Mỹ nhân đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của đàn ông đến đó. Đã có không ít người cố tình giở đủ chiêu trò trước mặt cô, chỉ mong sao được cô liếc mắt nhìn qua. Mà cái chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này, đã được xếp vào hàng chiêu trò quê mùa nhất rồi!
Trò này, một là sẽ để nhân vật chính thể hiện bản lĩnh, hai là sẽ bị đối phương đập cho một trận thê thảm, qua đó khiến cô động lòng thương cảm, từ xót mà thành yêu.
Dẫu thế nào đi nữa thì đây cũng chỉ là một vở kịch khiến người ta thấy buồn nôn.
Hiểu ra điểm này, Thẩm Bích Như liền rút ra khỏi cuộc chiến.
Đã cố tình diễn thì để chúng diễn cho đã, muốn thể hiện gì thì cứ thoải mái đi.
Ầm ầm ầm ầm!
Kẻ thù gặp nhau, chỉ chực nhai xương nuốt tủy. Lúc này Diêu Hàn đã dốc toàn lực, hoàn toàn không chút nương tay. Chẳng mấy chốc mà Thượng Bân hùng hổ, quả cảm đã một lần nữa bị đánh đến da tróc thịt bong, mặt bê bết máu.
Diêu Hàn cũng chẳng khá khẩm gì hơn, khuôn mặt xác ướp đã bị máu thấm ướt nhẹp.
“Diễn đạt quá đấy… Tiếp tục đi…” Thẩm Bích Như khoanh hai tay trước ngực, nghĩ thầm.
“Cô Thẩm, mau giúp Thượng thiếu với, thầy ấy sắp cầm cự hết nổi rồi…”
Thấy Thượng Bân bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, Tào Hùng cũng phát hoảng, vội vàng bước tới nhờ cậy.
Gã chỉ mới ở cảnh giới Bì Cốt, kém xa hai người kia, nếu nhào vô thì chỉ có nước tìm chết, bởi vậy đành phải cầu cứu Thẩm Bích Như.
“Ta giúp là được chứ gì?” Thấy một “thính” khác của đối phương bước tới, Thẩm Bích Như chỉ cười khẩy.
“Đúng rồi, cô không cứu thầy ấy, chắc chắn Thượng thiếu sẽ bị đánh chết đó…”
Không hề nhận ra ẩn ý của cô, Tào Hùng cuống quýt nói.
“Vậy được, ta lên đây!” Thẩm Bích Như bước tới một bước.
Vù!
Thấy cô ta lại xông đến, Diêu Hàn đẩy Thượng Bân lùi lại mấy bước rồi lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến.
“Hay lắm, mối thù hôm nay ta sẽ ghi nhớ. Đời người còn dài, ‘ân tình’ hai vị đã dành cho, sau này ta nhất định sẽ báo đáp tử tế!”
Hiện tại ông ta đang bị thương, một mình Thẩm Bích Như là đủ khiến ông ta phờ râu rồi. Giờ cả hai cùng lên, dù có khả năng đánh thắng thì nơi đây là học viện Hồng Thiên, càng dây dưa càng dễ nảy sinh thêm phiền phức. Chưa kể, nhỡ đâu đối phương có âm mưu gì đó, vậy lát nữa có muốn chạy cũng khó.
Cho nên, Diêu Hàn do dự một lát, quyết định vẫn nên rời đi ngay thì hơn.
Tuy chưa trả được thù, nhưng đối phương cũng đã bị mình đánh cho tả tơi. Oán thù đã kết, sau này sớm muộn gì cũng có ngày đáp trả…
Nói xong, Diêu Hàn quay người đi thẳng, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của những người còn lại.
Cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt đã muốn chạy thì dẫu Thẩm Bích Như cũng chẳng đuổi kịp nổi.
Chưa kể, cô ấy cũng chẳng hề muốn đuổi theo. Sắc mặt cô lúc này còn lạnh lùng hơn hẳn.
