“Đơn giản lắm!” Trương Huyền nào hay biết suy nghĩ cũng như cảm giác bàng hoàng lúc này của quần chúng xung quanh. Hắn chỉ mỉm cười, tiếp tục làm màu: “Xích Hùng, tuy vô địch trong phòng ngự, nhưng lại có hình thể thon gọn, giống như một thanh kiếm sắc bén, giỏi về tấn công nhanh, dùng tốc độ để triệt hạ đối thủ, chứ không dựa vào sức mạnh và thể trọng để nghiền ép đối thủ! Từ điểm này có thể đoán ra, nó phải mang khí chất bén ngọt như bảo kiếm, chứ không to và nặng như ngọn núi! Vẽ dã thú mà nhầm lẫn về khí chất thì chẳng phải tưởng tượng là gì?”
Đại sư Lục Trầm lại một lần nữa choáng váng.
Không phải đối phương nói sai, mà là nói quá chuẩn!
Trước đây ông cứ nghĩ, Xích Hùng đã vô địch về phòng ngự thì hẳn là sẽ to và nặng nề. Nhưng sau khi được người thanh niên nhắc nhở, ông lập tức nhớ ra, hình như trong một quyển sách nào đó cũng có mô tả. Loài dã thú này có tốc độ cực nhanh, giết địch trong chớp mắt, vì vậy mà rất ít người thấy được chân dung thật sự của nó!
Đại sư thư họa khi vẽ tranh, kị nhất là hiểu sai khí chất. Một khi đã hiểu sai thì tác phẩm có quý giá đến mấy cũng chỉ là rác rưởi. Cậu ta chỉ nói “không tệ”, không nói gì đó quá đáng, cũng đã là giữ thể diện cho mình rồi.
“Hay, hay lắm!” Tán thưởng hai tiếng liên tiếp, đại sư Lục Trầm phấn khích đến đỏ bừng cả mặt.
Nếu chỉ một bức tranh còn có thể nói là ăn may, là trùng hợp. Nhưng liên tiếp hai bức đều nhìn thấu được ra, lại còn phân tích rất chuẩn xác, nhắm ngay trọng tâm. Ông đã nhận ra, người thanh niên trước mặt ông đây, tuy trông rất trẻ tuổi, nhưng chắc chắn đã là một đại sư thư họa chân chính!
So với chính ông, trình độ chỉ có hơn chứ không thể kém.
Bạn bè dễ có, tri âm khó tìm. Ông có thể làm thầy của vua, vì ở lĩnh vực thư họa, trong cả vương quốc Thiên Huyền này, không có ai qua nổi ông. Thường ngày ông giảng giải cho người ta, người ta cũng chỉ gật gù hùa theo, cật lực khen ngợi. Chẳng ai thực sự hiểu được, chứ đừng nói là nhìn ra khuyết điểm.
Cũng vì lẽ ấy, nên ông mới cảm thấy vô cùng chán nản, thường xuyên mở rộng cửa nhà, đốc thúc những hậu bối hiếu học, mong sao sau này có người kế tục.
Lúc này, gặp được một người có thể chỉ ra khuyết điểm, sai lầm, có khác nào gặp được tri âm, hỏi ông không sung sướng sao được?
Ông chưa nhảy cẫng lên hò reo, cũng đã có thể xem như ý chí rất mạnh mẽ, có thể kiềm chế bản thân.
Thấy đại sư phấn khích như vậy, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn chỉ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng trố mắt há mồm, trông như sắp ngã ngửa hết cả ra.
Vị đại sư này, họ đã biết từ nhỏ. Xưa nay ông luôn khiến người ta có cảm giác “dù trời có sập cũng không thay đổi sắc mặt”, không bận tâm bất kỳ chuyện gì. Lần trước quốc vương bệ hạ cất công phái người đem viên “Dạ Minh Châu địa cực” giá trị phi phàm đến tặng, nhưng ông ấy chẳng thèm nhìn, chỉ bảo người hầu đem cất vào trong nhà!
Người thanh niên kia chỉ giải đáp một vấn đề mà ông ấy đã trở nên như vậy, lẽ nào những gì hắn nói đều là chính xác?
