triệu Thanh Hà thoả mãn nói không nên lời. Những người này đã từng là binh sĩ lại có thể làm người công tác cứu trợ, tuy rằng bây giờ còn không biết lúc đó phát huy được bao nhiêu công dụng, nhưng Triệu Thanh Hà tin tưởng nhất định sẽ mang lại ánh sáng hi vọng lớn.
” Chúng ta có thể sẽ không có cơ hội giáp mặt nghênh địch, nhưng ở phía sau trợ giúp cũng là một loại chiến đấu. Không chỉ chiến đấu với kẻ thù là Tây Nhung mà còn chiến đấu với bệnh tật, cùng các chiến sĩ chiến đấu ở tiền tuyến cũng quan trọng như nhau!”
Ba ba ba ______
Hôm nay tất cả các thành viên ban y tá đều có mặt tại đây, hai trăm đệ tử đồng loạt vỗ tay, tiếng vang đinh tai nhức óc. Không hổ là xuất thân binh lính, vỗ tay dùng hết sức lực.
Trên mặt mọi người đều loé ra tia sáng dị thường, một bộ dáng chiến đấu sôi sục, nào còn uể oải như lúc biết mình bị tuyển vào ban y tá. Ai cũng xoa tay, muốn thi thố tài năng. Nghe được lời nói ủng hộ nhân tâm như thế, một lòng hướng tới chiến trường xa xăm, hy vọng có thể phát huy một phần lực lượng của bản thân.
Triệu Thanh Hà tuy biết không nên, nhưng lại không khống chế được muốn cười, giả bộ khụ một tiếng nói: ” Mắt thấy đã sắp tới thời gian xuất binh, các ngươi trong khoảng thời gian này đã vất vả. Vừa phải lao luyện thể lực còn phải tiến hành học tập y thuật, cho nên ta chuẩn bị cho các ngươi một bữa tiệc lẩu ma lạt, rau thịt đầy đủ ăn tha hồ no… “
” Oa ngô _____ “
Toàn trường đều sôi trào, đã sớm nghe nói lẩu ma lạt của Triệu đại phu ngon tuyệt vời, làm cho vài tướng quân vây quanh bếp lửa thiếu chút nữa vì ăn mà đánh nhau. Mỗi lần đi ngang doanh trướng các tướng quân, mùi hương thiếu chút nữa làm người chảy nước miếng. Mấy huynh đệ từng được nếm qua nghe nói là hương vị ngon đến nuốt lưỡi, nhất là vào mùa đông lạnh lẽo này, thức ăn vừa cay vừa nóng như thế quả thật giống như thần tiên.
Nhưng bọn họ chỉ là binh lính bình thường, lại không thể dễ dàng ra quân doanh nên nào có cơ hội được ăn món này. Hiện giờ vừa nghe sao lại không cao hứng cho được, nghe nói trong kinh thành có mở một cửa hàng lẩu ma lạt, ăn một bữa đã tiêu sạch hết toàn bộ của cải. Hiện giờ Triệu Thanh Hà nói cho tha hồ ăn no, nào còn nhịn được sao? Tất cả đều gào kêu to.
Triệu Thanh Hà bật cười, thật sự là một đám ăn hàng! Mới nãy còn kỷ luật nghiêm minh, vừa nghe có ăn lập tức đã lộ ra bản chất, làm cho hắn nói cũng chưa nói xong.
Triệu Thanh Hà giơ tay ra hiệu, mọi người nhất thời yên tĩnh lại. Tuy biết Triệu Thanh Hà làm người hoà ái, ở trước mặt hắn không cần quá nghiêm túc nhưng mà không thực sự làm mất đi quy củ.
” Lẩu ma lạt này hương vị nặng, các ngươi cũng phải kiềm chế một chút, nếu ăn bị đau bụng, chân loạng choạng thì còn xuất binh như thế nào nữa.”
