Bị ầm ĩ như vậy, không khí vốn đang náo nhiệt bị đông lạnh không ít, trên mặt mọi người cũng không được tự nhiên. Trước khi Triệu Thanh Hà đi còn gặp phải chuyện như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm đi ra ngoài.
Vẻ mặt Tiếu Triệu thị nghiêm khắc: ” Thanh Hải, việc này ngươi không thể lo liệu như vậy, trước đó ta cũng đã nói rồi, trải qua chuyện đó ngươi còn muốn dung túng bọn họ sao. Ta thật sự nhìn không được mà. Nếu không phải bọn họ ích kỷ thì Thanh Hà lúc trước có thể thiếu chút nữa mất mạng sao. Ngươi còn đối xử với bọn họ như vậy đó là không xem trọng tính mạng của Thanh Hà.”
Ở Đại Hữu nữ nhân gả đi ra ngoài chính là người nhà người ta, không thể xen vào chuyện trong nhà. Tiếu Triệu thị trước giờ không thích nói nhiều, dù sao nàng cũng đã từng phải dựa vào Triệu lão hán giúp đỡ, nàng là tỷ tỷ cũng cảm thấy cần phải lo lắng hơn. Hiện giờ nhà nàng rất tốt, không cần tiếp tế mà lưng cũng đứng muốn thẳng, cuối cùng đã có thể nói ra được mấy câu này.
Hơn nữa dựa vào biểu hiện mới nãy của Triệu Thanh Hà có thể nhìn ra hắn chán ghét bên kia. Triệu lão hán là đau lòng đứa con này nhất, tất nhiên là sẽ nghe theo lời hắn nói, cho nên Tiếu Triệu thị mới có thể nhúng tay.
Tiếu lão hán cũng nói: ” Những người này vĩnh viễn không biết thoả mãn, một năm hai mươi lượng bạc a, chớ nói là nhà ta ngay cả những nhà trong thành một năm kiếm còn chưa chắc được nhiều bạc như vậy. Các ngươi ngày trước có tửu phường thì còn miễn cưỡng chống đỡ được, bây giờ không có tửu phường nếu khônb phải dựa vào ma lạt năng Thanh Hà nghĩ ra, các ngươi đi đâu đào ra nhiều bạc như vậy.”
Tiếu Hà cũng nhịn không được xuy một tiếng: ” Bọn họ sợ là lại nhìn trúng ma lạt năng, mấy ngày nay bà nương nhà Triệu lão nhị mang theo mấy đứa nhỏ của mình đứng một bên nhìn chằm chằm, lúc đầu còn muốn chiếm tiện nghi ăn mấy xuyến. Hiện tại chúng ta buôn bán tốt lắm, sợ lại là nghĩ muốn chiếm phương tử chiếm quầy hàng!
Cữu cữu, cữu mẫu, Thanh Hà, ta nói trước cái này, tuy là nói ta đi theo các ngươi mới có thể dính chút ánh sáng nên kiếm được tiền. Nhưng ta vẫn kiên quyết không thể nhân nhượng với mấy người bên kia nửa bước.”
Sạp ma lạt năng bọn họ cũng có một phần, nàng cũng không có hào phóng giống một nhà cữu cữu như vậy. Nếu là người khác thì thôi, những người nhà kia còn muốn chiếm cho được. Trước đó nhà bọn họ chế nhạo nàng như thế nào nàng còn nhớ rất rõ ràng, không đi tìm bọn họ tính sổ đã là may mắn, còn muốn tham một cước, không có cửa đâu!
Tiếu Hà là một người mạnh mẽ, Vương thị trước đó còn muốn tới đây chiếm tiện nghi đều bị nàng mắng đuổi đi. Nàng không sợ mất mặt mũi, phía trên nàng không có cha mẹ chồng, trượng phu lại là người ở quê, không cần phải chịu tai tiếng này nọ. Người hiền dễ bị khi dễ, nếu bản thân không phải người mạnh mẽ thì lúc gã cho Lưu Thuỷ Sinh không có căn cơ lại người nhà quê còn không biết sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì.
Lưu Thuỷ Sinh kéo kéo tay áo Tiếu Hà, lắc đầu ra hiệu với nàng dù sao cũng là trưởng bối sao có thể nói chuyện như vậy được. Tiếu Hà hanh hanh vài tiếng không nói chuyện nữa, đầu quay qua một bên.
Tiếu Diệu Tổ nói: ” Cữu cữu, mợ, Thanh Hà, các ngươi đừng nghĩ nhiều, chúng ta là nhìn không được những người này chứ không phải là chỉ trích ngươi cái gì.”
Triệu Thanh Hà vẫn chưa nói chuyện mà là nhìn Triệu lão hán, hắn sắp đi khỏi, về sau như thế nào còn phải xem thái độ Triệu lão hán. Nếu không bây giờ hắn ngạnh lên rồi đợi hắn đi rồi nhưng Triệu lão hán vẫn như thế thì cũng không có ý nghĩa gì.
Triệu lão hán lại rót thêm chén nước uống một hơi, lúc này mới mở miệng nói: ” Mấy năm nay là ta bị ma nhập, đầu tiên là lão đại mất, sau đó là Thanh Hà… Ai, cho nên mới nghĩ làm mọi cách cho tất cả mọi người cao hứng như vậy mới mang đến vận khí tốt.”
