“Cớ thì cháu đã kiếm cho ông xong cả rồi, thầy Tào Hùng có một học sinh tên là Lưu Dương, bị Trương Huyền bức ép nên mới làm học trò của hắn. Thầy Tào Hùng đã đi xin phép tiến hành Khảo Vấn Học Tâm vào ngày mai. Đến lúc đó, chỉ cần ông nội ra mặt, khai trừ tư cách của hắn là được, cực kỳ đơn giản!”
Thượng Bân nghiến răng.
Tào Hùng chỉ nói cậu học trò đó bị dụ dỗ, nhưng đến miệng của gã thì biến thành bức ép, hai chuyện khác nhau một trời một vực.
Dụ dỗ, chỉ nói lên tính cách của thầy giáo này có vấn đề. Nhưng nếu là bức ép thì đó lại là vấn đề về đạo đức.
“Bức ép? Cháu chắc chứ?” Trưởng lão Thượng Thần sửng sốt.
“Cháu chắc!” Thượng Bân gật đầu.
“Nếu đã như thế thì… Thế này đi, mai ông sẽ đi mời Mạc trưởng lão trong Công Hội Giáo Viên đến, để ông ấy làm chứng. Nếu Khảo Vấn Học Tâm chỉ ra được, học trò Lưu Dương đó hoàn không thật lòng thật dạ muốn làm học trò của hắn thì đã có lí do để khai trừ tư cách giáo viên của hắn rồi!” Do dự một lát, trưởng lão Thượng Thần nói.
“Cháu cảm ơn ông!” Đôi mắt Thượng Bân lóe sáng vì phấn khích.
Có giáo viên, đương nhiên cũng có tổ chức quản lý, bảo vệ thân phận giáo viên, và đó chính là Công Hội Giáo Viên.
Tổ chức này có thể giám sát hành động của giáo viên, và cũng có thể hủy bỏ tư cách của họ. Nếu nhìn bằng đôi mắt thời hiện đại của Trương Huyền thì nó có chức năng tương đương Bộ Giáo dục.
Giáo viên, hình mẫu cho các học trò, nên phải để cho người ta cam tâm tình nguyện mới được. Nếu dở trò bức ép khiến học trò bất mãn thì có thể khai trừ tư cách.
Làm thế nào để biết được học trò có thật lòng thật dạ muốn làm học trò của giáo viên ấy hay không, Khảo Vấn Học Tâm chính là phương pháp công bằng và chính xác nhất.
“Thằng khốn, bây giờ ngươi cứ đắc chí đi, đợi đến ngày mai, sau khi mất đi tư cách giáo viên rồi, để xem ngươi có còn huênh hoang được nữa không!”
Nghĩ đến ngày mai sẽ báo được mối thù thấu xương, nắm đấm của Thượng Bân tự động siết chặt, một niềm sung sướng đang lan tỏa khắp thân thể gã.
………………………………..
Trương Huyền nào hay biết đã có người giăng bẫy chờ hắn, qua một đêm nghỉ ngơi, tinh lực đã tràn đầy như cũ. Ngắm mình trong gương, qua tôi luyện của Thiên Đạo Kim Thân, da dẻ hắn trở nên láng mịn, trắng nõn nà hệt như trẻ sơ sinh, trên mặt thì chẳng có lấy một nếp nhăn nào, trông trẻ ra không ít. Nếu ai không biết thân phận của hắn, không khéo còn nhầm hắn là học sinh cũng nên.
“Không tệ!” Xuýt xoa xong rồi, hắn sải bước về phía lớp học. Vừa vào thì thấy năm học sinh đều đã quét dọn phòng học sạch sẽ tươm tất, cả trà nước cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Vương Dĩnh, Lưu Dương, Trịnh Dương, Triệu Nhã và Viên Đào, tinh thần ai nấy cũng vô cùng phấn chấn, nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và phấn khích.
