Thú Y - Lạc Tân

Triệu Thanh Hà vừa nói xong giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, đem Trương thị cùng Triệu lão hán tạc mộng, thật lâu sau mới có phản ứng.

Hai tay Trương thị phát run, lo lắng nói: ” Nhi a, đám người kia không phải chúng ta có thể trèo cao được, ngươi chớ hồ đồ sai lầm a.”

Chỉ một cái Tây Môn đại quan nhân đã đem Triệu Thanh Hà trêu đùa thành như vậy, Thường Đình Chiêu thân phận như vậy sẽ làm Triệu Thanh Hà thi cốt vô hồn. Tuy nói Thường Đình Chiêu thanh danh cao quý, không thuận theo truyền thừa gia tộc chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà nổi danh thiên hạ, trở thành đại tướng quân anh dũng thiện chiến, cũng không nói lên trong lòng bất kể dòng dõi ra sao. Huống hồ Triệu Thanh Hà còn là một nam tử, không thể mẫu bằng tử quý. Cho dù dân gian lưu truyền Thường Đình Chiêu không phải nam thì không cưới, nhưng ai dám chứng minh đó là sự thật, tất cả đều cho là tuổi trẻ khinh cuồng, phóng đãng bất kham. Chờ qua tiếp vài năm, tâm tính trầm ổn lại chắc chắn sẽ cưới vợ sinh con.

Mặc kệ tương lai Thường Đình Chiêu muốn thế nào, Triệu Thanh Hà cũng không thể tiến được vào cửa Thường gia, chỉ sợ bị coi là một món đồ chơi mà thôi.

Triệu lão hán hoàn toàn đã không có vui sướng lúc nãy, vẻ mặt kích động nói: ” Bệnh mã giam không đi được a!”

Trương thị vẻ mặt sầu bi, nhất thời lại đỏ mắt, quý nhân đã quyết thì bọn họ chỉ là đám tiểu dân chúng dám không nghe theo sao? Nhưng vẫn như cũ nói: ” Nhi a, ta không cần phú quý, chỉ cần ngươi luôn bình an. Ngươi giúp Tứ gia trị mã, xem có thể hay không bàn tính lại?”

Triệu Thanh Hà trong lòng cảm động, hai lão biết rõ ràng nếu hắn có thể đáp thượng lên Thường Đình Chiêu cho dù chỉ là món đồ chơi, nhưng hưởng thụ phú quý cũng là người nông thôn mong muốn cũng không được. Nhưng hai lão nghĩ tới Triệu Thanh Hà sẽ chịu khổ sở, dù có được lợi ích cũng không mê hoặc được hai lão, có thể thấy được hai lão đau tâm đau can vì hắn, đây mới là người một nhà thật sự.

Triệu Thanh Hà thậm chí có chút hối hận khi đáp ứng chủ ý xấu của Thường Đình Chiêu, một nhà bọn họ bình an sống không phải rất tốt, cần gì phải oanh oanh liệt liệt một đời mới có thể biểu hiện bản tính nam nhi, mới sẽ không uổng một đời hưng trí.

Nhưng hiện tại đam lao phải theo lao, nhất định không thể như ý nguyện của hai lão được.

Trương Thanh Hà vỗ vỗ bả vai hai lão, oán trách: ” Cha mẹ, các ngươi nghĩ đi đâu vậy. Thường tứ gia để ta ở biệt viện của hắn là để ta thuận tiện chăm sóc hãn huyết bảo mã kia thôi.”

Trương thị nói: ” Thật sự?”


Trương thị với Triệu lão hán trong lòng vẫn không yên, sợ trong đó có cái gì che giấu.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Thường tứ gia là chính nhân quân tử hiếm thấy, Định Quốc Công lại là nhân vật lợi hại như vậy làm sao có thể để hắn xằng bậy. Hài nhi chửa khỏi ngựa của hắn, cho nên đối với hài nhi yên tâm, muốn cho ta tiếp tục hầu hạ mà thôi. Con ngựa kia của hắn là bảo mã khó gặp, giá trị thiên kim cho nên mới phải cẩn thận như vậy.”