Lời này vừa xong vốn đang oán hânn thì người Tiếu gia đều thở dài, một nhà Triệu lão hán quả thật nhiều tai nạn. Dựa theo số tuổi của hắn là đã tam thế cùng đường [ nhà có ba đời, ý nói Triệu lão hán đã đến tuổi con cháu đầy nhà ] chứ đâu phải như hiện tại vắng vẻ, về sau sợ là còn muốn tuyệt hậu, khó trách lại nghĩ sai.
Tiếu lão hán vỗ vỗ bả vai Triệu lão hán, ” Làm việc thiện bố thí cũng phải xem đối tượng, những người này lại không đáng giá như vậy, không mang đến vận xui là được rồi chứ ngóng trông đâu đến vận may.”
Triệu lão hán hiện giờ cũng xem như chấp nhận, trước đó chuyện Triệu Thanh Hà không phải như vậy. Nếu người bên kia không phải bụng dạ khó lường, việc có thể nháo lớn thành nông nổi như vậy. Nghe nói lúc trước Triệu Thanh Hà rơi xuống nước, Tây Môn quan đại nhân có phái người đưa hắn cứu mang vào y quán, lúc ấy nghe nói là đã thanh toán tiền rồi còn kêu người đi thông báo cho Triệu lão tam đón người. Nhưng đến khi tin tức truyền tới bọn họ, Triệu Thanh Hà bởi vì chậm trễ trị liệu thiếu chút nữa mất mạng, bệnh tình cũng nghiêm trọng thêm. Miêu mị trong đó chỉ cần nghĩ lại là biết có chuyện gì xảy ra.
Triệu lão hán vừa suy nghĩ lại, ánh mắt lạnh như băng, oán hận nói: ” Về sau ta sẽ không hồ đồ như vậy nữa.”
Tất cả mọi người trong phòng thở phào một cái, Tiếu Triệu thị cười nói: ” Phải như vậy.”
Trương thị do dự nói: ” Nếu không đưa tiền qua có bị người ta nói là bất hiếu không? Chúng ta thì thôi, chỉ sợ bất lợi cho Thanh Hà, dù sao hắn muốn lên kinh còn muốn thi chức vị, có thể đối với thanh danh của hắn bất lợi a? Mặc kệ nói như thế nào, lão thái bà đó cũng nuôi lão nhân chúng ta vài năm.”
Tiếu Triệu thị hừ lạnh: ” Thời điểm lão thái bà kia được gả tới thì Thanh Hải đã mười tuổi, đứa nhỏ choai choai đều có thể làm không ít việc. Huống hồ còn có cha, cái gì mà nàng nuôi chứ.”
Nói là nói như vậy nhưng người ta làm sao quản trong nhà ngươi sự thật ra sao, nếu không cẩn thận còn bị nhổ nước miếng cho chết đuối, trong tộc cũng không quan tâm. Tiếu Triệu thị không bị lão thái thái quản thúc, trọng yếu bởi vì lúc lão thái thái gả tới thì nàng đã lấy chồng, căn bản không làm mẹ Tiếu Triệu thị được một ngày cũng sẽ không lo bị phỉ nhổ. Mà Triệu lão hán thì khác, lúc trước thú Trương thị vào cửa, người ta dù gì cũng đứng ra thu xếp, tuy nói thành thân xong phải phân gia nhưng cũng có thể bị đuổi khỏi tộc.
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Có gì đâu, chẳng qua nhiều thêm một miếng cơm mà thôi. Một cái lão thái bà thì dùng được bao nhiêu? Đêm nay ta sẽ đem mỗi ngày lão thái thái chi tiêu viết ra, cha mẹ, các ngươi dựa theo như vậy mà đưa phần qua, nhớ kỹ mặc kệ là cái gì cũng chỉ phân cho lão thái bà như vậy. Nếu lão thái thái ăn không xong dùng không xong thì để ý, lần sau trừ bớt một phần. Những thứ này là ngài hiếu thuận, không được đưa cho Nhị thúc hay Tam thúc, trưởng tử nha cha, bọn họ dám ăn của ngươi chính là bọn họ bất hiếu, bị thiên lôi đánh xuống.
Về sau cái gì cũng phải chia ra ba phần, chúng ta một phần. Ta sẽ mời một người trong tộc làm chứng, ta nhớ tộc trưởng có một đứa cháu choai choai tuổi không nhỏ chỉ có thể làm chút việc khó mà kiếm sống, hắn rất thích hợp. Nếu hai nhà khác không bỏ ra, vậy đem bọn họ bất hiếu tuyên truyền ra ngoài xem bọn hắn sau này làm người như thế nào. Nhị thúc với tam thúc đều có con, không tin bọn họ không sợ bị chụp cái mũ bất hiếu.
Tính luôn sau này ví dụ như chi tiêu sinh bệnh chuẩn bị tiệc thọ hay mua quan tài gì, cha ngài là trưởng tử phải làm chủ sự, ngươi thu tiền của hai nhà sau đó xử lý. Không cần tự mình động thủ, khiến cho người trong tộc đi là được. Đến lúc đó thì liệt kê từng khoản ra, tuyệt đối công bằng với công khai.”
Mấy chuyện này đời trước Triệu Thanh Hà làm vô cùng có trật tự, hiện giờ trò cũ diễn ra thì có sẵn một bộ. Muốn lấy hiếu áp người sao, vậy xem ai múa lợi hại hơn.
Mà tính như vậy, không lo người chứng với tiền công cũng không đến hai mươi lượng, chỉ sợ mười hai thậm chí năm lượng còn chưa tới.