Mấy học sinh này, ban đầu đều nghĩ mình đã bị lừa khi bái một thằng cha thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm làm thầy. Nhưng chỉ qua một buổi học hôm qua, tất cả đều đã biết được, người trước mặt tuy tiếng tăm khó nghe, nhưng lại là một nhân vật lợi hại thực sự!
Đặc biệt là Vương Dĩnh, cô ấy chỉ thuật lại một vài lý luận mà thầy giáo đã giảng cho cha mình và các trưởng lão trong gia tộc nghe, đã đủ để khiến họ trầm trồ khen ngợi không ngớt, có một vài chỗ chẳng hiểu nổi, thậm chí còn khăng khăng đòi đưa Vương Đào đến bái sư! Từ đó có thể thấy được trình độ cỡ nào rồi!
Bái một người như thế làm thầy, không phấn khích được sao?
“Ừ, hôm nay đến đông đủ lắm. Triệu Nhã, đem số dược liệu này về, nghiền thành bột, rồi hòa với nước mà uống. Ngoài ra, đây là công pháp tu luyện mà ta vừa viết ra, trò cứ dựa vào đó mà tu luyện, khoảng ba ngày là sẽ khỏi bệnh!”
Thấy ánh mắt của các học trò, Trương Huyền nào biết họ nghĩ gì, chỉ gật đầu rồi đưa cây Mẫu Thảo Hàn Dương mới mua tối hôm qua và một quyển sách cho Triệu Nhã.
Bệnh tình của Triệu Nhã là do tu luyện công pháp có thuộc tính thuần âm gây ra. Hôm qua hắn đã xem hết sách trong Tàng Thư Các của giáo viên, sau đó thông qua thư viện đã tìm ra biện pháp giải quyết. Bộ công pháp này tuy còn kém xa so với Thiên Đạo Thần Công mà hắn tu luyện, nhưng dẫu sao cũng được hắn chắt lọc từ mấy chục quyển bí tịch, nên vẫn quý giá và không tầm thường chút nào.
Trong ấy vẫn còn khuyết điểm, có điều đã không còn ảnh hưởng đến tổng thể.
“Dạ!” Triệu Nhã ôm dược liệu vào lòng, tiện tay lật sách ra xem thử, chỉ nhìn vết mực còn mới nguyên là đủ biết, rõ ràng vừa được viết ra. Đọc thêm một lát thì tròng mắt cô không khỏi co lại, hoàn toàn chẳng dám tin: “Thầy Trương, tuy trò mới đến học viện, nhưng những bí tịch nổi tiếng trong học viện trò đều biết hết cả. Quyển này… còn lợi hại gấp mấy lần bộ Bạch Ngọc Tố Nữ Công mà trò đã luyện. Sao… sao trò chưa bao giờ nghe ai nói… Sao quyển sách này cũng chưa có tên?!”
Triệu Nhã thân là con gái của thành chủ, trong nhà có vô số loại sách nên đã đọc không ít bí tịch, nhãn lực làm sao kém cỏi được. Quyển sách trong tay, còn mạnh hơn bộ Bạch Ngọc Tố Nữ Công không biết bao nhiêu lần, nhưng… rõ ràng là mình chưa bao giờ nghe qua.
Chỉ cần là công pháp, bất luận sao chép thế nào, cũng phải đề tên của người sáng tạo lên trên. Nhưng quyển sách này lại trống rỗng, chẳng có gì cả, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
“À, quyển sách này là hôm qua ta đã căn cứ vào thể chất của trò, tổng kết lại rồi viết ra. Vốn vẫn chưa có tên, nếu trò thấy gọi không tiện thì cứ đặt bừa một cái tên cho nó!” Trương Huyền nói.
Thư tịch do thư viện Thiên Đạo tổng kết những điểm chính xác trong các bí tịch mà hình thành, vốn dĩ đâu có tên. Hắn cũng lười đặt, tiện tay viết xong thì đem qua đây luôn, không nghĩ tới Triệu Nhã sẽ hỏi nên hắn giải đáp rất tùy tiện.