Chúng nhân đồng loạt nở nụ cười, có người ồn ào: ” Triệu đại phu ngài cứ yên tâm đi, cho dù là chân loạng choạng đứng không được, ta cũng muốn đi đến Vệ Thành. Nhưng mà nồi này bếp này chết cũng phải ăn, chính là, hầu bao của Triệu đại phu khốn đốn a.”
” Phải a Triệu đại phu, tuy nói chúng ta không có sức lực khổng lồ ra chiến trường, nhưng cũng không phải thuộc loại tay chân mềm yếu. Lượng cơm so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, chớ nên làm ngài bao cả mới tốt.”
Triệu Thanh Hà nghiêng đầu nghĩ nghĩ: ” Nếu như vậy, thôi không ăn nữa.”
Nhất thời khắp nơi kêu rên, chúng nhân tức giận đem mấy tên vuốt mông ngựa ra đánh một trận, nói bừa cái rắm, Triệu đại phu nói như vậy tất đã có tính toán trước, hiện giờ thì hay rồi, tiệc khao thưởng không có thì bọn họ tìm ai khóc đây!
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, rống lớn nói: ” Còn nháo gì nữa, còn không mau chạy đến nhà ăn lĩnh đi, đến lúc đó bị người khác cướp thì đừng tìm ta khóc!”
Lập tức thoáng một cái không còn một bóng người ở đây, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua, ngay cả một cọng rác cũng không lưu lại, nói một cái đã chạy biến lưu loát.
” Những người này cứu trị người trên chiến trường không thành vấn đề, chạy trốn thật nhanh.” Triệu Thanh Hà lắc đầu cảm thán.
Chung Tử Bác cười nói: ” Ai bảo lẩu ma lạt của sư phụ khiến cho người ta thèm, hơn nữa hương vị này mỗi lần đều bay xa ngàn dặm, mấy tên này đã sớm thèm thuồng không chịu được.”
Triệu Thanh Hà sờ sờ cằm, ” Nếu được hoan nghênh như vậy, không bằng ta đi tìm tướng quân thương lượng để toàn quân mở tiệc lẩu? Nhưng mà ta sợ có người chịu không được sẽ bị tiêu chảy, đến lúc đó lại phiền toái.”
Chung Tử Bác nở nụ cười, ” Những người này nào có được nuông chiều như vậy, khi lên tiền tuyến ngay cả gạo với mì thối rửa cũng ăn qua còn chưa chết được, huống chi là thức ăn sạch sẽ ngon lành này. Đều là món cay, vừa lúc trước khi xuất chinh ăn được vừa nóng hổi còn có thể ủng sộ sĩ khí. Nếu sư phụ còn lo lắng, ta chuẩn bị một chút canh thuốc dự trù.”
Triệu Thanh Hà gật gật đầu, ” Cùng lắm là chuẩn bị nồi hai ngăn, một bên loại đậm thanh một bên loại cay. Bình thường dân chúng đều thích ngồi bên bếp lửa, bây giờ lại phải sắp xuất chinh tốt xấu cũng cho quân lính ăn chút thức ăn nóng.”
Cơm tập thể không thể đổi thành lẩu, cho nên vào mùa đông lạnh lẽo thì trong quân doanh vẫn ăn những món bình thường. Mấy món này còn không phải là rau xào, cơm tập thể thật sự là không có bao nhiêu thịt, đều chỉ là dùng một chút nước nấu chín. Mà nấu cũng không phải luôn được giữ nóng trong nồi, vì vậy hương vị thật sự không được tốt lắm. Đơn giản chỉ là ăn cho no, ngoài miệng không có mùi vị gì.
Tới gần xuất chinh, tốt xấu để cho các tướng sĩ ăn một bữa ngon, chính là mười vạn đại quân cùng nhau ăn lẩu, chuẩn bị cũng là cả công trình lớn.
Thường Đình Chiêu nghe đề nghị của Triệu Thanh Hà không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng luôn, trước khi hành quân ăn tiệc một trận. Nồi này không chỉ hương vị ngon mà quan trọng còn làm ấm dạ dày, trong mùa đông đúng là món ăn tốt nhất.