Nghĩ đến đây, hai người họ đồng loạt quay phắt qua nhìn tay thanh niên đang đứng cách đó không xa, diện mạo nhìn thế nào cũng rất bình thường, chẳng có điểm nào đặc sắc cả.
“Tiểu Ngữ, còn không mau mau giới thiệu vị công tử này cho ta biết?”
Đang ngơ ngác thì Hoàng Ngữ chợt nghe thấy lời thúc giục của đại sư Lục Trầm.
“Giới thiệu? Anh ta…” Bị hỏi thình lình, Hoàng Ngữ có hơi ngớ ra. Bây giờ cô mới nhận ra là mình vẫn chưa biết tên của thằng cha kia. Mặt cô đỏ lên, lúng túng gãi đầu gãi tai, nhìn qua Trương Huyền: “À phải rồi, anh tên gì ấy nhỉ…”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Bạch Tốn cũng khó coi như vãi ra quần vậy.
Vừa rồi cậu ta còn nổi máu Hoạn Thư, cứ ngỡ nữ thần của mình bị người ta phỗng tay trên rồi. Cậu ta còn hận chỉ muốn nhào đến đập tên kia một trận cật lực. Bây giờ mới biết… cả tên thằng cha mà Hoàng Ngữ còn chưa biết.
Biết trước thì chả dại gì mà tức cho mệt!
Có điều, cơn xoắn xuýt của cậu ta còn chưa kết thúc thì đã nghe thấy giọng nói đầy bực bội của đại sư Lục Trầm vang lên: “Gì mà anh anh tôi tôi, chẳng có phép tắc gì cả! Anh bạn trẻ này bằng vai phải lứa với ta, sau này phải gọi là đại sư!”
“Bằng vai phải lứa?”
Lần này, không chỉ Hoàng Ngữ và Bạch Tốn nghẹn lời, mà cả quản gia cũng không khỏi đơ mặt. Tất cả đều nhìn Trương Huyền như nhìn quái vật.
Đại sư Lục Trầm có thân phận thế nào?
Thầy của bệ hạ Thẩm Truy, một bậc đế sư chân chính!
Cả vương quốc này chẳng ai dám xếp ngang vai với ông ấy, vì làm như vậy có khác gì tự xem mình là trưởng bối của quốc vương bệ hạ!
Một nhân vật có thân phận như thế, mà bây giờ lại bảo mình bằng vai phải lứa với một người thanh niên chưa đến hai mươi tuổi? Ta có nghe lầm không vậy?
“Không nghe thấy ta nói gì sao?”
Thấy hai người kia vần còn ngơ ngác, đại sư Lục Trầm quát to.
“Dạ!” Bạch Tốn và Hoàng Ngữ luống cuống cúi đầu khom lưng với Trương Huyền, “Bái kiến đại sư!”
“Không cần khách sáo!” Không ngờ vị đại sư Lục Trầm này lại khách sáo đến thế, Trương Huyền bối rối lắc đầu: “Tại hạ Trương Huyền, chỉ là đánh bậy đánh bạ, may mắn hiểu được tranh của đại sư mà thôi. Nào xứng với cái danh đại sư!”
“Thì ra là anh bạn nhỏ Trương Huyền. Cậu chớ nên nói như vậy, phép tắc là phép tắc! Cậu vừa nhìn một cái đã nhận ra sai lầm của ta, chứng tỏ có am hiểu sâu sắc về hội họa, nhãn lực siêu quần. Nếu như thế còn không xứng thì cái danh đại sư này của ta, hóa ra chỉ là hư danh thôi sao?” Lục Trầm nói.
Trương Huyền cười khan.
Hắn chỉ ra được khuyết điểm là thật, nhưng hoàn toàn không phải dựa vào năng lực của bản thân, mà là nhờ vào vũ khí ăn gian bí mật, thư viện Thiên Đạo.
Nếu không nhờ vào nó, đừng nói là nhìn ra, ngay cả bức tranh vẽ cái gì chắc hắn cũng ù ù cạc cạc, có bứt hết tóc trên đầu cũng chả nghĩ ra nổi.
“Được rồi, đừng có từ chối nữa, mấy đứa vãn bối này, sau này cậu cứ thoải mái trách mắng, sai bảo là được rồi!”
Đại sư Lục Trầm nào biết Trương Huyền nghĩ gì, chỉ dặn dò rất thân thiết.