Triệu Thanh Hà đem bốn chữ ‘ chính nhân quân tử’ nhấn mạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt lại treo vẻ kính nể. [ tiểu Thanh Hà: hố ta mà còn chính nhân quân tử cái thí (╰_╯) ]

Trương thị cùng Triệu lão hán lúc này mới thở phào một cái, nhưng Trương thị vừa nhớ tới cái gì, tâm vừa buông lại lo lắng không yên, do dự một chút cuối cùng mở miệng, ” Nghe nói Thường Đình Chiêu cao lớn tuấn mỹ là thật sao?”

Triệu Thanh Hà làm sao không đoán ra được Trương thị lo lắng cái gì, ” Nương, hài nhi tuy rằng đời này không thể thành hôn với nữ tử, nhưng cũng sẽ không dây dưa với một người không có khả năng rõ ràng. Giáo huấn lần trước đã đủ thâm, hài nhi sẽ không hồ đồ tái phạm.”

Trương thị cùng Triệu lão hán trong lòng rối rắm, trong lòng kiên định trở lại, Triệu Thanh Hà đã thanh tỉnh không còn mơ mộng viễn vông, nhưng lại có một chút tiếc hận, đứa nhỏ tốt như vậy sao lại chỉ yêu thích nam nhân chứ.

Không muốn hai lão thương tâm, nhưng hắn trời sinh là đồng tính luyến ái không thể đối với khác phái nảy sinh tình cảm. Tuy thế giới này nử tử không dám nhiều lời, thậm chí có ‘ hiền lương thục đức’, còn giúp trượng phu nạp thiếp dâng luyến đồng, cũng không đại biểu hắn có thể nhập gia tuỳ tục làm việc thiếu đạo đức như vậy. Nếu không thì đời trước hắn không muốn kết hôn thì cũng phải chọn lựa kỹ, luôn luôn có vài nữ nhân ham tài sản của hắn mà nguyện ý gả cho hắn, thậm chí vì hắn mà sanh con dưỡng cái, sau đó thì thực hiện ý đồ. Chính là hắn cảm thấy không có ý nghĩa, không muốn người khác ghê tởm cũng không muốn bản thân ghê tởm.

Vì vô số nguyên nhân, Triệu Thanh Hà sẽ không thoái nhượng, chỉ có thể thở dài: ” Cha mẹ, hài nhi bất hiếu khiến cha mẹ lo lắng. Chuyện khác có thể thương lượng, chính là việc này hài nhi không thể theo ý các ngươi, hài nhi không muốn hại cô nương nhà người ta.”

Triệu lão hán khoát tay, ” Thôi, đây là số mạng đã định. Mệnh ta vốn dĩ chỉ có một đứa con trai, có thể có được ngươi đã là Bồ Tát thương hại, không thể có quá nhiều cưỡng cầu. Ta và nương ngươi đã sớm thông suốt, chỉ cần ngươi bình an là tốt. Chờ thêm vài năm ngươi tìm một cô nhi hoặc tìm thân thích quá kế mang danh nghĩa của ngươi, về sau có người dưỡng lão về già.”

Triệu Thanh Hà đối với đứa nhỏ cũng không chấp niệm, cảm thấy phải chờ xem duyên phận. Vì làm cho hai lão an tâm nên gật đầu đồng ý, sau này thì tìm một đứa bé thích hợp hay hắn thu vài cái đồ đệ cũng giống nhau. Chỉ cần chính thức bái sư, đồ đệ cũng có thể dưỡng lão cho sư phụ.


Triệu Thanh Hà ở nhà một đêm lại lên trên thị trấn, trước khi đi Trương thị cho hắn một cái bao có một đống tự chế thức ăn nhà nông, trong đó đều là đồ tốt nhất. Triệu Thanh Hà chỉ lấy vài cái trứng gà, mấy cái khác thì không lấy, còn để lại một lượng bạc cho hai lão. Dặn dò hai lão ở nhà đừng luyến tiếc ăn, hắn bây giờ được bao ăn bao ở còn có tiền công cũng đủ cho một nhà bọn họ chi tiêu.

Hai lão đôi mắt hồng hồng, không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể được nhi tử hiếu kính, trước giờ nào dám nghĩ. Tiếu Hoa với vài cái đứa nhỏ đều chạy tới tiễn hắn, trong lòng tất cả đều luyến tiếc. Mấy hài tử hiện tại đã nhận biết không ít chữ, Triệu Thanh Hà để năm mươi chữ cho bọn nhỏ luyện tập, không hiểu có thể để cho Lưu Xuyên Tử tới học đường hỏi phu tử, thời điểm mười ngày thì được nghỉ một ngày sẽ về giảng bài trước đó cho bọn nhỏ.

Triệu Thanh Hà có chút tiếc nuối, ý tưởng sự nghiệp giáo dục cơ sở còn chưa bắt đầu liền chết non, mấy hài tử kia còn chưa học được gì đâu. Bất quá hắn cũng khônb phải không có thu hoạch, hắn phát hiện Lưu Xuyên Tử thiên phú vô cùng tốt, học hành phi thường nhanh, là một cái tiền đồ. Sau đó đề nghị Lưu Thuỷ Sinh cho hắn đi học đường, nếu có thể còn khảo được tú tài linh tinh, cho dù không được làm quan cũng được miễn thuế.

Lưu Thuỷ Sinh nghe nói như thế, cắn chặt răng đem Lưu Xuyên Tử đưa vào học đường, quả nhiên khảo nghiệm liền đậu, được Lý tú tài thu nhận.

Tiếu Hoa hốc mắt lưng lưng nước, nắm quần áo Triệu Thanh Hà, ” Cữu cữu, ngươi sẽ thu học đồ sao?”

Lưu Xuyên Tử vội vàng nói xen vào: ” Ngươi là nữ hài tử, làm sao có thể học thú y.”

Tiếu Hoa nghe xong vẻ mặt ảm đạm, thế giới này đối với nữ tử không có nhiều quy chế, nhưng cũng không thể làm được nhiều việc. Triệu Thanh Hà sờ sờ đầu của nàng, ” Chờ ngươi lớn chút nữa còn muốn học, cữu cữu có thể dạy ngươi, hiểu biết nhiều có lợi cho bản thân.”

Tiếu Hoa lúc này mới tươi cười, vẻ mặt sáng lạn.

Lưu Xuyên Tử ánh mắt lượng lượng, ” Cữu cữu, ta cũng muốn học.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ngươi trước tiên phải chăm chỉ đến trường, cái khác về sau lại nói.”


Xem Tiếu Phúc với vài cái đứa nhỏ rất có hưng trí, ” Chờ ta đứng vững gót chân, khi đó sẽ nhìn các ngươi ai thích hợp. Trước hết phải học biết chữ đã.”

Một đám đứa nhỏ cao hứng gật đầu liên tục, bọn nhóc cảm thấy có thể học chữa bệnh cho súc vật đã rất lợi hại, ưu thương lúc đầu tán đi không ít.

Triệu Thanh Hà lên thị trấn vẫn như cũ ngồi thuyền hoa, chúng nhân một lần nữa xác định là Triệu gia đã đáp thượng quý nhân. Liền một chút có thuyền, bước một bước có ngựa đón đưa, mã phu tiểu tư không lúc nào mà không tỏ vẻ cung kính.

Biệt viện là một toà nhà ba dãy phòng, đối với phú quý người ta cũng không tính là lớn, ở Tân Hồ huyện cũng xem như là trung thượng. Nhưng trong viện bố trí rất tinh xảo khác biệt, mỗi một chổ đều tiêu phí không ít tâm tư, từng bước trong cảnh tràn ngập tình thơ ý hoạ, hoàn toàn nhìn không ra là biệt viện nhà võ tướng. Mà trong phòng lại bố trí hết sức xa hoa nhưng mỗi một kiện dường như là đúng vị trí, tóm lại một câu, toàn bộ từ trong ra ngoài đều hiện ra: Ta rất có tiền còn có nội hàm ý vị.