Thường Đình Chiêu băn khoăn nói: ” Như vậy thì công thức không thể nào giấu được.”
Nhiều người ăn lẩu như vậy, một mình Triệu Thanh Hà sao có thể ôm hết được. Thường Đình Chiêu biết Triệu Thanh Hà cùng Tả hộ quân mở một tiệm lẩu, nghe nói buôn bán rất tốt. Mà ngay cả hắn ít ra quân doanh cũng nghe vài chuyện, nghe nói đã nổi lên trận gió lớn trong kinh thành. Trước giờ không biết hoá ra lẩu còn có cách ăn như vậy, hiện tại không ít người bắt chước thực hiện theo.
Lẩu ma lạt tuy cũng chỉ cần chút chú ý, nhưng không phải là không tìm ra được. Chỉ là muốn làm giống y như đúc Triệu Thanh Hà thì không dễ dàng, cho nên công thức vẫn rất quan trọng.
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Vốn không phải của riêng ta, truyền ra thì truyền đi. Chỉ cần có thị trường thì không sợ không buôn bán được, kiếp trước nhiều tiệm lẩu như vậy cũng không phải vì nhiều nhà mở mà một nhà phá sản được, ta lại sợ cái gì. Hơn nữa dang tiếng món ăn đã được đánh ra ngoài, dân gian ăn gì cũng thích ‘chính tông’ hơn, đó là Đệ Nhất gia của ta, hương vị hay cái gì cũng là tốt nhất, đều chiếm hai chữ ‘chính tông’, chỉ cần không bị thụt lùi thì sẽ không dễ dàng bị chặn lại.”
Thường Đình Chiêu thoải mái, ” Vậy là tốt rồi, mấy tên này chắc chắn sẽ vui đến điên rồi. Hôm nay ban y tá của ngươi ăn được một trận ngon lành, thiếu chút nữa làm người khác thèm chết.”
Triệu Thanh Hà đã nghe nói đến việc này, ngẫm lại có chút ý tứ. Nói: ” Đúng rồi, rượu này nọ rất đắt hơn nữa dễ hỏng việc. Nơi kia vô cùng giá rét, chúng ta phải chuẩn bị nhiều ớt một chút để cho các tướng sĩ lưu thông máu chống lạnh, thứ này thì rẻ lắm, lại dễ mang theo.”
Thường Đình Chiêu nở nụ cười, ” Người bạn đồng hương kia của ngươi đã sớm nghĩ tới, trước đó đã thu xếp xong và cũng đã đưa tới. Ớt được chế biến rất cẩn thận không sợ bị hỏng, hơn nữa đều cay cực kỳ, nghe nói chỉ cần chấm một chút nhỏ có thể làm người ta cay bay tận trời.”
Triệu Thanh Hà không khỏi chậc chậc thở dài: ” Người này thật đúng là chuẩn bị chu đáo, có bọn họ lo liệu không sợ xảy ra biến cố. Ai, nếu lương thảo cũng do bọn họ chuẩn bị, các tướng sĩ không cần lo lắng vấn đề cơm ăn.”
Hai vợ chồng Thập Tam Vương gia tuy rằng nhúng tay vào việc dược liệu, nhưng lương thảo không phải do bọn họ. Lương thảo không giống với dược liệu, không phải chỉ có một người là lo được, tiền tài cần số lượng khổng lồ. Cho nên lần này Hạ gia lao vào đầu tiên, ôm lấy việc này vào trong tay mình. Vì thế khiến cho Triệu Thanh Hà thập phần lo lắng, người Hạ gia chẳng phải dạng tốt lành gì, ai biết bọn họ có cân thiếu lương thực hay trộn lẫn gạo cũ với thóc vào trong đó.
Việc này mặc kệ là Thường Đình Chiêu hay Định Quốc Công cũng không thể làm chủ, hoàn toàn do trong triều an bài.