“Sao ạ? Thầy… tự thầy viết? Đây là… công pháp do thầy sáng tạo ra?”
Không chỉ mỗi mình Triệu Nhã giật mình, mà những người khác cũng há mồm trợn mắt.
Những người có thể sáng tạo ra công pháp, ai mà chẳng là nhân vật ghê gớm, hoặc là cao thủ tuyệt thế được lưu danh trong sử sách! Ấy vậy mà vị thầy giáo chẳng có chút tiếng tăm trước mặt lại có thể sáng tạo ra một bộ công pháp… hơn nữa còn là công pháp cao cấp. Thật hay đùa vậy?
“Có thể nói như vậy!”
Thư viện Thiên Đạo thì chẳng thể giải thích nổi, mà những quyển sách này lại tự động hiện ra, bảo do mình sáng tạo cũng chẳng có gì không ổn, Trương Huyền thấy chẳng sao nên gật đầu luôn.
“Quá lợi hại…”
“Bạch Ngọc Tố Nữ Công, là công pháp do một vị cao thủ trong gia tộc của ta, vốn đã đạt tới cảnh giới Tông Sư bát trọng, sáng tạo ra từ rất lâu về trước. Giờ thầy giáo lại có thể dễ dàng sáng tạo ra công pháp còn lợi lại hơn, rốt cuộc thì thấy ấy có thực lực cao đến đâu?”
… …
Thấy hắn thừa nhận, cả năm học trò đều sắp phát cuồng đến nơi.
Sáng tạo công pháp, cả trăm năm nay ở học viện Hồng Thiên vốn chẳng mấy người làm nổi, mà ai nấy cũng đều trở thành nhân vật tầm cỡ, cực kỳ nổi tiếng. Vậy mà thầy giáo của mình lại làm được, đương nhiên là ngưỡng mộ đến suýt ngất rồi.
Hơn nữa… quan trọng là thầy Trương vừa rồi nói gì?
Thầy ấy bảo, “Nếu trò thấy gọi không tiện thì cứ đặt bừa cho nó một cái tên…”
Ôi cái đệch!
Những bậc đại sư có thể sáng tạo ra công pháp, ai nấy cũng phải đánh đổi bao nhiêu tâm huyết, và họ xem công pháp ấy như báu vật. Nếu không phải là học trò cưng thì không bao giờ truyền thụ cho người khác!
Còn thầy Trương Huyền này thì khác hẳn, sáng tạo ra công pháp, thoải mái tặng đi còn chưa tính, đằng này cũng lười cả đặt tên, bảo học trò muốn đặt gì thì đặt…
Phải biết rằng người nào đặt tên thì hậu thế rất có khả năng chỉ nhớ đến người này, còn người sáng tạo ra thì chẳng có chút danh tiếng nào cả.
Phong thái chẳng chút bận tâm đến chuyện lưu danh thiên cổ, tiếng vang đời sau này…
Thực sự đã quá xem nhẹ danh lợi, quá cao cả, quá thoát tục rồi!
Chả trách sao thầy Trương Huyền lợi hại như vậy, mà trong trường chẳng có chút tiếng tăm nào, lại còn cõng cái tiếng xấu “Ông thầy ăn hại nhất học viện”. Thì ra là thầy ấy cao khiết đến thế, xem danh lợi như rác rưởi…
“Thầy Trương…”
Nghĩ đến đây, cả năm học trò, mắt ai nấy cũng đỏ hoe, cảm động chỉ chực bật khóc.
“Các trò làm sao vậy?”
Thấy mấy đứa học trò vừa rồi còn bình thường, bây giờ mắt đứa nào cũng đỏ hoe, khiến Trương Huyền chẳng hiểu gì ráo.
Mấy đứa này, không lẽ… rủ nhau điên cùng một lúc hả trời?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...