“Vãn bối? Thoải mái trách mắng?”
Bạch Tốn và Hoàng Ngữ chỉ muốn khóc thét.
Mịa nó, tuổi tác thì sêm sêm nhau, chớp mắt đã ngồi cùng mâm với ông nội ông ngoại người ta. Đại ca à, anh quá trâu bò rồi đó!
Mặc kệ hai người kia “u buồn” thế nào, đại sư Lục Trầm hỏi thăm: “Người anh em đi cùng Tiểu Ngữ đến chỗ ta, chắc không phải chỉ để dạo chơi thôi, đúng không? Chẳng hay có việc gì, ta có thể giúp được chăng?”
“Nghe nói chỗ của đại sư cất chứa rất nhiều sách. Tôi đến là vì muốn mượn xem mấy quyển công pháp dành cho võ giả lục trọng.”
Nghe ông ấy hỏi mục đích của mình, Trương Huyền lập tức trình bày.
Đến đây cũng chỉ vì chuyện này, tuyệt đối không được để cơ hội vuột mất.
“Sách ở chỗ ta thì đúng là không ít, có điều phần lớn là thư pháp với tranh, chứ công pháp thì không nhiều. Về phần công pháp dành cho võ giả lục trọng thì chỉ có vài quyển, đều ở trong thư phòng của ta. Nào, để ta dẫn cậu đi xem!”
Đại sư Lục Trầm mỉm cười vuốt râu, đứng lên đi đằng trước.
“Lão gia, thư phòng của ngài…” Bác Thành quản gia thấp thỏm bước tới nhắc khéo.
Thư phòng của lão gia cất giữ không ít độc bản(1) của người ta, vô cùng quý hiếm, bởi vậy trước giờ không cho người ngoài vào. Lần trước bệ hạ Thẩm Truy đến, cũng bị chặn lại ngoài cửa!
Năm xưa có một hầu gái không biết, đi vào đó quét dọn, cuối cùng bị phạt đánh cho đến chết!
Chính vì vậy, toàn Lục phủ, thư phòng là khu vực cấm tuyệt đối, không ai dám bước vào.
Bây giờ lão gia lại đưa một tay thành niên chẳng quen chẳng biết vào, khiến quản gia khá bối rối.
“Thư phòng của ta không cho người ngoài vào, là vì sợ nhiễm phải mùi trần tục. Còn anh bạn nhỏ này là người đồng vai phải lứa với ta, là đại sư thư họa. Nếu cậu ấy đi vào có thể chỉ điểm ít nhiều cho ta thì đó là niềm vinh hạnh cực kỳ, có gì phải ngăn cản?”
Sắc mặt đại sư Lục Trầm sa sầm lại.
“Dạ!” Bác Thành vội vàng lùi sang một bên.
Tuy ông ấy chẳng hiểu gì về thư họa, nhưng lúc này cũng đã biết, những lời tay thanh niên nói khi nãy, chắc chắn không có vấn đề gì!
Nếu không thì làm sao lão gia có thể thay đổi 180 độ, trở nên hiền hòa thân thiết đến thế.
“Đi!”
Đại sư Lục Trầm cất bước đi trước, Trương Huyền dõi bước theo sau, đi được một lát thì đến một gian phòng rộng lớn.
Không hổ danh là đại sư mà Hoàng Ngữ khen ngợi không tiếc lời. Lượng sách cất chứa trong thư phòng nhiều vô số kể, ít nhất cũng phải mấy chục vạn quyển, vừa bước vào liền có cảm giác như đang ở trong thư viện.
Bước vào giữa các kệ sách, nhìn lướt qua một lượt, quả nhiên đúng như đại sư đã nói, hầu như đều là sách liên quan đến thư họa, còn công pháp, bí tịch gì đó thì hầu như chẳng có.
“Công pháp ở bên này, chỉ có mấy quyển, đều là ngày xưa ta tu luyện xong rồi tiện tay vứt luôn ở đó!”
Lục Trầm đại sư hớn hở giới thiệu, đồng thời đưa Trương Huyền đến một góc của thư phòng.
(1)Độc bản: sách chỉ còn một bản duy nhất, thường là bút ký của nhân vật lớn nào đó, hoặc những sách đã được viết ra từ rất lâu, chỉ lưu truyền lại được một bản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...