Thường Đình Chiêu vuốt ve bờ vai của hắn, ” Việc này có liên quan đến an nguy toàn bộ Đại Hữu, bọn Hạ gia có kiêu ngạo đến cỡ nào cũng không dám càn rỡ quá mức. Tham ô giữa chừng chắc chắn có, nhưng không đến mức làm cho các tướng sĩ không có cơm ăn, đây chính là tội liên luỵ đến cửu tộc.”
Triệu Thanh Hà bĩu môi, đối với ánh mắt thiển cận của đám người Hạ gia thật sự không có hảo cảm, không khỏi than thở: ” Cũng không biết hoàng hậu làm cách nào ngồi được trên vị trí này, hoàng thượng trước cũng không phải là người hồ đồ, sao lại nhìn trúng bà ta?”
Thường Đình Chiêu lắc đầu thở dài: ” Chớ xem hoàng hậu bây giờ chanh chua, trước cũng coi như là ôn nhu như ngọc động lòng người nên mới được hoàng thượng trìu mến. Tiên hoàng hậu vốn xuất thân nhà tướng, khó tránh khỏi cường thế sắc bén. Hoàng thượng lúc đó vì tranh ngôi vị hoàng đế mà cưới vợ nên không cảm thấy nhiều thoả mãn. Tiên hoàng hậu làm người chính trực, luôn suy nghĩ vì hoàng thượng vì Đại Hữu, nhưng tính tình quá mức cương liệt mà nói chuyện cũng không biết kiềm chế, thường xuyên chọc giận hoàng thượng, vì vậy hoàng thượng vẫn luôn không thích.
Khi đó đương kim hoàng hậu xuất thân thấp kém, có vẻ yếu đuối động lòng người, cùng với tiên hoàng hậu là hai loại người tương phản, cho nên hoàng thượng vô cùng sủng ái. Sau khi tiên hoàng hậu chết đi, hoàng hậu cũng thuận thế được phong hậu. Thái tử lúc đó vẫn còn nhỏ, mà mẫu tộc của đương kim hoàng hậu không lớn mạnh nên vẫn giữ được thái tử vị, cho nên đại thần không có phản đối.”
Chính là, nhiều năm qua đi thế lực hoàng hậu cũng chậm rãi phát triển, thái tử vị cũng khó giữ được.
Triệu Thanh Hà nhớ tới một chuyện không khỏi nhăn mày, ” Hoàng thượng phái Hạ quốc cữu làm quan giám quân, đến lúc đó chớ để hỏng việc mới tốt.”
Nói đến việc này, Thường Đình Chiêu cũng là vẻ mặt không ngờ. Hoàng thượng vẫn không tin Thường gia bọn họ, phái ai không phái lại phái người này. Gian nịnh tham lam thích tranh công lớn, trừ bỏ cản trở cái gì cũng không dùng được.
” Có phụ thân ta toạ chấn, hắn sẽ không dám làm gì.”
Hiện tại Thường Đình Chiêu đã có thể tự mình đảm đương một phía, mà Định Quốc Công lại bởi vì thời trẻ bị thương, tuy rằng bình thường không có vấn đề gì nhưng không nên xuất chinh. Nhưng Thường Đình Chiêu dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ sợ lúc đó bị Hạ quốc cữu chèn ép gây khó dễ, cho nên chủ động yêu cầu nắm giữ ấn soái. Cho dù không thể lãnh binh đánh giặc, cũng có thể toạ chấn không cho tiểu nhân tác quái
Triệu Thanh Hà không nghĩ tới Định Quốc Công cũng xuất chinh, có chút ngượng ngùng nói: ” Có phụ thân ngươi, đến lúc đó hai chúng ta không được hồ nháo như bây giờ.”
