Thứ Xuất Thứ Xuất

Cẩm Tú thấy La Y bối rối liền mỉm cười: “Muội giống hệt như ma ma quản sự ấy.”

“Tỷ nói mau đi.” La Y bắt đầu hối thúc.

“Muội cũng không còn nhỏ nữa nói cho muội nghe cũng không sao nhưng không được đi nói lung tung với người khác.”

“Vâng!”

“Đại tỷ tỷ mới gả vào cửa nhà bên ấy chưa đến nửa năm tỷ phu đã muốn nạp
thêm hai nha đầu ở trong nhà. Đại tỷ tỷ trong lúc tức giận liền mượn cớ
mừng thọ Đại bá phụ để trở về nhà.”

“Vậy muốn làm lễ chải tóc* thì phải đợi đến khi nào mới không khiến Đại tỷ tức giận?”

Làm lễ chải tóc chính là nạp thông phòng sao? Trong tiểu thuyết trạch đấu
không phải đều đã viết, công việc hầu hạ thường ngày chính là giao cho
thông phòng làm hay sao?

*Tục chải tóc là một phong tục xưa, các
cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc,
cạo sạch phần lông tơ ở cổ và mặt.

“Ít nhất cùng phải đợi một,
hai năm, làm như vậy cũng thật không để mặt mũi cho nhà chúng ta!” Cẩm
Tú tức giận nói: “Toàn một đám con cháu thế gia quần là áo lượt, ỷ vào
tước vị được thừa kế suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không từ một
việc xấu nào, cũng không biết lúc trước Đại bá mẫu nghĩ như thế nào
nữa!”

“Là con cháu thế gia thì không tốt sao?” La Y biểu tình
quẫn bách. Ngày trước nàng xem tiểu thuyết, nhân vật chính không phải
toàn bộ đều là xuất thân từ những gia tộc thế gia quyền quý hay sao?

“Tốt cái gì? Bất quá chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Suy cho cùng vẫn là giống như nhà chúng ta thì tốt hơn, ít nhất cũng
không trái ôm phải ấp.”

La Y rụt rụt cổ, tỷ tỷ nàng tức giận
không nhỏ a, chẳng lẽ Cẩm Tú cùng vị Đại tỷ tỷ kia cảm tình tốt lắm sao? Xem ra vẫn là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ!

“Tỷ tỷ, sau này tỷ
nhất định sẽ được gả vào một gia đình dòng dõi thư hương, tỷ phu nhất
định là một vị thiếu niên tài giỏi tuấn tú, có thể đỗ đạt công danh bảng vàng.”

Khuôn mặt Cẩm Tú thoáng chốc trở nên đỏ bừng, nhéo vào
tay La Y nói: “Nha đầu tiểu quỷ này, càng nói càng không có chừng mực gì cả, để cho người khác nghe thấy được thì muội giấu mặt vào đâu?”

“Ha ha, tỷ tỷ, không phải tỷ dặn muội việc gì cũng phải nói với tỷ đầu tiên sao?”

“Muội.” Cẩm Tú trợn mắt “Không thèm nghe muội nói nữa, luyện chữ trước đi.”,
nói xong liền đứng dậy trở về phòng. La Y cười ha ha, vị tỷ tỷ Lolita
này thật đáng yêu.

Cẩm Tú vừa trở về tới phòng, nhũ mẫu của nàng
Lý ma ma liền bước vào trong vội vàng nói: “Cô nương! Cô sao lại đi nói
những chuyện đó với Tam cô nương?”

Cẩm Tú quay đầu lại: “Bà nghe thấy rồi?”

Khuôn mặt già nua của Lý ma ma đỏ lên: “Già đi ngang qua nên nghe thấy một chút.”

“Vậy sao?”


“Cô nương, già chỉ là muốn tốt cho cô!” Lý ma ma phân biện

Cẩm Tú ngồi xuống ghế: “Vậy theo ý bà thì ta nên nói gì với Tam cô nương?”

“Những lời như vậy vốn dĩ không nên do cô nói ra…” Lý ma ma nói

“Bà cũng biết.” Cẩm Tú đột nhiên quát lên: “Ta bảo bà lui ra vậy mà bà lại dám lén lút nghe trộm.”

“Cô nương tốt của tôi ơi!” Lý ma ma giật bắn người: “Chúng tôi cũng chỉ là lo lắng cho cô mà thôi.”

“Chúng tôi? Còn những ai nữa?”

“Chỉ có Mai Tử và Lý Tử!”

Cẩm Tú giận dữ: “Thật không ngờ lời của ta nói các ngươi đều không xem ra cái gì!”