” Triệu công tử, Tứ gia ở thư phòng đợi đã lâu.” Tiền quản gia là quản sự của biệt viện, bộ dạng giống như phật di lặc cười tủm tỉm hiền lành.

Triệu Thanh Hà vội vàng đáp lễ, sợ hãi đáp vội, ” Hoàn thỉnh tiền quản sự dẫn đường.”

Tiền quản sự nói nhiều, dọc đường đi không ngừng được miệng làm cho Triệu Thanh Hà có chút hiểu biết đối với biệt viện này.

Triệu Thanh Hà nói: ” Tiền quản sự hiểu biết biệt viện như vậy, chắc đã đảm đương quản sự ở đây rất nhiều năm đi.”

Tiền quản sự cười gật đầu: ” Đã gần mười năm.”

Triệu Thanh Hà nhãn tình sáng lên: ” Tiền quản sự cũng là người Tân Hồ huyện?”

Tiền quản sự lắc đầu cười nói: ” Nếu không đến đây làm quản sự, chắc ta sẽ không bao giờ tới.”

Triệu Thanh Hà ở một chổ hẻo lánh dừng lại không bước tiếp, chắp tay hành lễ, ” Về sau còn thỉnh Tiền quản sự chiếu cố nhiều hơn, Thanh Hà mới đến cái gì cũng không hiểu, không nên để chạm phải kiêng kị của gia mới tốt.”


Tiền quản sự nghiêng người, ” Nào dám nhận đại lễ công tử, biệt viện này vẫn là lần đầu tiên mời khách nhân vào ở. Có thể tưởng tượng Tứ gia sủng ái Triệu công tử rất nhiều, về sau nô tỳ còn muốn nhờ Triệu công tử chỉ dẫn.”

Triệu Thanh Hà vẻ mặt quẫn bách, nói chuyện đều lắp ba lắp bắp: ” Tiền quản sự, ngài, ngài đừng nói như vậy. Tứ gia chẳng qua là nhìn trúng ta có thể trị bệnh cho súc sinh thôi, nào dám có ý nghĩ không an phận.”

Tiền quản sự cười đầy thâm ý, thấp giọng nói: ” Triệu công tử khiêm tốn, tuy nói Tứ gia chúng ta lập chí cưới nam thê, lại chưa nghe qua ưu ái nam tử nào. Hiện giờ đối với ngươi lại không đồng nhất bàn, chính là có cơ hội.”

Triệu Thanh Hà đè thấp đầu, kéo ống tay áo lay lay, vẻ mặt co quắp: ” Thật sự?”

Ánh mắt Tiền quản sự ái muội, ” Triệu công tử bắt lấy cơ hội, lo gì không thể thành công?”

Triệu Thanh Hà cắn hạ môi, ngoan quyết tâm đem một thỏi bạc nhét vào tay Tiền quản sự, ” Về sau còn thỉnh Tiền quản sự chỉ bảo, nhắc nhở cẩn thận chú ý, Tiền quản sự chớ ghét bỏ. Nếu sau này được chuyện tất sẽ cảm tạ sâu nặng.”

Tiền quản sự bất động thanh sắc đem thỏi bạc thu hồi, cười đến thấy răng không thấy mắt, thịt béo trên mặt đều run run, ” Hảo thuyết hảo thuyết.”

Tới thư phòng, Tiền quản sự bảo Triệu Thanh Hà trước tiên đứng ở cửa, tự mình vào bẩm báo.

” Tứ gia, Triệu công tử tới rồi.”

Thường Đình Chiêu dừng lại một chút lại tiếp tục đề bút trên giấy, mí mắt cũng chưa nâng, trong âm thanh lộ vẻ lãnh đạm, ” Để hắn tiến vào, không có phân phó của ta bất luận kẻ nào cũng không được vào.”

” Dạ!” Tiền quản sự cung kính lui ra, Triệu Thanh Hà bước vào thư phòng còn cẩn thận khép cửa phòng lại.

Đến khi tiếng bước chân biến mất, Thường Đình Chiêu mới để cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên cười vui vẻ, ” Ngươi nhập vai diễn cũng rất mau đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui