** Tung bông cho anh công chính thức lên sàn nào ***
Thường Đình Chiêu vừa xuất hiện ở cửa ra vào tửu lâu, ánh mắt chúng nhân không khỏi sôi nổi chuyển hướng hắn. Chỉ thấy hắn một thân trang phục ám vân xanh đen, khuôn mặt tuấn lãng thân hình cao ngất to lớn, quanh thân khí thế làm người loá mắt, nhìn vào là biết phi phú tức quý. [ Không phải kẻ có tiền thì cũng là quý nhân ]
Từ lúc độ khẩu huyện Tân Hồ khai mở, quý nhân lui tới không ít, chúng nhân thầm nghĩ không biết người này lai lịch thế nào.
Chưởng quầy nhìn lên Thường Đình Chiêu vội vàng cúi đầu khom lưng giải thích, ” Vị gia này, ngựa của ngài không biết như thế nào lại như vậy, chúng ta thật không có làm gì nó.” Một bên lại đá mông mã đồng quát lớn, ” Còn không mau tới nói rõ với vị gia này.”
Mã đồng bị té liền đứng lên đi, phù phù quỳ trên mặt đấy dập đầu, một phen khóc lóc kể lể: ” Vị gia này, tiểu nhân tính muốn đưa ngựa của ngài vào tring chuồng, không biết vì sao nó đột nhiên ngã xuống đất tứ chi giơ lên trời, không một hồi liền biến thành bộ dáng hiện tại. Tiểu nhân thề với trời tiểu nhân thật không có làm gì với nó.”
Thường Đình Chiêu nhìn lướt qua bộ dạng thống khổ vạn phần của con ngựa, ” Đã kêu thú y?”
Chưởng quầy liên tục gật đầu, ” Đã kêu người đi gọi, Bệnh Mã Giam cách đây không xa, rất nhanh sẽ có thú y lại đây.”
Bệnh Mã Giam là thuộc về triều đình, chuyên môn an dưỡng ngựa bệnh.
Bị Tiếu Vinh che hai mắt, Tiếu Hoa giật giật ống tay áo Triệu Thanh Hà, ” Cữu cữu, ngựa bị bệnh sao?”
” Ân.” Triệu Thanh Hà không để ý đáp, cúi đầu nhìn chung quanh cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, một bên tính toán chút nữa làm thế nào yên lặng rời đi không một tiếng động. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, dân chúng đều một loại đức hạnh, cứ thấy nháo lên là bu lại một đống, hắn hiện tại mang theo ba đứa nhỏ ly khai sẽ không ai chú ý.
Đúng vậy, nam tử chói loá toàn thân đứng trước cửa tiểu lâu chính là đêm đó Triệu Thanh Hà gặp phải nam nhân bạo lực bị thương. Vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Triệu Thanh Hà cảm thấy cái loại vô tình gặp gỡ này không nên xuất hiện mới tốt, đỡ phải người ta thấy mình xuất hiện theo tần suất cal, thà rằng giết nhầm ba nghìn cũng không để thoát một cái tâm tư khiến hắn bẽ tay răng rắc. Cái ngày trên lưng trúng tên cho thấy, người này có cừu oán gia!
Nhưng tâm tư Triệu Thanh Hà không có chuẩn xác truyền đến được ba cái đứa nhỏ, làm não Triệu Thanh Hà hoá tro, Tiếu Hoa vừa nghe ngựa bệnh, hưng phấn kêu lên, ” Cữu cữu, vậy ngươi mau đi trị a!” [ Ex: Có thể nói từ giây phút này, nha đầu Tiếu Hoa đã cột nơ tiểu Hà dâng lên cho Thường Đình Chiêu ╮(╯_╰)╭ ]
Âm thanh hưng phấn của Tiếu Hoa cao v*t, làm toàn bộ ánh mắt mọi người hấp dẫn lại đây. Triệu Thanh Hà vội che miệng Tiếu Hoa lại, mắ với miệng đều bị che làm Tiếu Hoa mất hứng, hoa chân múa tay lung tung giẫy dụa càng làm người ta chú ý thêm, trong ánh mắt mang theo tàn khốc, khiến hắn chân muốn què.
Triệu Thanh Hà nhanh buông tay ra, gượng cười thấp giọng nói: ” Hư, Hoa nhi đừng ồn, người ta đã đi gọi đại phu, chúng ta cướp sinh ý người khác là xấu.”
Tiếu Hoa lúc này mới chịu yên tĩnh, miệng than thở vẻ mặt đáng tiếc.
Không như mong muốn, Triệu Thanh Hà chấn an Tiếu Hoa cảm thấy một đạo ánh mắt nóng rực chiếu trên người muốn chết cháy. Không cần ngẩng đầu, hắn liền biết bị nam nhân kia theo dõi. Hiện tại mà bỏ đi có khi cho rằng mình có tật giật mình, thấy bị theo dõi nên chuồn êm? Đi hay không đi, đây là vấn đề khó a.
Con ngựa lúc này đột nhiên đứng lên, hành động tuỳ ý, đau đớn khó nhịn mới nãy giống như không phải là nó. Người vây xem cũng ngây ngẩn cả người, con ngựa kia cũng trọn tròn mắt, ngựa này giống như khôi hài a?
” Nhường đường nhường đường, ngựa bệnh ở đâu?” Chung Hưng Nguyên thở hổn hển đẩy đám người ra, một đường bị tiểu nhị hò hét kéo tới thiếu chút nữa đem hắn chạy đau sốc cả hông.
Chúng nhân sôi nổi nhường đường, Chung Hưng Nguyên nhìn chung quanh, ” Ngựa bệnh ở đâu?”
Tiểu nhị kia lôi kéo hắn trán cả mồ hôi, một bên tiến vào chỉ tay nói: ” Chính là thất… A, con ngựa này thế nào tốt rồi? Chưởng quầy, các ngươi tìm thú y khác?”
Chung Hưng Nguyên vừa nghe có chút mất hưng, vô cùng lo lắng đem người gọi tới, kết quả trên đường lại thỉnh người khác, đây không phải là đùa giỡn người khác sao? Bệnh Mã Giam bọn họ ở Tân Hồ huyện là thú y được đào tạo chính thống, mặt khác đều là tự học được trong dân gian, trình độ so le không đồng đều. Bọn họ mỗi ngày thật sự vội, Tân Hồ huyện tính ngựa quan không dưới năm mươi con, ngựa lui tới lại nhiều, mỗi ngày đều cần chăm sóc tinh tế. Nếu không bị chậm trễ, chính là roi xuống ai sẽ chịu?
Chung Hưng Nguyên phất tay áo hừ lạnh, ” Nếu không tin Bệnh Mã Giam, lần sau chớ đến tìm.”
Chưởng quầy lật đật giải thích, ” Chung đại phu, ngài đừng hiểu lầm, chúng ta vẫn chưa tìm thú y khác. Con ngựa này chẳng biếg tại sao đột nhiên bị bệnh lại đột nhiên lành bệnh. Chúng ta cũng mạc danh kỳ diệu a.”
Nghe lời này Chung Hưng Nguyên sắc mặt mới tốt chút, tiến lên đưa ngón tay bắt phù mạch, người bên ngoài thấy vậy đều im lặng.
Lưu Xuyên Tử hiếu kỳ nói: ” Biểu cữu, hắn đang làm gì vậy?”
” Hắn đang bắt mạch.” Triệu Thanh Hà nói nhỏ, lại trộm liếc nhìn Thường Đình Chiêu. Thấy Thường Đình Chiêu chỉ chăm chú nhìn thú y, vội vàng định thúc d*c ba cái tiểu nhân trộm rời đi, còn chưa nhấc chân, đạo lệ quang của người kia trở lại trên đầu hắn. Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục bình thường ra vẻ không nhìn thấy, vẻ mặt thật sự xem náo nhiệt.
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi nhếch lên, sau đó đem lực chú ý hướng về thú y bên kia.
” Như thế nào?” Chưởng quầy thấy Chung Hưng Nguyên thu tay lại, vội vàng lên phía trước hỏi.
Chung Hưng Nguyên lắc đầu, ” Vẫn chưa phát hiện dị trạng, chẳng lẻ lúc nãy tác động làm bị thương nó?”
Mã đồng hai chân mềm nhũn, cả người đều run lên, ” Vị gia này, chưởng quầy, cho ta một ngàn cái đầu ta cũng không dám làm bị thương nó a, cầu vị đại gia này minh giám!”
Chưởng quầy đá một cước vào ngực mã đồng, mã đồng trốn tránh không kịp lăn mấy vòng trên mặt đất, ” Không phải ngươi thì con ngựa kia làm thế nào đột nhiên phát cuồng? Nếu ngựa xảy ra chuyện có bán ngươi cũng không bồi thường nổi!”
Chung Hưng Nguyên không nghĩ một câu như vậy thế nhưng làm hại mã đồng, vội nói: ” Chưởng quầy chớ nóng nẩy, có thể do ta học nghệ không tinh mới chẩn không được, chờ gia phụ trở về ta bảo hắn qua đây khám lại.”
Mã đồng trong lòng tràn ngập hy vọng đi lại đây, Chung lão ở Tân Hồ huyện là thú y y thuật cao minh nhất, hắn cố gắng vì sự trong sạch của mình. ” Chung lão đại phu khi nào trở về?”
Chung Hưng Nguyên khó xử nói: ” Ước chừng khoảng hai ba ngày.”
Ánh mắt mã đồng ảm đạm hẳn, ngồi bệt xuống đất. Vị quý công tử này bất quá chỉ là khách lui tới, đâu có thể vì chuyện nhỏ mà trì hoãn lâu như vậy.
Chưởng quầy lo lắng không thôi, kỳ thật hắn cũng tin mã đồng không dám đối với con ngựa làm gì, nãy giờ chỉ là làm bộ mà thôi. Nhưng hiện tại công đạo không rõ chọc đến quý nhân, thật là có miệng cũng khó mở, con ngựa bộ dáng mới nãy dị trạng mọi người đều nhìn thấy a.
” Vị gia này, người xem này…”
” Cữu cữu ta có thể trị!” Một cái nữ đồng lớn tiếng reo lên, lúc này không giống tranh cãi ầm ĩ, đem ánh mắt mọi người tập trung lại đây.
Triệu Thanh Hà đơ người, mới vừa Tiếu Hoa hỏi hắn ngựa này có bệnh hay không, hắn thuận miệng đáp có bệnh có thể trị, kết quả nha đầu kia nghĩ có tiền mà không kiếm là đồ ngốc, không nói với hắn trước liền cao giọng kêu kên. Cũng trước kia hắn mỗi lần trị liệu súc vật thu phí, đều thích dành ra một phần thức ăn cấp mấy hài tử này chén một bữa ngon. Mấy hài tử ngày thường không làm gì thì giúp hắn tuyên truyền, danh tiếng hắn ở trong thôn cùng mấy đứa nhóc này có quan hệ to lớn.
Việc đã đến nước này Triệu Thanh Hà không dám trốn nữa, con ngựa này cũng rất đáng thương, nhỡ tai bay vạ gió, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Triệu Thanh Hà đi lên phía trước, đón lấy ánh mắt của mọi người, thản nhiên nói: ” Con ngựa này quả thật có bệnh, tiểu nhân bất tài vừa lúc có thể trị.”
Chung Hưng Nguyên thấy người tới chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi, nghĩ mình học tập y thuật hơn mười năm nhưng lại bị cái mao đầu tiểu tử ra mặt, giọng ảo não nói: ” Ngươi còn chưa từng vọng, văn, vấn, thiết như thế nào biết được đây là bệnh? Chớ vì ham mấy đồng tiền mà nói lung tung.”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Vị đại phu này tới chậm nên không nhìn thấy bộ dáng đau ốm của con ngựa lúc nãy, tuy mã đồng báo lại nhưng vẫn là không tận mắt thấy. Ta vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy cho nên có thể kết luận.”
Chưởng quầy nghe có người trị được cũng rất cao hứng, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà lập tức nhăn mặt cau mày, nổi giận nói: ” Vị tiểu ca này đừng có ở đây kiếm chuyện, con ngựa này giá trị ngàn vàng không phải là đồ chơi của ngươi.”
Bị chưởng quầy đối mặt địch ý Triệu Thanh Hà có chút mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ cái bộ dáng này của hắn không giống thú y mới để cho chưởng quầy không tín nhiệm? Nhưng ánh mắt chưởng quầy hèn mọn là vì sao? Cho rằng hắn tới lừa tiền? Hắn lớn lên có bộ dáng keo kiệt sao?
Triệu Thanh Hà vẫn nói: ” Chưởng quầy nói vậy là sao? Ta đúng là thú y còn vừa vặn biết trị thế nào gọi là kiếm chuyện gây sự? Cho dù ngựa không cần ta trị thì cũng do vị công tử này nói mới đúng.”
Chưởng quầy xuy một tiếng, thấp giọng nói với Thường Đình Chiêu: ” Vị gia này, người này làm sao biết cái gì thú y. Bất quá chỉ là nhìn thấy ngài không phải thường dân nên động tâm tư tham tiền, ở trước mặt ngài bịa chuyện mà thôi.”
Thường Đình Chiêu chọn mi, ” Ngươi nhận thức người này?”
Chưởng quầy nhếch miệng, ” Thanh danh người khác ta không dám nói tỉ mỉ, tóm lại người này không phải là thú y, trước kia chỉ ở học đường trên huyện đọc sách vài năm.”
Thường Đình Chiêu đôi mắt sâu thẳm, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hà một cái, ” Ngươi, đến trị.”
Chưởng quầy lảo đảo thiếu chút nữa té xuống cầu thang, cảm thấy mình vừa nói mấy lời vô ích! Hay là người này thích đùa giỡn, trị được thì tốt mà không trị được cũng xem chơi? Chưởng quầy càng nghĩ càng cho là đúng, nhất thời không lên tiếng nữa. Nếu vị gia này muốn tìm giải trí, hắn cũng không cần để ý con ngựa đột nhiên phát cuồng làm chi.
Triệu Thanh Hà không rõ chưởng quầy nói gì đó với Thường Đình Chiêu, trước đó ánh mắt chán ghét giờ thập phần ái muội, khiến trong lòng hắn nhột nhột.
Thu hồi ánh mắt, hướng tới Chung Hưng Nguyên hành lễ, ” Vị đại phu này lát nữa có thể cho ta mượn châm cụ bảo định dây thừng một chút? Ta hôm này đi du ngoạn, không mang theo hòm thuốc trên người.”
” Đương nhiên.” Chung Hưng Nguyên trong lòng khó chịu nhưng không phải là người keo kiệt, còn có tâm nhắc nhở: ” Ngươi chớ lung tung làm việc, con ngựa này là hãn huyết bão mã khó gặp, mã chủ cũng phi phú tức quý. Ngươi nếu không mười phần nắm chắc vẫn đừng xằng bậy, nếu không được còn bị mấy roi.”
Triệu Thanh Hà cười đến sáng lạn, người này cũng không tệ lắm, ” Tạ huynh đài nhắc nhở, ta có chừng mực.”
Chung Hưng Nguyên thấy hắn như vậy người này lạnh nhạt xác nhận có chút bổn sự, đứng qua một bên quan sát.
Triệu Thanh Hà chuyển hướng Thường Đình Chiêu, ” Vị công tử này ngựa của ngài có thói quen móng trước bái nhân?”
Thường Đình Chiêu nhấc mi, không gọi hắn hảo hán nữa?
” Không biết.”
Triệu Thanh Hà khoé miệng co rút, vẫn là tự lực cánh sinh thôi, xuất ra dây thừng đối với bảo mã, ” Mã lão huynh, ta không phải trói ngươi đem bán, là muốn trị bệnh cho ngươi, cho huynh đệ ngươi thoải mái [ là xxx đó ạ ] mới tốt rồi tìm con ngựa mẹ, đừng lộn xộn ha.”
Lời này làm một đám người chọc cười ha ha, con ngựa kia tức giận hướng tới Triệu Thanh Hà hất mặt ra vẻ. Nhưng hắn dùng dây thừng trói nó lại cực kỳ phối hợp, giống như khi nãy đã hiểu lời của hắn.
Triệu Thanh Hà buột dây thủ pháp thuần thục, vài người có thể nhìn ra kinh nghiệm, chưởng quầy liền tin hắn quả thực có một tay.
Đem bảo mã định hảo, Triệu Thanh Hà bắt lấy cái kia của nó đang sống lên, cuốn lên bao bì dùng nước mã đồng chuẩn bị rửa sạch dơ bẩn bên trong bao bì, lại dùng châm gắp vào, xuất ra một con trùng nhỏ nằm trên châm. [ để Ex giải thích chổ này: XX của con ngựa đang cương, tiểu Hà cầm XX của nó kéo xuống bao da bọc XX rửa sạch, rồi dùng kim lấy ra trùng làm ổ bên trong ].
Triệu Thanh Hà giơ ra con sâu nhỏ, đối với chúng nhân giải thích: ” Đấy là do con tỳ trùng này tác quái, bệnh này thường phát vào hạ thu, hiện giờ mới mùa xuân nhưng cũng có thể gặp phải, chậc chậc. Ngày thường phải chú ý vệ sinh a, đúng lúc tẩy trừ dơ bẩn, cần đổi cỏ cho nó. Nếu không con ngựa lúc chạy đột nhiên bị tỳ trùng hút máu, người ngồi trên ngựa sẽ bị té ngã chết nha.”
Thường Đình Chiêu nghe nói như thế, toàn bộ mặt đen hơn đáy nồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...