Lý ma ma cùng Mai Tử, Lý Tử đều lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ không dám! Nhưng người nói những lời đó với Tam cô nương nếu như Tam cô nương lại đi nói lại với những người khác thì người ta sẽ nhìn người như thế nào đây? Cô nương, cô cần gì…”

Cẩm Tú cười lạnh: “Tam nha đầu đi đâu để nói
đây? Vì muốn tốt cho ta? Khiến cho muội muội của ta trở thành đứa ngốc
trước mặt người khác thì ta được lợi gì? Con bé xấu mặt, ta còn có thể
có mặt mũi sao? Mẫu thân quanh năm đều ngã bệnh, nếu như ta không dạy
bảo muội ấy, còn có thể trông chờ vào mấy các ngươi hay sao?”

“Nhưng mà cô nương…”

“Đủ rồi!” Cẩm Tú quát to: “Đại phòng chướng mắt muội ấy là chuyện của Đại
phòng! Nhị phòng chúng ta ai dám xúc phạm chủ tử thì đừng trách ta không nể tình.”

Lý ma ma không dám tiếp tục lên tiếng nữa, Lý Tử và Mai Tử cũng câm như hến.

Cẩm Tú cầm ly trà trên bàn hung hăng ném ra cửa quát: “Ra ngoài!”

Lý ma ma đành phải đem theo hai nha đầu lui ra ngoài, trong thoáng chốc
nước mắt Cẩm Tú liền rơi xuống như mưa. Nương, nếu như người khỏe mạnh
thì nữ nhi cần gì phải phiền não tâm can…!

************

Ngày hôm sau là ngày mừng thọ của Đại bá phụ. Thực tế thì phẩm cấp của quan
lục phẩm trong địa phận kinh thành cũng không được tính là cao nhưng may mắn là phía dưới vẫn còn có những chức quan thất phẩm, bát phẩm, cửu
phẩm nên tự nhiên cũng có người tới để nịnh hót. Đương nhiên đấy là với
điều kiện vận khí của Đại bá phụ không có đen đủi đến như vậy, nếu như
đổi lại là làm trong Lại Bộ hay Lễ Bộ thì đoán chừng bất luận là lễ vật
hay khách khứa cũng đều nhiều hơn không ít.

Uyên Văn đã xuất giá
cho nên cũng coi như là người nhà người ta, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ tuổi còn
nhỏ nên chuyện tiếp đãi những cô nương đến nhà làm khách dĩ nhiên thuộc
về trách nhiệm của Cẩm Tú và La Y.

Ước chừng trước một tiểu nha
đầu hiền lành, ngờ ngệch như La Y có lẽ các vị phu nhân, tiểu thư đó
cũng không soi mói ra được điều gì không thỏa đáng, nàng chỉ cần theo
sau Cẩm Tú giả bộ sắp xếp, an bài thứ này thứ kia là được rồi.

La Y nhớ đến lời nói của Cẩm Tú, khóe mắt không ngừng quét về phía vị mẫu
thân hờ của mình ở bên kia. Quả nhiên khuôn mặt của Hoàng thị được trang điểm rất kĩ lưỡng, thoạt nhìn so với hai chị em dâu ngồi cạnh thì khí
sắc của bà không hề kém hơn chút nào, chỉ có lớp mồ hôi mỏng hơi rịn ra ở trên trán mới tiết lộ thân thể không khỏe mạnh của bà.

Trong
lòng La Y đột nhiên rớt lộp bộp một tiếng, vạn nhất như vị mẫu thân hờ

này đột ngột thăng thiên, chưa nói đến chuyện chịu tang giữ đạo hiếu gì
đó mà chỉ cần nghĩ đến chuyện vị cha hờ đang ở bên ngoài kia cùng một
đám mẹ kế đột nhiên xuất hiện liền khiến cho La Y tự nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh…

Vì thế nàng ra quyết định thật nhanh, lặng lẽ đi
đến bên cạnh Hoàng thị nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân, người có thấy trong
người có chỗ nào không khỏe không?”

Hoàng thị sửng sốt một chút
rồi khẽ mỉm cười lắc đầu “Không sao, con đừng lo lắng, cố gắng cùng với
tỷ tỷ con tiếp đãi khách trước đã, đừng khiến cho người khác chê cười.”

La Y nôn nóng: “Nhưng mà…”

“Con ngoan, đi đi, chờ tiệc rượu xong xuôi ta sẽ tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi.”