Có tiền sai quỷ đẩy ma, người làm chứng không chỉ mỗi tháng kiếm tiền mà còn có thể kiếm chút béo bở đi theo, tất sẽ tận tâm. Hơn nữa chuyện hắn lên kinh đã truyền khắp nơi, hôm nay tộc trưởng còn phái người đến đây chúc mừng. Chỉ cần hắn có thể thi đậu sau này không cần tiền thì tộc trưởng vẫn tận tâm.
Tuy nói phẩm cấp thú y không tính cái gì nhưng đây là địa phương nhỏ, đó cũng không đồng nhất bàn. Hơn nữa Triệu lão tam đã buôn bán không được nữa, đối lập như vậy chắc chắn sẽ khuynh hướng sang bên hắn. Vô luận ở đâu trên thế giới này, có quyền có tiền có thể chiếm ưu thế.
Người một phòng nghe xong đều trừng lớn mắt: ” Còn có thể làm việc như vậy?”
Tiếu Hà nhịn không được cười nói: ” Tiểu tử nhà ngươi, tính kế giống như kẻ trộm ranh ma, quả nhiên là người đọc sách.”
Tiếu Diệu Tổ cau mày nói: ” Lỡ bị nói là chi ly cẩn thận, có quá khó nhìn hay không?”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười: ” Không lo, chỉ cần loan truyền ra ngoài chuyện hàng năm nhà của chúng ta cấp lão thái thái hai mươi lượng bạc, như vậy mà mỗi bữa cơm lão thái thái món mặn còn ít gặp. Chúng ta là sợ có vài người cắt xén, cũng là vì lão thái thái suy nghĩ không để lão thái thái chịu uỷ khuất. Chúng ta là vì muốn tốt cho lão thái thái.”
Ta là muốn nghĩ tốt ______ lấy cớ người khác làm sai để biện minh cho mình, lúc này không như vậy phải đợi đến khi nào.
Lưu Thuỷ Sinh vỗ tay bảo hay: ” Cứ làm như thế! Vẫn là Thanh Hà ngươi chu toàn, ta đã nhìn không ưa chuyện chiếm tiện nghi còn khoe mã. Ai có tiền thì gió to thổi tới, mấy người kia muốn nói cũng khó mà được, dù không chiếm được cũng không phải biết không biết đạo lý cảm ơn.”
Tiếu Diệu Tổ giơ chén rượu lên, lo lắng mười phần nói: ” Tốt lắm, việc này cứ quyết định như vậy đi. Thanh Hà, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần biết thái độ của các ngươi thì chúng ta bên này biết phải làm như thế nào, sẽ không để các ngươi bị khi dễ. Nói ra thì chúng ta mới chân chính là người một nhà, bên kia chẳng qua là dính một nửa mà thôi, còn muốn làm chủ thay chúng ta sao.”
[ Ex: Vợ Tiếu lão hán là chị gái Triệu lão hán, lão nhị lão tam là con lão thái thái, là con cùng cha khác mẹ. Vì thế Tiếu Diệu Tổ mới nói là bọn họ mới chính thức là người một nhà, bên kia chỉ là một nửa vì chỉ có cùng dòng máu cha. ]
Có tiền mới có lo lắng, Tiếu gia hiện giờ hãnh diện, nói lên nói đến đều so với trước âm thanh lớn không ít.
Tiếu Triệu thị cũng vui vẻ a cao giọng nói: ” Đúng, chúng ta mới chân chính một nhà, này a miêu a cẩu tính cái rắm.”
Mọi người sôi nổi cùng nói, cùng giơ chén rượu uống mừng, mà ngay cả bọn nhỏ đều cầm nước đường bắt chước chạm cốc. Trước đó vì mấy cái người mang đến bực bội đều tán đi, tuy nói là tiệc đưa tiễn nhưng lại là chuyện tốt, vì vậy cần phải vui vẻ mới đúng, tại sao có thể vì những chuyện không đâu mà phá huỷ tâm tình.
Triệu Thanh Hà ở hai ngày tại Thuý Sơn thôn liền rời đi, trước khi đi đám người kêu khóc mù mịt làm đôi mắt Triệu Thanh Hà nhiệt nóng. Lúc thuyền rời đi, mấy đứa nhỏ Tiếu Hoa liều mạng chạy đuổi theo như điên mãi cho đến khi con thuyền trôi mất bóng, không ngừng la hét phất tay lên đường bình an. Mà Triệu lão hán với Trương thị lại đi lên đỉnh núi cao nhìn theo Triệu Thanh Hà rời đi, cho đến khi con thuyền khuất phía chân trời thật lâu cũng không muốn đi về.
Triệu Thanh Hà ở đuôi thuyền giơ tay, nghe loáng thoáng tiếng gọi của mấy đứa Tiếu Hoa, nhìn thân ảnh lưng gù trên đỉnh núi, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rơi xuống.
” Triệu ca, thuyền này thật lớn! Còn có thật nhiều quan binh cầm đao tuần tra, buổi tối chúng ta có thể yên tâm ngủ ngon.” Hầu ca nhi ở trên thuyền đi bộ một vòng, hưng phấn vọt tới trước mặt Triệu Thanh Hà líu ríu kể rõ chuyện mình phát hiện.
Tuy nói mấy năm nay triều đình vẫn luôn xuất binh dẹp hải tặc, đi đường thuỷ an tâm không ít nhưng cũng có khi ngoại lệ. Hầu ca nhi trước đó còn có chút lo lắng ngồi thuyền lâu như vậy, nếu có gì thì thậ phiền toái. Hiện tại hắn có thể an tâm, có nhiều quan binh như vậy ở đây dù thế nào cũng không bị thương đến hắn.
Chu Lộ cười nói: ” Hải tặc nào to gan lại dám cướp thuyền quan, đây là chán sống.”
Hầu ca nhi chớp mắt, than thở nói: ” Không phải trước đó có thuyền quan bị cướp ở cửa sông Cửu Đoạn sao, nghe nói một người cũng không thoát.”
Hầu ca nhi nói xong đều cảm thấy sợ hãi lạnh cả xương cốt, trước kia hắn rời khỏi quê xém tí thì gặp đạo tặc, vừa vặn bọn họ đi nhầm đường nên mới không việc gì. Nhưng nghe có một nhóm đi trước gặp phải cướp, thi cốt vô hồn. Hiện tại mỗi khi nhớ tới nhà bọn họ đều thắp hương bái Phật, ít nhiều do trời phù hộ a.
Chu Lộ không cho là đúng: ” Cho nên phía trước chắc đều đã xử lý, bây giờ không cần phải sợ. Cái này đều là số mệnh cả, nếu mệnh không tốt thì cho dù không gặp hải tặc thì cũng lật thuyền chết đuối, ai yêu ____ cha, ngươi làm gì a.”
Chu đại phu hung hăng gõ đầu Chu Lộ, ” Bày đặt nói hưu nói vượn, đang vận khí tốt cũng bị ngươi nói thành xui.”
Chu Lộ ngượng ngùng ngậm miệng, Chu đại phu lúc này mới chuyển sang nói với Triệu Thanh Hà: ” Về sau Chu Lộ nói linh tinh cái gì, Triệu đại phu không cần cố kỵ cứ tát một cái. Nhi tử ta cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái miệng là cá biệt mà thôi. Kinh thành là địa phương nào đâu, chớ để va chạm quý nhân mới tốt.”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Chu đại ca ở trước mặt người quen mới nói như vậy mà thôi, Chu đại phu không cần lo lắng.”
Chu đại phu thở dài nói: ” Tân Hồ huyện tuy nhỏ nhưng cũng đơn giản, trong kinh thành phức tạp hỗn độn, quan hệ ở bộ phận nuôi dưỡng trị liệu cũng phức tạp, các ngươi làm việc phải chú ý ngôn hành [ ngôn = tiếng nói, hành = hành động/ cử chỉ ], chớ để đắc tội người không nên đắc tội.”
Cái này làm Chu Lộ cũng giật mình, vẻ mặt thực sự nghe dạy bảo.
Triệu Thanh Hà nghiêm mặt nói: ” Đa tạ Chu đại phu nhắc nhở, chúng ta sau này sẽ chú ý hơn.”
Mọi người cũng không phải ngu ngốc, dặn dò vài câu là được chứ nói hơn nữa lại khiến người ta chán ghét.
Chu đại phu ngồi yên ổn trên thuyền quan, trong lòng thập phần thư sướng, ” Nói đến đây cũng là nhờ phúc Triệu đại phu, lão phu khi còn sống cuối cùng cũng được một lần ngồi thuyền quan.”
Thuyền quan này là do Triệu Thanh Hà giúp hắn an bài, so với thuyền bình thường vừa nhanh vừa an toàn, người bình thường không dễ mà ngồi lên được. Thuyền quan có đi ngang qua phủ Thái Hà mà Chu đại phu tới nhậm chức, cho nên thuận đường đi cùng nhau.
Triệu Thanh Hà cười cười, ” Ta cũng là dính phúc của kẻ khác.”
Nghĩ tới Thường Đình Chiêu, Triệu Thanh Hà sắc mặt ảm đạm hẳn. Lúc đầu nói là cùng nhau vào kinh, nào biết được tự nhiên còn có việc ở Tân Hồ huyện nên Thường Đình Chiêu phải trì hoãn vài ngày, sợ là trước khi vào kinh hai người không thể gặp mặt. Ngồi thuyền quan lên kinh ít nhất phải hơn hai mươi ngày, tưởng tượng gần một tháng không gặp mặt trong lòng Triệu Thanh Hà thấy trống rỗng.
Mấy ngày nay hai người luôn dính thành một khối, sớm thành thói quen ở bên cạnh nhau. Hơn nữa hai người vẫn chưa thành hôn khi vào kinh sẽ khó mà như lúc ở Tân Hồ huyện, buổi tối muốn đến còn phải hẹn thời gian trước. Nếu Thường Đình Chiêu vào ở quân doanh, muốn gặp một lần cũng khó. Ngày hôm nay sáng sớm Thường Đình Chiêu đã rời đi cũng không đưa tiễn hắn, làm cho hắn buồn phiền không thôi.
Đêm qua hai người nghĩ sẽ gần một tháng không được gặp liền gây sức ép đến lợi hại, hận không thể đem một tháng đó làm cho hết. Sáng sớm đứng dậy Triệu Thanh Hà chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau, trời vừa sáng đã không thấy thân ảnh Thường Đình Chiêu, bên giường trống trơn, ngay cả cơ hội nói hẹn gặp lại cũng không có. Ban đêm cuồng nhiệt so với ban ngày lạnh lùng hoàn toàn đối lập, tư vị như vậy nói không khó chịu sao.
Hầu ca nhi nhạy cảm phát hiện Triệu Thanh Hà không thích hợp, ” Triệu ca, ngươi say thuyền sao?”
Triệu Thanh Hà lắc đầu: ” Ta không sao, chỉ là hôm qua ngủ không ngon.”
Hầu ca nhi gật đầu mạnh: ” Ta tối hôm qua kích động đến mức ngủ không yên, không nghĩ tới là ta cũng có thể đi kinh thành đâu. Trước kia lúc còn ở trong thôn, cảm thấy thị trấn thật xa xôi, bây giờ ta còn hướng kinh thành chạy, không biết hù chết bao nhiêu người nha. Cha mẹ ta trước đó vừa gặp người đã nói, một ngày hỏi ta khi nào đi không biết bao nhiêu lần, làm hại ta cứ nghĩ là bọn họ không cần đứa con này rồi. Kết quả ta vừa lên thuyền thì nương ta đã khóc không còn bộ dáng.”
Nương Hầu ca nhi khóc đến kinh thiên động địa, độ khẫu vốn tranh cãi ầm ĩ cũng không thể lấn át được âm thanh của nàng, khiến cho Hầu ca nhi gấp đến độ tai mặt đều căng, thậm chí còn muốn rời thuyền không tính đi kinh thành nữa. Rốt cuộc lại bị nương hắn hung hăng mắt một trận. Dặn hắn phải nếu mà không chịu học thành tài, có chết cũng phải chết ở kinh thành.
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, Hầu ca nhi chỉ là đứa nhỏ mới mười hai mười ba tuổi, đời trước cỡ tuổi này cũng rất ít rời khỏi cha mẹ đi xa nhà. Cha mẹ nào cũng mâu thuẫn, vừa muốn nuôi con ở cạnh bên mình, bình an mà trưởng thành, một bên lại hi vọng đứa con đi ra ngoài học hỏi kiếm tiền đồ trở về, không uổng công cuộc đời này.
Triệu Thanh Hà ở trên lan can thuyền không bao lâu thì đi nghỉ ngơi, đêm qua thật sự bị gây sức ép quá lợi hại, sáng sớm thức dậy do ngủ không đủ khiến cả người đều hồ hồ, hắn nhất định cần trở về ngủ bù.
Triệu Thanh Hà đi về phòng của mình trong lòng có chút buồn bực, vì sao mỗi phòng của hắn lại nằm ở góc hẻo lánh, khoảng cách với người khác xa như vậy, có chuyện cần gọi người cũng không thuận tiện. Nhưng Triệu Thanh Hà lại không muốn ý kiến gì, dù sao hắn là cái tiểu dân chúng cọ thuyền quan đã coi như tiện nghi rồi, nào còn muốn yêu cầu này nọ. Mặc dù đây là an bài của Thường Đình Chiêu nhưng hắn cũng cần sỉ diện a.
Chẳng qua lại nói, phòng Triệu Thanh Hà so với những người khác tốt hơn không ít, điều này làm cho lòng hắn vô cùng thoải mái. Dù sao thời gian gần một tháng phải sinh hoạt tại đây, tất nhiên là hy vọng có thể ở thoải mái.
Triệu Thanh Hà nằm trên giường, đệm chăn có hương vị của nắng ấm nên thập phần ấm áp, chỉ một chút liền buồn ngủ. Đang lúc muốn cùng Chu Công chơi cờ thì trên người bị đè thật nặng, vừa mở mắt thì một cái đầu thật to đập vào mi mắt. Triệu Thanh Hà mơ hồ cứ nghĩ là cường đạo liền muốn hét ra tiếng lại bị đôi môi quen thuộc mà ấm áp ngăn chặn.
” Ngô ____.”
Triệu Thanh Hà chỉ giẫy dụa một lát thì để tuỳ ý bị xâm chiếm, hồi lâu hai người mới thở hổn hển tách ra.
” Ngươi sao lại ở đây?” Khoé mắt Triệu Thanh Hà hơi hơi ngấn nước, giận dữ nói nhưng đáy lòng đã suy đoán được lý do.
Thường Đình Chiêu cười kéo hắn vào trong lòng, ” Kinh hỉ đi?”
Triệu Thanh Hà oán giận nhéo lỗ tai hắn: ” Tối hôm qua ngươi cố ý!”
Nói cái gì mà một tháng không gặp phải làm cho một lần thật sảng khoái, kết quả lại hại hắn thiếu chút bị đâm muốn xuyên qua. Hắn đúng là đại ngu ngốc mới có thể tin tưởng lời nói của sắc quỷ! [ Ex: Do cưng không rút kinh nghiệm thôi ]
Thường Đình Chiêu vẻ mặt vô tội: ” Ngươi không phải nói phải lãng mạn, phải kinh hỉ sao, ta đều dựa theo lời ngươi nói làm.”
Triệu Thanh Hà khoé miệng co giật, ” Ta khi nào nói phải lãng mạn phải kinh hỉ! Ta nói là kiếp trước người khác lúc nói chuyện yêu đương, mấy cặp đôi hay nói những cái này chứ không phải là nói ta thích.”
Thường Đình Chiêu chớp mắt: ” Ta xem ngươi là cố ý nói cho ta nghe, đây không phải là ngươi muốn ám chỉ hay sao.”
Triệu Thanh Hà hừ lạnh: ” Bớt bậy bạ cho ta, muốn cái gì lãng mạn cái gì kinh hỉ là chỉ dành cho tiểu cô nương, ta là đại lão gia thì có liên quan gì. Cũng dám gạt ta, đêm nay ngươi ngủ trên sàn nhà cho ta.”
Nghe vậy Thường Đình Chiêu liền vội vàng ôm Triệu Thanh Hà gắt gao, ” Lão bà đại nhân, ta biết ta sai rồi, ta đi quỳ ván giặt nhưng đừng phạt ta không được ngủ trên giường nha.”
Hai bên tai Triệu Thanh Hà đỏ ửng, ở Đại Hữu cũng không gọi lão bà, trước đó Thường Đình Chiêu hỏi chỗ hắn xưng hô vợ chồng như thế nào, hắn lại thuận miệng đáp. Nào ngờ Thường Đình Chiêu nhớ kỹ rồi không biết khi nào đã gọi hắn như vậy, mỗi lần nghe được đều không nhịn nỗi mà rùng mình một cái, trong lòng giống như có cọng lông cọ cọ.
Triệu Thanh Hà trợn trắng liếc hắn một cái: ” Hử, nơi này làm sao quỳ bàn giặt?”
Thường Đình Chiêu cười hề hề như kẻ trộm, nói: ” Ta giúp lão bà ngài mát xa.”
Nói xong liền hướng trên người Triệu Thanh Hà mò mẫm, Triệu Thanh Hà hung hăng vỗ bàn tay hắn, ” Ngươi hôm qua gây sức ép còn chưa đủ a! Ta không có biến thái giống ngươi vậy, mỗi lần đều làm thân thể của ta mềm nhũn.”
Thường Đình Chiêu vội vàng nói: ” Ta cũng không có cầm thú như vậy, làm sao không có đúng mực. Nằm xuống, tay nghề mát xa của lão công ngươi chính là bậc nhất nha.”
Lời này cũng không phải giả, kỹ thuật mát xa của Thường Đình Chiêu quả thật rất tốt, nặng nhẹ thích hợp, lại biết tìm huyệt vị, quả thật vô cùng hưởng thụ, nhưng mà mỗi lần sau đó đều thay đổi vị.
Triệu Thanh Hà thở dài: ” Ta lần này thật sự mệt mỏi.”
Thường Đình Chiêu hôn môi kề sát mặt hắn, ” Lần này thật sẽ không nháo ngươi, ta cam đoan hai ngày này sẽ tuyệt đối không chạm vào ngươi.”
Triệu Thanh Hà vẻ mặt không tin nhìn hắn, Thường Đình Chiêu xoa bóp mũi đối phương: ” Thân thể ngươi xương cốt có thể chống đỡ đến được kinh thành coi như miễn cưỡng, ta sao có thể gây sức ép với ngươi như trước.”
Lúc này Triệu Thanh Hà mới không nói chuyện, nghé vào giường hưởng thụ. Thường Đình Chiêu quả nhiên nói được làm được, đơn thuần mắt xa cho Triệu Thanh Hà không có làm chuyện gì khác. Hai người ôm nhau ngủ bù, cho đến giờ cơm mới thức dậy.
” Đây là biểu ca của ta, cũng muốn đi đến kinh thành.” Triệu Thanh Hà chỉ vào Thường Đình Chiêu đã ăn mặc cải trang, giải thích cho mọi người.
Nguỵ Viễn Chí ánh mắt loé loé, Chu đại phu cũng hiểu ra cái gì vội kéo lại Chu Lộ đang muốn làm quen. Chu Lộ được ám chỉ nháy mắt hiểu được nên hướng hắn gật đầu cười cười không dám quá lỗ mãng. Chỉ có Hầu ca nhi ngốc hồ hồ ngạc nhiên, ” Oa, Triệu ca, ngài còn có biểu ca cao lớn uy vũ như vậy a, thân hình ngươi sao không giống được một phần như thế nhỉ?”
Triệu Thanh Hà giật giật khoé miệng, lấy một chiếc đũa gõ gõ đầu hắn: ” Biết là được rồi còn nói nhiều như vậy.”
Hầu ca nhi sờ sờ cái đầu, thè lưỡi, lúc này mới không nói tiếp. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thường Đình Chiêu, cảm giác khí thế quanh thân người này làm người ta phải kính sợ, người này rốt cuộc là làm gì a? Thường Đình Chiêu cảm nhận được ánh mắt của hắn, liếc nhẹ một cái. Hầu ca nhi thiếu chút đầu vùi vào trong bát.
Triệu Thanh Hà bật cười, trừng mắt liếc Thường Đình Chiêu. Kẻ này không có việc gì làm liền thích hù doạ trẻ con!
Thường Đình Chiêu ở trước mặt mọi người cũng không quen nói nhiều, những người khác cũng không có tiến lên làm quen, một bữa cơm ăn trong im lặng.
Trở lại trong phòng, Triệu Thanh Hà tựa vào trên ván cửa liếc mắt nhìn Thường Đình Chiêu, ” Mới nãy sao thâm trầm như vậy? Là nhìn không được những bằng hữu này của ta?”
Thường Đình Chiêu trừng lớn mắt giật mình: ” Ngươi sao lại nghĩ như vậy, ta không phải luôn như thế sao?”
Triệu Thanh Hà ngẫm lại quả thật như thế, chỉ có trước mặt hắn mới có dáng vẻ như vô lại, ngày thường luôn nghiêm mặt giống như người khác nợ tiền của hắn.
” Cả ngày ngươi bày ra như vậy cũng không ngại mệt.” Triệu Thanh Hà tức giận nói.
Thường Đình Chiêu dùng một chút, ” Vốn đã quen.”
Trong lòng Triệu Thanh Hà căng thẳng, có chút đau lòng.
Tuổi còn nhỏ Thường Đình Chiêu đã vào quân doanh, ở quân doanh dù có cha là Định Quốc Công cũng không khiến hắn được thoải mái, ngược lại còn nhận áp lực lớn hơn. Rốt cuộc là dựa hơi Định Quốc Công hay dựa vào bản lĩnh của chính mình, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm xem xét.
Nếu Thường Đình Chiêu là một phế vật thì những người khác cũng phải nhìn phân lượng của Quốc công gia mà không dám đối với hắn làm gì, nhưng sẽ không được các tướng sĩ thật sự ủng hộ. Ở quân doanh chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện, gia thế bối cảnh không thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục. Trong lòng chịu phục cùng công phu bên ngoài, khi điều binh thì kết quả hoàn toàn bất đồng.
Muốn người khác chịu phục không chỉ dựa vào khả năng chính mình, còn phải đem khí thế tạo thành làm cho người ta cảm thấy được không thể so sánh mới khiến người khác nghe lệnh của ngươi. Thường Đình Chiêu vào quân doanh từ nhỏ, khi đó thì có bao nhiêu khí thế, chỉ có thể nghiêm mặt giả khốc.
Cùng các quân sĩ đồng cam cộng khổ mới đạt được quân tâm, khí thế uy hiếp mới có thể thống lĩnh. Người khác sợ hãi chính mình, quyền mới có thể nắm trên tay của mình.
Thường Đình Chiêu biểu hiện sắc bén cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Triệu Thanh Hà ôm chặt thắt lưng Thường Đình Chiêu, tựa vào tấm lưng dày rộng của hắn: ” Không cần phải luôn vất vả như vậy.”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi cong lên, ” Không khổ cực, kỳ thật cũng có chút tác dụng.”
Một ánh mắt giết chết đối phương, khí thế như vậy mới hào hứng. Đáng tiếc hắn còn chưa tu luyện tới, nhiều nhất chỉ có thể hù doạ người mà thôi.
Triệu Thanh Hà phiên mắt xem thường, ” Ác thú vị.”
Quả nhiên giống như lời Thường Đình Chiêu nói, hai ngày không chạm qua Triệu Thanh Hà. Hai người buổi tối đều là chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm, thần khiết đến mức làm cho người ta không thể tinh được.
Triệu Thanh Hà thậm chí còn chơi ác, có hôm còn cố ý chọc Thường Đình Chiêu hưng phấn muốn phá huỷ. Bất quá nói như vậy cũng cần ngẫm lại, nếu nói như vậy là nguy hiểm, buổi tối mỗi ngày gậy gộc phía sau mông cũng không phải trang trí.
Tới Thái Hà phủ, thuyền quan dừng lại hơn nửa ngày mọi người tự do hoạt động. Chu Lộ cùng Chu đại phu trở về nhà, vốn dĩ muốn mời bọn họ về nhà làm khách nhưng Nguỵ Viễn Chí còn muốn đi thăm bạn tốt, mà Hầu ca nhi với Triệu Thanh Hà chưa từng tới Thái Hà phủ có chút ngạc nhiên nghĩ muốn dạo chơi.
” Ta có chút việc cần làm, các ngươi ở trên đường này đi một chút cũng được nhưng đừng đi xa.” Thường Đình Chiêu lo lắng dặn dò.
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ta cũng không phải tiểu hài tử.”
Thường Đình Chiêu trong lòng vẫn lo lắng, lén nhìn Hầu ca nhi: ” Ở Thái Hà phủ hảo nam phong không ít, bộ dáng ngươi tuấn tú thế kia chớ để hoàn khố nhìn trúng bắt đi.”
Triệu Thanh Hà xuỳ hắn một cái: ” Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi a.”
Thường Đình Chiêu nhếch miệng cười tươi, nếu không phải e ngại Hầu ca nhi đã sớm hôn hắn một ngụm. Thường Đình Chiêu rời đi thì hướng cách không xa Triệu Thanh Hà liếc mắt ra hiệu, sau đó mới yên tâm rời đi.
Hầu ca nhi thấy ‘biểu ca’ rốt cục rời đi lúc này mới thí điên thí điên chạy lại gần, hắn mấy ngày nay phát hiện ‘biểu ca’ này bình thường cũng dễ nói chuyện, có hỏi có đáp, chỉ khi nào hắn muốn sát lại gần Triệu Thanh Hà thì ánh mắt ‘biểu ca’ khiến hắn muốn nuốt cả lươi lại. Hầu ca nhi biết Triệu Thanh Hà thích nam nhân, liền hiểu được mơ hồ, bởi vậy ngày thường không dám thân cận với Triệu Thanh Hà, nếu chọc giận giấm chua thì thật oan uổng.
Hầu ca nhi đối với việc Triệu Thanh Hà có đối tượng hư hư thực thực ái muội cũng không sợ hãi, ngược lại thở phào một cái. Trước kia còn lo lắng Triệu Thanh Hà không tìm thấy phu quân, hắn còn suy xét có nên hi sinh bản thân một phen hay không. Hắn còn nghe nói không ít thư đồng kỳ thật đều là công tử bạn hữu thân mật, hắn hiện tại chẳng phải giống thư đồng Triệu Thanh Hà sao. Triệu Thanh Hà đối với hắn tốt như vậy, hắn cũng phải báo đáp thật nhiệ, hiện tại xem ra không cần. [ Ex: tội nghiệp em ý nghĩ nhiều =]] ]
Triệu Thanh Hà không biết ý tưởng trong lòng Hầu ca nhi, nếu biết chắc phải dở khóc dở cười. Thằng bé này trí tưởng tượng quá sức phong phú, không đi viết sách thật đáng tiếc.
Hai người vẫn chưa dám cuống đi quá xa, chỉ ở ngã tư phồn hoa đi dạo một vòng, trong phủ so với huyện náo nhiệt hơn rất nhiều. Đến khi hai người xem hoa cả mắt, mà giá cả làm bọn họ líu cả lưỡi, đồ vật đều so bên trong huyện đều mắc không ít!
Hai người tìm tiểu lâu sạch sẽ ăn cơm, lúc tính tiền đều nhe răng ra, quá mắc đi! Trong phủ chính là như vậy, tới kinh thành phải làm sao bây giờ.
Nghĩ đến tương lai đen tối hai người không còn tâm tư đi dạo, nhìn sắc trời cũng không còn sớm liền dẹp đường hồi phủ.
Hai người đi đến bến tàu đã thấy một mảnh hỗn loạn, muốn đi qua cũng không được.
Vì không rõ, Hầu ca nhi chui qua xem náo nhiệt, không lâu sau từ trung tâm náo nhiệt mở ra một cái đường thông tới Triệu Thanh Hà. Triệu Thanh Hà đang buồn bực, Hầu ca nhi chạy tới vội túm lấy tay hắn đi tới giữa.
” Triệu ca, có thiệt nhiều ngựa bị bệnh. Ngươi mau quay trở lại.”
Triệu Thanh Hà vừa nghe không cần Hầu ca nhi lôi kéo liền chạy nhanh qua, đi vài bước nhìn thấy hơn hai mươi con ngựa đi đường như bị say, cả người căng cứng, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn biết ngay không ổn.
Chủ ngựa gấp đến độ xoay vòng, mấy con ngựa này chính là mạng sống của hắn, thật vất vả mới tìm được bảo mã muốn vận chuyển lên kinh thành kiếm một số lớn. Nếu có chuyện xảy ra thì hắn chỉ còn tán gia bại sản!
Cố tình bệnh mã giam cách nơi này lại xa, không biết thú y khi nào mới đến đây được, không kịp thì có mà đi đời nhà ma. Đang sốt ruột thì có tiểu ca nhi nói vừa lúc thú y đang ở đây, trong lòng cao hứng nghĩ ông trời phù hộ, nào ngờ nhìn thấy người trước mắt lại là cái thư sinh nhã nhặn bộ dáng lông tóc chưa phát triển!
Triệu Thanh Hà đã sớm quen ánh mắt kinh ngạc như vậy, không nhiều lời ánh mắt ra hiệu cho Hầu ca nhi sau đó tiến lên xem xét.
Hầu ca nhi lập tức hiểu được, lại thấy thái độ chủ ngựa như thế biết hắn đang hoài nghi, liền nói: ” Triệu đại phu chúng ta là đại phu tốt nhất bệnh mã giam ở Tân Hồ huyện, ở đó có một con ngựa mổ bụng lấy con mọi người chắc biết? Chính là do Triệu đại phu chúng ta giải phẫu. Còn có hai mươi mấy mã quan bệnh hỗn tình trùng cũng do vị Triệu đại phu này trị liệu.”
Hầu ca nhi nói vừa xong, mọi người nhất thời thổn thức cảm thán. Mổ bụng đỡ đẻ kết quả mẫu tử bình an, việc này truyền khắp Thái Hà phủ! Nghe nói Tri phủ đại nhân còn đi một chuyến nhìn con ngựa mẹ, thấy vết sẹo kia đều liên tục bảo thần kỳ, không nghi tới trên đời này thật sự có thần kỹ như thế. Nghe nói người kia chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, cứ nghĩ là truyền bậy bạ, chỉ mới lớn như vậy làm sao có được thần kỹ. Nếu người này thật sự là Triệu đại phu trong lời đồn, như vậy cũng quá trẻ!
Chủ ngựa là đi ngang Thái Hà phủ cũng không biết việc này, nghe người qua đường nghị luận sôi nổi liền hỏi thăm. Nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, ” Thật sự có việc này?”
Người qua đường kia nói: ” Còn giả sao, Tri phủ đại nhân chính mắt nhìn qua, nghe nói vết sẹo giống như con rết rất doạ người.”
Chủ ngựa trong lòng kích động, nếu người này thật sự là thần y đó thì hắn còn lo cái rắm, ” Chính vị này là Triệu đại phu?”
Người qua đường lắc đầu: ” Ta cũng không rõ, nhưng mà nghe nói là cỡ tuổi như vậy, bộ dáng thư sinh trắng nõn nhỏ người. Dù sao bây giờ đại phu chưa tới không bằng để cho hắn thử một lần, nếu trúng chính là ngươi may mắn, nếu mạo danh cùng lắm thì không tin thôi. Huống hồ ngựa của ngươi nếu cứu trị không kịp chẳng phải xem như là xong, như thế nào cũng vậy.”
Chủ ngựa cũng biết vậy, ngựa của hắn trước đó không tốt nhưng thuyền chạy trên sông hắn có cố gắng cũng vô ích, chỉ có thể cứng rắn chống đến Thái Hà phủ, xuống thuyền liền sai người đi tìm thú y.
Suy nghĩ cẩn thận chủ ngựa vội đi lên hỏi thăm: ” Triệu đại phu, ngựa của ta như thế nào? Có trị được không?”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn liếc một cái: ” Lúc ngươi vận chuyển ngựa có phải để chúng gần sát nhau, khoang thuyền vô cùng chật chội oi bức, đi thuyền đã một thời gian không ngắn.”
Chủ ngựa vừa nghe có cửa liên tục gật đầu: ” Đúng, đúng, lần này khó có cơ hội tìm được ngựa tốt như vậy, cho nên một ngụm mua không ít. Muốn chuyển một lần đến kinh thành, đường xá xa xôi đã ở trên sông đi hơn nửa tháng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...