Thường Đình Chiêu cũng có chút ão não, tuy trên chiến trường không có khả năng làm chút gì đó, có thể ở cạnh bên nhau trong lòng đã là thoả mãn. Nhưng có Định Quốc Công, cũng không dám có can đảm thể hiện. Triệu Thanh Hà dù sao chỉ là thú y, nào có nhiều sự vụ cần trò chuyện nhiều với Thường Đình Chiêu.
Thường Đình Chiêu lại không hy vọng Triệu Thanh Hà chưa gả cho hắn đã làm cho Định Quốc Công ấn tượng không tốt, chỉ đành mỗi ngày làm việc chú ý.
Thường Đình Chiêu thở dài: ” Thời kỳ khẩn trương chỉ có thể như thế, hành quân ta sẽ đi trước ngươi, ngươi ở phía sau nhớ chiếu cố bản thân cho tốt.”
Triệu Thanh Hà ngẩn người, ” Không phải ta cùng đi với các ngươi sao?”
Theo lý thì Thường Đình Chiêu dẫn kỵ binh đi trước, quân y chờ ở phía sau. Nhưng tiên phong bình thường cũng có quân y để đề phòng bất cứ trường hợp nào, mà kỵ binn thì tất có ngựa, Triệu Thanh Hà vẫn luôn cho rằng đương nhiên bọn họ đi cùng nhau.
Thường Đình Chiêu nâng mi nói thẳng: ” Không thể, thân thể ngươi không tốt, kỵ binh chúng ta lại hành quân gấl gáp, ngươi làm sao chịu được gió rét cùng vất vả. Nhân y chúng ta cũng không mang, trực tiếp đi Vệ Thành.”
Trong lòng Triệu Thanh Hà rối rắm không thôi, hắn hiện tại mỗi ngày trị liệu cũng kiên trì luyện võ, tuy nói không thể trở thành võ lâm cao thủ nhưng thân thể cứng cáp không ít. Nhưng bảo hắn kỵ mã chạy như điên trong gió rét, cái này đúng là làm khó hắn. Nếu cố ý đi theo chỉ biết cản trở, còn làm cho Thường Đình Chiêu phân tâm, nhưng không đi cùng nhau thì trong lòng lại lo lắng.
Thường Đình Chiêu hôn lên trán hắn, ” Không cần lo lắng, kỵ binh Thường gia chúng ta là quân đoàn được trang bị tốt nhất, tỉ mỉ nhất. Nếu chúng ta xảy ra chuyện thì trận chiến này tất cũng sẽ bị bại.”
Triệu Thanh Hà tuy lưu luyến nhưng không phải là người không hiểu chuyện, gật đầu nói: ” Ta bảo Tử Bác chuẩn bị cho các ngươi thuốc chống rét với thuốc trị ngoại thương, kỵ binh mỗi người mang một ít cũng không có trói buộc, nếu thật sự có biến cố thì còn có thể phòng thân. Nếu không để ta giúp ngươi chuẩn bị nồi niêu nấu canh để mang theo?”
Thường Đình Chiêu nở nụ cười, ” Hành quân gấp gáp nào có rảnh ăn những thứ này, đều là ăn lương khô cho no bụng rồi nghỉ ngơi một chút liền lên đường.”
Triệu Thanh Hà đau lòng không thôi, Thường Đình Chiêu tuy là tướng lĩnh nhưng cũng là xuất thân quý công tử. Ngày thường ăn mặc dùng toàn đồ tốt ở kinh thành, bây giờ lại chỉ có thể thông qua như thế. Đồng thời cũng không ngừng bội phục, đều nói từ xa nhập kiệm nan, Thường Đình Chiêu lại có thể quen thuộc như vậy.
[ Nguyên câu: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难). Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. ]
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, dặn dò: ” Các ngươi lúc đó chớ để cho ngựa bụng rỗng uống nước lạnh, cũng chớ để nó mồ hôi đầm đìa mà tháo yên ngựa xuống, càng không để nó đứng ở trong gió. Lúc cưỡng bức lao động quá mức muốn dừng lại thì phải để nó vừa đi vừa nghỉ ngơi, còn có… “
Triệu Thanh Hà nói nói không ngừng những thứ không thể, kỳ thật Thường Đình Chiêu sao lại không biết, không nói trước đó đã có sẵn thường thức, sau ở bên cạnh Triệu Thanh Hà nghe không ít chuyện đều khắc vào tâm. Nhưng khi nhìn Triệu Thanh Hà vì hắn suy nghĩ, không chút phiền chán nghe hắn lải nhải, không những không thấy phiền chán mà thậm chí cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
Đêm trước xuất chinh, Thường Đình Chiêu về nhà.
Trong phủ Định Quốc Công đèn đuốc sáng trưng, chúng nhân tâm tư khác nhau.
Đối với thế gia võ tướng mà nói, buổi tối như vậy không phải lần đầu tiên, nhưng lúc này đây lại có vẻ trầm trọng. Tây Nhung bưu hãn, hơn nữa lần này còn dốc toàn lực công chiếm Đại Hữu, suất lĩnh ba mươi vạn đại quân một đường đánh thẳng, đánh đâu thắng đó, trận chiến này tất là hung hiểm. Mà Định Quốc Công đã hướng hoàng thượng lập quân lệnh trạng, nếu không thắng thì mang đầu về tạ tội.
Thường lão phu nhân nhìn nhi tử cùng tôn nhi, trong lòng chua xót, tuy biết nhà bọn họ không có công huân nào có huy hoàng của hôm nay. Nhưng bà làm mẫu thân, làm tổ mẫu, sao lại nguyện ý nhìn nhi tử và tôn nhi của mình trải qua khổ cực như vậy, thế nhưng, trước khi đi há có thể lộ ra khuôn mặt ủ rũ.
Thường lão phu nhân hít sâu một hơi làm cho mình giữ vững tinh thần, ” Ra trận phụ tử đồng lòng, tất sẽ bách chiến bách thắng. Các ngươi cứ yên tâm ở trên chiến trường chiến đấu hăng hái, không cần nhớ trong nhà, cả nhà chúng ta chờ ngày các ngươi khải hoàn trở về.”
Lúc này Phùng trắc phu nhân cũng mở miệng nói: ” Tây Nhung không đủ gây sợ hãi, Quốc công gia với Chiêu ca nhi chắc chắn sẽ bình an trở về.”
Thường Đình Huy vẻ mặt hâm mộ nói: ” Cũng không phải sao, chẳng qua là một đám mọi rợ, nếu không phải là phụ thân không cho phép, ta cũng muốn đi chiến trường chém giết một trận. Tất sẽ đánh cho Tây Nhung không còn nhìn ra hướng bắc, không dám xâm phạm lần nữa.”
Phùng trắc phu nhân cười nói: ” Tức phụ của ngươi sắp phải lâm bồn, lúc này làm sao cho ngươi xuất chinh được, về sau sẽ có cơ hội.”
Cái này làm cho những người khác đều nhăn chặt đầu mi, mà ngay cả Định Quốc Công cũng quét mắt tới. Tuy rằng lần này Định Quốc Công nắm giữ ấn soái, nhưng thực tế là Thường Đình Chiêu suất đại binh chinh chiến. Định Quốc Công chẳng qua là toạ chấn chứ không tự thân tới chiến trận. Nếu thắng, Thường Đình Chiêu khẳng định được khao thưởng, thua, Thường Đình Chiêu phải phụ trách.
Hai người này nói chuyện giống như là chiến dịch này vô cùng dễ dàng, thắng là điều tất nhiên, thua là do ngươi ngu.
Phùng trắc phu nhân giống như là không nhìn thấy ánh mắt Quốc công gia quét tới, có chút đắc ý nói: ” Giám quân lần này là biểu ca của thiếp, đều là người một nhà, đến lúc đó có việc cũng sẽ thuận lợi. Không bằng để thiếp gửi một phong thư… “
Định Quốc Công lập tức quát lớn: ” Nữ nhân gia quản việc này làm chi, chỉ cần để ý xử lý việc trong nhà là được.”
Phùng trắc phu nhân lập tức ngậm miệng, mấy năm nay tuy Định Quốc Công không còn hăng hái giống như lúc trước chinh chiến trên sa trường, bởi vì bị thương nên có một thời gian rất dài không thể dẫn binh, ngay cả đi lại cũng có vấn đề, cả người tinh thần sa sút kéo dài, cho tới bây giờ không có cách nào trở lại bình thường. Nhưng uy nghiêm vẫn tồn tại như cũ, nếu tức giận sẽ làm cho người khác cực kỳ sợ hãi.
Trong phòng im lặng một lát, Thường Đình Huy nói: ” Phụ thân, hài nhi cho rằng ý tưởng của mẫu thân rất tốt, nhà chúng ta vẫn luôn xa cách với Hạ gia, hiện giờ Hạ quốc cữu giám quân, nếu có chút liên hệ qua lại có thể làm chút công to, nhiều phần trợ lực.”
Định Quốc Công không kiên nhẫn phất tay, âm thanh mạnh mẽ dứt khoát không dễ dàng nghi ngờ, ” Ta đều có an bài.”
Đáy lòng Thường Đình Chiêu hừ lạnh, đối với những chuyện này không thèm quan tâm. Yếu hội qua đi, hai huynh đệ Thường Đình Ân cùng Thường Đình Chiêu vào phòng nói chuyện.
” Ca, mấy ngày này sao ta thấy ngươi lại gầy yếu không ít?” Thường Đình Chiêu lo lắng nhìn bộ dáng ho khan của Thường Đình Ân, trong lòng chua xót không thôi. Hắn vì ở trong quân doanh nên thời gian này rất hiếm trở về, nhưng mỗi lần nhìn thấy ca ca của mình càng thêm gầy yếu, hiện giờ thậm chí một ngọn gió thổi qua có thể bị thổi đi.
Gương mặt trắng bệch của Thường Đình Ân lộ ra nụ cười thản nhiên, ” Không sao, ta kỵ lạnh, mỗi lần vào đông trông càng có vẻ tiều tuỵ, kỳ thật không có gì lo ngại, cơ thể của ta ta rõ ràng.”
Thường Đình Chiêu không tin, ” Bọn ngự y không một người hữu dụng, thân mình đại ca trước cũng không có yếu như vậy, hiện tại càng thêm trầm trọng tất là do y thuật bọn họ không tốt, về sau thuốc của bọn họ không cần ăn cũng được.”
Thường Đình Ân cười cười không nói chuyện, tuỳ hứng như vậy thật giống như lúc trước.
Thường Đình Chiêu cũng biết bản thân hồ nháo, thở dài: ” Lần này ta đi không biết bao giờ mới có thể trở về, đại ca ở trong nhà phải chiếu cố mình cho tốt. Hôm nào thời tiết ôn hoà nhớ ra phơi nắng một chút, chớ có nghẹn ở trong phòng, không được để bị trúng gió. Còn có… “
Thường Đình Chiêu đem những gì Triệu Thanh Hà nói cho hắn đem hết truyền lại cho Thường Đình Ân. Trước cũng đã có đề cập qua, nhưng hiện tại phải xuất chinh, khó tránh khỏi không khắc chế được nói lại lần nữa.
Thường Đình Ân cười gật đầu, ” Rồi, rồi.”
Thường Đình Chiêu bất mãn nói: ” Nhìn bộ dáng ngươi như vậy khẳng định lại xem như có lệ, nhưng mà điều này cũng không thể trách ngươi, ngươi làm vậy khẳng định sẽ có cả đám người cản trở. Vẫn là nghe theo ta nói, ngươi đến thôn trang giải sầu chớ ở mãi chỗ này, bị mọi người xoay quanh đến choáng váng.”
Trước đây Thường Đình Ân vì cứu Thường Đình Chiêu nên bị rớt xuống nước, cứ hai ba ngày là đầu đau nhức, làm cho Thường lão phu nhân đau lòng không thôi. Cho nên không để hắn rời đi nửa bước, dốc lòng chăm sóc. Cũng đã từng cho Thường Đình Ân đi du lịch, kết quả lúc trở về bệnh xém chút mất mạng, vì thế Thường lão phu nhân không bao giờ đồng ý cho Thường Đình Ân đi xa nhà nữa.
Từ nhỏ Thường Đình Ân nhu thuận nghe lời, cho nên rốt cuộc không quấn quít ra ngoài du ngoạn. Đến bây giờ lớn chừng này tuổi cũng chỉ ở trong kinh thành đi lại, mà thân thể ngày càng không tốt, thậm chí cửa cũng ít ra. Hiện tại còn chưa có con nối dõi, cho nên làm cho chúng nhân càng thêm nghi ngờ có phải Thường Đình Ân bệnh quá nên không được.
Thường Đình Ân mặc kệ thân mình yếu đến đâu, chẳng sợ còn không bằng nữ nhân nhưng dù sao vẫn là nam tử, hơn nữa còn là nam tử đọc vô số thi thư, ngày thường thích nhất là xem du ký, sao lại không muốn đi khắp nơi du lịch. Chỉ tiếc thân thể hư nhược nên hắn có tâm mà vô lực, lại sợ người nhà lo lắng, chỉ có thể giống như nữ tử nhốt mình trong nhà.
Mỗi khi nhìn đến Thường Đình Chiêu tinh thần phấn chấn khoẻ mạnh, đều không ngừng hâm mộ, hắn cái dạng như hiện giờ làm sao còn giống nam tử.
Thường Đình Ân không nói tiếp đề tài này, chỉ nói: ” Lần này ngươi càng phải thêm cẩn thận, Tây Nhung kiêu dũng thiện chiến lại âm hiểm giả dối, chớ có khinh địch.”
Nói xong đưa cho hắn một cuốn sách nhỏ, ” Đây là một ít tập tục của Tây Nhung, còn có tình huống xung quanh Vệ Thành. Cũng không biết có thể trợ giúp ngươi được gì không, ngươi nếu rảnh rỗi thì xem xem thử.”
Thường Đình Chiêu tiếp nhận cuốn sách không hề mỏng, không cần nhìn cũng biết không đơn giản như Thường Đình Ân nói. Ca ca luôn thông minh tự tin của hắn đi đâu rồi, hiện giờ đứng trước hắn lại hèn mọn yếu đuối như này. Cuốn sách này sợ là tiêu phí không ít tâm tư của Thường Đình Ân, nhưng lại lên đến miệng thành xem nhẹ tuỳ ý.
Nguyên lai bất tri bất giác, bởi vì thân thể suy yếu lại bị nhốt trong bốn bức tường, đã làm cho ca ca mình không biết từ khi nào đã cải biến thành như vậy.
Thường Đình Chiêu cảm thấy chua xót không thôi, nhưng trên mặt vẫn tươi cười xán lạn, ” Thật sự là quá tốt! Ca ca, ngươi chính là đã giúp ta ân lớn, mấy thứ này vô cùng quan trọng, đoạn thời gian này ta luôn luôn thao luyện nên không có thời gian nghiên cứu mấy cái này, hiện giờ thật thuận tiện. Đại ca, nếu ta thắng, quân công chương tất có một nửa của ngươi.”
Thường Đình Ân tuy là không biết quân công chương là vật gì, nhưng cũng đoán được bảy tám phần, biết đây là Thường Đình Chiêu cố ý an ủi hắn nên cũng khẽ cười lên.
Ngày thứ hai, Quốc công gia cùng Thường Đình Chiêu suất lĩnh đại quân tây chinh. Hoàng thượng dẫn đại thần trong triều tự mình đưa tiễn, trong sự chú mục của chúng nhân, quân Thường gia chậm rãi bước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...