La Y không còn cách nào khác đành phải tiếp tục đi theo Cẩm Tú, đúng lúc
đó nàng liền cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm của Lý ma ma liếc xéo qua
khiến cho tim La Y đập thình thịch. Nàng ngay lập tức nhận ra hàm ý
khinh miệt trong ánh mắt của Lý ma ma. La Y âm thầm chửi một tiếng
“Fuck” ở trong bụng, cho dù trước kia nàng không phải là người có trọng lượng trong cái nhà này nhưng cũng nhất định không phải là người mà một nô tỳ có thể khinh bỉ được. Nhãn quang của gia đình này từ trên xuống
dưới đều không tốt một chút nào.

Cẩm Tú hiển nhiên cũng nhìn thấy những hành động của La Y, nàng đối với mẫu thân mình vừa phẫn hận lại
vừa có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên sĩ diện hại thân, nữ nhân quá mạnh mẽ
thì có ích lợi gì? Nếu như không phải bởi vì phụ thân không được coi
trọng thì mẫu thân việc gì phải khổ sở chu toàn mọi việc, nhưng nếu như
phụ thân thực sự có tài chỉ sợ là lại khó tránh khỏi độc đoán gia trưởng giống như Đại bá phụ. Có lẽ sinh ra đừng nên làm kiếp đàn bà, một đời
dù đau khổ hay hoan lạc đều không thể tự mình làm chủ.

Từng đợt
pháo lại vang lên, Cẩm Tú và La Y cùng lấy lại tinh thần, cẩn thận tiếp
đãi khách quan. Theo quan sát của La Y, đại đa số khách quan tới ngày
hôm nay đều thuộc thành phần quan văn còn lại thuộc thế gia vọng tộc thì chỉ có phu nhân của Định Tây Bá tước phủ tức là mẹ chồng của Uyên Văn.
Quả nhiên quan văn và võ tướng không cùng một thế giới, thật không rõ
trước kia làm sao Uyên Văn có thể gả được vào gia đình quyền quý đó? Mà
thôi, nếu như đã là xuyên qua thì chuyện kỳ lạ nào lại không thể xảy ra, huống chi là chuyện nữ nhi quan văn gả cho con võ tướng!

Bá tước phẩm cấp cao, Đại tỷ phu lại là thế tử được khâm thử ngự phong cho nên
khách khứa đến ngày hôm nay hơn phân nửa đều phải hành lễ với Uyên Văn.
Lễ phục đỏ thẫm làm tôn lên dung nhan diễm lệ của Uyên Văn, một chút
cũng không nhìn ra được thần sắc ủy khuất của ngày hôm qua.

Thực
ra nghĩ lại thì cũng đúng, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở
trong chốn giang hồ ngôn tình của La Y thì tại cái loại địa phương quỷ
quái này, nữ nhân muốn dựa vào chính mình đơn giản chính là tuyệt đối
không có khả năng, đương nhiên là ngoại trừ tiểu thuyết YY. Nhưng mà bạn nhỏ La Y vẫn rất là bình tĩnh, cho dù có coi như xuyên đến thế giới
tiểu thuyết YY đi chăng nữa thì nhưng thể loại khó bảo toàn tính mệnh
nếu không phải nữ chính thì cũng là bia đỡ đạn cho nên có thể lý giải
được thần sắc hâm mộ của các cô nương họ hàng thân hữu đối với Uyên
Văn.

Bất quá… La Y lặng lẽ kéo y phục của Cẩm Tú: “Tỷ tỷ, hoàng đế của chúng ta tên gọi là gì?”

Cẩm Tú thiếu chút nữa liền trượt chân: “Đến tên của Thánh thượng muội cũng dám đề cập tới? Đầu óc muội nghĩ cái gì vậy?”

“Khụ, vậy triều đại ta niên hiệu là gì?”


Cũng không thể mở hai mắt mà đoán bừa được, nhìn phục sức thì có vẻ giống
như triều Minh nhưng nàng lại không có bó chân, chẳng lẽ là xuyên đến
một không gian khác?

“Là Chu.” Cẩm Tú lặng lẽ nói: “Nhớ năm đó,
Thái Tổ chinh chiến từ Nam xuống Bắc, đánh đuổi hết quân Thát Đát, khôi
phục lại giang sơn nhà Hán của chúng ta.”

“…”

Thái Tổ, Thát Đát, phục sức triều Minh, chẳng lẽ hoàng đế là Ngô Tam Quế?

“Hoàng thất là họ Ngô?”

“Đúng vậy, muội nhớ ra rồi hả?”