Mình vừa xông vào thì đối phương đã chạy, chứng tỏ cái gì? Đơn giản quá mà, diễn xong rồi, đương nhiên phải đi chứ!
“Cô Thẩm, không ngờ cô lại tốt với ta như vậy. Ta đã hiểu được tấm lòng của cô rồi…” Thấy Thẩm Bích Như một lần nữa xông vào giải vây giúp mình, trong lòng Thượng Bân vui như tết. Gã trưng cái khuôn mặt sưng vù, đỏ tấy ra, nhoẻn miệng cười duyên, tạo dáng tỏ ra ta đây rất tỉnh và đẹp trai, “Thực ra… ta cũng yêu nàng…”.
Đang tức cành hông, định xem xem thằng cha này sẽ giở ra chiêu trò rẻ tiền nào để lấy điểm với mình, chợt nghe thấy lời này khiến cô tức muốn xì khói.
Tấm lòng của mình?
Tấm lòng cái đầu ngươi ấy!
Chát!
Cô táng thẳng một cái bạt tai.
“Lưu manh!” Thẩm Bích Như nghiến răng ken két.
“Hả?”
Lấy hết can đảm để tỏ tình, đang nghĩ người đẹp sẽ xúc động đến mức không kiềm chế nổi, bổ nhào vào lòng mình, nhưng rồi Thượng Bân chợt cảm thấy một bên má đau rát, thân thể không khỏi loạng choạng, đầu thì đập thẳng lên cửa sắt. Gã cảm thấy đất trời quay cuồng, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Sao cô lại tát ta?
Chẳng phải cô vừa vì ta mà đánh nhau với người ta sao?
Gã cảm thấy bản thân sắp phát điên mất.
Mịa nó, chuyện này rốt cục là sao đây? Lúc thì thích, lúc lại không thích, ẩm ẩm ương ương… ta có chọc ghẹo gì ai đâu…
Kẽo kẹt!
Thượng Bân đang hoang mang, suy sụp vì chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì cửa lớp học chầm chậm mở ra. Trương Huyền vừa bước ra, nhìn thấy mấy người này thì không khỏi chau mày: “Ta đang dạy học, ở ngoài này cứ ầm ĩ hết cả lên như vậy, còn ra cái thể thống gì nữa?”.
“Trương Huyền, ngươi đến đúng lúc lắm!”
Đang vô cùng suy sụp, thấy hắn bước ra, nỗi căm giận trong lòng Thượng Bân lại bùng lên: “Thầy Tào Hùng đã đưa khiếu nại lên học viện, tố cáo ngươi dùng thủ đoạn bịp bợm, ép bức học viên Lưu Dương làm học trò của mình! Hiện tại học viện đã phê chuẩn, cho tiến hành Khảo Vấn Học Tâm. Ta khuyên ngươi mau mau đưa Lưu Dương qua bên ấy đi!”.
“Khảo Vấn Học Tâm?”
Trương Huyền ngớ ra, kết hợp với kí ức của tiền thân thì lập tức hiểu ra, đồng thời không khỏi chau mày.
“Không sai, bây giờ ta đại diện cho Phòng Đào tạo đến thông báo cho ngươi. Nếu ngươi còn không đi, vậy tức là làm trái với quy định của học viện, cũng sẽ bị đuổi thẳng thôi!” Thượng Bân cười ngạo nghễ.
Diêu Hàn, gã đánh không lại, còn nữ thần thì gã lại càng không dám nhiều lời, chỉ còn cách trút hết mọi tức giận lên đầu cái thằng cha ăn hại này.
“Thầy Trương Huyền, đừng đi…” Thẩm Bích Như cũng nhăn mặt khuyên.
Tuy không biết Thượng Bân dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, nhưng rõ ràng đây là âm mưu nhắm vào Trương Huyền. Một khi đồng ý, nếu Khảo Vấn Học Tâm xảy ra vấn đề, vậy bị đuổi khỏi học viện chỉ là chuyện nhỏ, không khéo sẽ bị mất luôn tư cách giáo viên.
Có điều cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trương Huyền đưa tay cắt ngang: “Được, ta sẽ đi!”.
Nếu là trước đây, đích xác là Lưu Dương cảm thấy ấm ức khi làm học trò của mình, nhưng hiện tại thì đã phục sát đất rồi. Bây giờ, dẫu mình có bảo cậu ta nhảy lầu luyện khinh công, sợ là cũng dám nhảy không chút do dự!
Tín nhiệm như thế, còn sợ cái gì mà Khảo Vấn Học Tâm?
Coi bộ thằng cha này tràn đầy tự tin, nhưng đến lúc đó ai sẽ muối mặt thì còn chưa chắc đâu!
“Ngươi dám không đi thì ta sẽ thông báo với Phòng Bảo vệ ngay lập tức, gô cổ ngươi lôi qua đó…” Vốn cứ ngỡ Trương Huyền sẽ từ chối, Thượng Bân đang định cao giọng mà giảng cho một bài, nhưng khi phản ứng kịp thì gã không nhịn được mà hỏi lại: “Hả? Ngươi nói gì? Ngươi chịu đi?”.
Trương Huyền chẳng buồn đáp, khẽ mỉm cười đi đến trước cửa lớp, gọi: “Lưu Dương, đi theo ta!”.
“Dạ!” Lưu Dương từ trong lớp bước ra.
“Chuyện này…”
Không ngờ đối phương lại chịu phối hợp đến thế, vẻ mặt vốn đầy tự tin của Thượng Bân lập tức có chút phân vân.
“Thượng thiếu cứ yên tâm, cậu Lưu Dương này, ngày trước tôi đã cất công chiêu nạp, chắc chắn chỉ muốn làm học trò của tôi thôi. Tôi dám chắc!” Tào Hùng nói khe khẽ.
“Vậy thì được!”
Nghe thấy lời đảm bảo này, Thượng Bân mới gật gù, sải bước đi đằng trước: “Đi thôi!”.
“Thầy…”
Thấy người thanh niên chấp nhận một cách bộp chộp vậy, Thẩm Bích Như không khỏi rất lo lắng.
Khảo vấn Học Tâm, là biện pháp xử lý thẳng thừng và quyết liệt nhất giữa các giáo viên khi gặp phải mâu thuẫn không thể giải quyết. Một khi thất bại, trở thành ông thầy lừa đảo, sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt rất nặng!
Sao hắn lại đồng ý với chuyện thế này, ít ra cũng phải kiếm cớ thoái thác, rồi dùng biện pháp ôn hòa để giải quyết. Bằng không… dễ gặp họa lớn đấy!
“Không sao đâu!”
Biết rõ đối phương đang lo lắng điều gì, Trương Huyền chỉ mỉm cười chứ chẳng nói gì thêm, bước theo Thượng Bân đi về phía Tháp Học Tâm.
“Cái tên này…”
Thấy lời khuyên của mình không hề lọt vào tai đối phương, Thẩm Bích Như vừa tức lại vừa lo.
Là một đại mỹ nhân, lời của mình, bao nhiêu người khác đều răm rắp nghe theo. Ấy vậy mà tên này lại chẳng những không nghe, còn lập tức đi thẳng qua đó, như vậy chẳng phải là tự lao đầu vào chỗ chết sao?
Phải biết rằng, ông nội của Thượng Bân là chủ nhiệm Phòng Đào tạo, gã ta dám làm như vậy, chứng tỏ đã giăng sẵn bẫy chờ ngươi rồi đó…
“Muốn chuốc họa vào thân, chết là đáng đời!”
Thẩm Bích Như tức mình giậm chân một cái, có điều phân vân một lát, cô vẫn cất bước bám sát theo sau.
Đối với Trương Huyền, cô chỉ thấy tò mò chứ chưa đến mức ưa thích. Nhưng Thượng Bân đối xử với hắn như vậy, chắc chắn là vì cô mà ra, nên dù thế nào cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...