La Y gật đầu, hít sâu một hơi. Được lắm, xem ra đúng là nàng đã xuyên đến
một không gian khác= =||| Thôi bỏ đi! Cũng còn may là chưa bị ném đến
nông thôn làm ruộng là nàng đã tạ ơn trời đất rồi.

Tiệc rượu, hí
khúc vẫn náo nhiệt cho đến tận giờ Thân mới lục tục tan dần. Một vài phu nhân của những quan viên phẩm cấp thấp sau khi bái biệt gia chủ còn đặc biệt đến cáo từ Uyên Văn.

Thấy Đại cô nương nhà mình được người
khác nịnh bợ khiến cho Lão phu nhân và Đại phu nhân đều cảm thấy rất cao hứng, nhưng trái lại Đại tẩu tử Triệu thị lại mơ hồ có chút không vui.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều ra về thì trời cũng đã gần tối. Nóng bức
cả một ngày trời, trên người lại phải mặc lễ phục vừa dày vừa nóng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Việc thu dọn đã có nô tài
lo liệu, tuy rằng những việc lớn đều do ba vị phu nhân cùng nhau giám
sát nhưng lúc này cả La Y và Cẩm Tú đều vô cùng ăn ý đưa Nhị phu nhân
quay về phòng nghỉ, Lão phu nhân thấy vậy cũng chỉ cười cười không lên
tiếng. Mọi người cũng đều thông cảm cho sức khỏe của Nhị phu nhân quanh
năm đều không tốt nên cũng không so đo thất lễ.

Vừa trở về đến
trong viện, quả nhiên Hoàng thị đã không còn chống đỡ nổi mà dựa vào
trên giường La Hán, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Cẩm Tú
thành thục chỉ huy đám nha đầu trong phòng giúp Hoàng thị rửa mặt, thay y phục, chưa đầy một canh giờ đã đem mọi thứ an bày thỏa đáng. Đoạn ma ma là nha hoàn hồi môn Nhị phu nhân đã đứng chờ ở bên ngoài cửa viện từ
lâu, đợi Cẩm Tú an bày xong xuôi mọi thứ liền lập tức đưa đại phu tiến
vào bắt mạch, kê đơn. Đợi đến khi đám người La Y, Cẩm Tú hầu hạ Hoàng
thị uống thuốc xong thì cũng đã tới giờ Hợi.

Cẩm Tú thấy La Y cứ ngáp không ngừng liền bảo: “Muội về nghỉ trước đi, nơi này để một mình ta trông chừng là được rồi.”

“Vậy đêm nay tỷ ngủ ở chỗ nào?”

Ở nơi này đã mấy ngày, La Y cũng biết ở chính phòng chỉ đặt một chiếc giường
của Hoàng thị còn ở bên ngoài chính là chỗ ngủ của nha hoàn, tuy Cẩm Tú
không để ý nhưng sao có thể để một đại gia khuê nữ như Cẩm Tú ngủ giường nha hoàn được?

“Ta ngủ cùng với mẫu thân.”

“Không được!”
Đoạn ma ma bước tới: “Cô nương, ngày hôm nay cô đã vất vả nhiều rồi,
chúng ta nhất đinh sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt, cô vẫn nên cùng với Tam
cô nương đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Không, bây giờ cho dù ta có đi nghỉ cũng không có cách nào an tâm được, không bằng ở lại đây.” Cẩm Tú cự tuyệt.

“Cô nương…” Lý ma ma còn muốn tiếp tục khuyên nhủ.

Cẩm Tú chỉ liếc mắt một cái, Mai Tử liền lập tức lui về hậu viện lấy đồ
dùng của cô nương nhà mình mang tới. La Y thấy thế, biết Cẩm Tú không
chịu nghe lời người khác khuyên liền chỉ vào chiếc giường ở bên cạnh
nói: “Vậy ta cũng giống tỷ tỷ, ta ngủ ở chỗ này là được rồi.”

Cẩm Tú trầm mặt xuống nói: “Hồ nháo! Cẩn thận đến nửa đêm muội lại ngã xuống giường! Đừng làm loạn nữa! Mau trở về đi!”

La Y ủy khuất nói: “Là do muội thấy tỷ tỷ quá mệt nhọc, muội còn có thể an tâm mà ngủ hay sao?”


Cẩm Tú cũng ý thức được khẩu khí của bản thân có chút nặng nề, lại thấy La y từ khi mất trí nhớ liền giống như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía
sau nàng liền không khỏi mềm lòng nói: “Thôi được, tùy muội vậy!”

La Y nhoẻn miệng cười: “Tỷ tỷ tốt, vậy muội đi rửa mặt, tỷ sai người giúp
muội trải giường nệm nha.” Nói xong liền chạy nhanh như gió về hậu viện
giống như là sợ Cẩm Tú sẽ đổi ý vậy. Cẩm Tú bèn không nhịn được nở nụ
cười.

Ngày hôm sau, Hoàng thị nhìn thấy La Y quấn chăn thành một
bọc nằm ở giường ngoài thì không khỏi ngẩn người ngạc nhiên. Cẩm Tú đúng lúc cũng vừa tỉnh dậy:“Mẫu thân hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Hoàng thị cười ôn nhu: “Con sao lại ở đây? Cẩn thận lại nhiễm phải bệnh khí, liên lụy đến bản thân thì không tốt!”

“Thỉnh an mẫu thân! Hôm nay mẫu thân đã thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?” La Y
nghe thấy tiếng Hoàng thị nói chuyện liền cũng tỉnh lại

Hoàng thị cười nói: “Không sao! Đã khiến cho con lo lắng rồi!”

La Y sửng sốt, người làm mẹ này tại sao lại đối xử với nữ nhi của mình xa
lạ như vậy? Loại tình huống này cũng không phải là lần một lần hai,
chẳng lẽ chủ nhân khối thân thể này lúc trước là một kẻ ngốc nên không
được mẹ ruột yêu quý?

La Y không khỏi nhìn về phía Cẩm Tú nhưng
Cẩm Tú lại giống như không hề phát giác ra điều gì bất thường, vừa thản
nhiên thu thập mọi việc vừa nói với La Y: “Ta còn muốn hầu hạ mẫu thân
uống thuốc, muội đến thượng phòng thông báo một tiếng bồi lễ với tổ mẫu
giúp ta.”

La Y gật đầu nhanh chóng thu dọn mọi thứ, ăn qua loa
chút điểm tâm rồi mang theo ma ma cùng hai nha hoàn vội vàng đi về phía
thượng phòng.

Lúc nàng đến nơi thì đã có chút muộn, Đại bá mẫu
đã sớm đi xử lý gia sự chỉ còn lại Tam thẩm thẩm cùng hai vị muội muội.
La Y thỉnh an với tổ mẫu xong lại đi qua hành lễ với Tam phu nhân, nói
qua một chút sự tình ở Nhị phòng sau đó mới ngồi xuống nhưng dưới mông
lại như có kim châm, cứ đứng ngồi không yên.

“Tam nha đầu, con làm sao vậy?” Tam phu nhân Lưu thị cười hỏi.

La Y dứt khoát bình nứt không sợ bể nói: “Tổ mẫu, con thật sự lo lắng cho
mẫu thân và tỷ tỷ nên muốn trở về trước trông chừng một chút, kính xin
tổ mẫu thứ tội.”

Lão phu nhân cười nói: “Ta biết là con hiếu thuận, vậy thì đi đi!”

La Y vén áo thi lễ, vừa chuẩn bị rời đi thì lúc này đại nha đầu Lệ Vân bên cạnh lão phu nhân tiến vào: “Tam cô nương, xin chậm bước.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi ở bên ngoài viện, nô tài ở bên cạnh Đại lão gia vừa mới báo tin nói là Nhị lão gia cùng với Trương di nương ít ngày nữa sẽ hồi kinh báo cáo công tác. Kính xin Tam cô nương mang tin tức này tới cho Nhị phu nhân
để cho Nhị phu nhân và Nhị cô nương cùng vui mừng.”

La Y đối với
người cha hờ này không hề có cảm giác gì nhưng cũng giả bộ như vô cùng
vui mừng khi nhận được tin tức, liền lập tức nhanh chân trở về báo tin.
Dữu Tủ cũng vui mừng theo sau, khóe mắt rưng rưng: “Di nương của chúng
ta cuối cùng cũng quay trở lại, cô nương người…”

La Y không khỏi hồ nghi, vợ bé của phụ thân nàng trở về thì liên quan rắm gì tới nàng:

“Di nương?”

“Cô nương, người không thể nào đến cả di nương cũng quên mất chứ?” Dữu Tử trợn mắt há hốc mồm.

La Y máy móc điểm lại từng chữ ở trong đầu: “Ý…của…ngươi…là…ta…là…thứ…xuất?”

Dữu Tử gật đầu.

Trong một thoáng, La Y cảm thấy trong đầu mình như có một vạn thần thú rít
gào chạy qua. Mịa, trời hãm hại lão nương aaaaaaaaaaaa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận