“Biết gì chưa? Khi nãy thầy Tào Hùng đã tỉ thí với Trương Huyền, cái ông thầy đứng bét học viện đấy!”
“Họ tỉ thí? Thế không phải là ông thầy Trương Huyền đó thua chắc sao?”
“Thế mà không phải đâu. Thầy đó thắng! Thầy ta chỉ điểm cho một học viên, thế mà khiến cho sức mạnh của cậu đó bùng nổ, tăng thêm 100%!”
“100%? Một lần chỉ điểm? Dù là thầy Lục Tầm cũng làm không nổi đó! Thật không vậy?”
“Có rất nhiều người xem mà, sao giả được?”
… …
Trong nhà ăn, có không ít người đều đã chứng kiến cuộc tỉ thí, ai nấy cũng đang bàn tán sôi nổi.
“Một lần chỉ điểm tăng sức mạnh lên 100%?” Triệu Nhã nhăn mũi, vẻ mặt đầy khinh khi: “Thằng cha này chắc chắn là gặp hên thôi!”
Triệu Nhã là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, tòa thành lớn thứ ba của vương quốc Thiên Huyền. Từ nhỏ cô ta đã được tiếp thu sự giáo dục rất tốt, mục đích lần này cô ta đến học viện Hồng Thiên là để bái Lục Tầm làm thầy.
Không ngờ còn chưa đi tìm, đã nghe thấy người ta bảo thầy Lục Tầm không bằng một người khác, đương nhiên là cô không chịu tin.
“Gặp hên? Ta thì thấy không phải, giá trị tăng đến 100% cơ mà. Nếu chỉ dựa vào hên thì làm sao làm nổi!” Một học viên ngồi cách không xa lắm lên tiếng phản bác.
“Không phải gặp hên? Ngươi tưởng ta không biết ông thầy Trương Huyền này sao. Lần khảo sát tư cách giáo viên trước, hắn ta được có 0 điểm, thiếu chút nữa là bị đuổi. Ngươi nói xem, loại người này có thể có bản lĩnh gì? Nếu không tin, bây giờ ta sẽ đi vạch mặt hắn ta cho mấy người coi!”
Tính Triệu Nhã vốn nóng nảy, nghe người ta khen ngợi ông thầy đội sổ thì lập tức không nhịn được.
“Được đấy! Đúng lúc tụi này cũng muốn nhìn xem, ông thầy này có phải là mèo mù vớ cá rán không!”
Lập tức có hai học viên khác cũng đứng dậy.
Ba người họ đi ra khỏi nhà ăn, hỏi thăm người ta một câu, sau đó chẳng mấy chốc đã tìm ra lớp học của Trương Huyền, đẩy cửa bước vào.
“Thầy chính là thầy giáo Trương Huyền?”
Vừa vào lớp học, mấy người đã thấy ngay một gã thanh niên đang ngồi trên ghế giáo viên, đã vậy còn đang ngoác mồm cười một mình như thằng dở hơi, dù là nhìn từ góc độ nào cũng chả giống một ông thầy lợi hại gì hết. Thậm chí còn có cảm giác đầu óc hơi có vấn đề nữa.
“Ta đây!”
Thấy có học sinh đi vào, Trương Huyền ngừng quan sát thư viện Thiên Đạo, ngước mắt nhìn qua.
“Nghe nói thầy vừa thắng thầy Tào Hùng, chỉ điểm một học viên, khiến sức mạnh của cậu ấy tăng thêm gấp đôi?” Vẻ mặt Triệu Nhã đầy ngờ vực: “Vậy được, thầy cũng giúp ta xem thử đi, xong rồi thầy chỉ điểm cho ta, để xem thực lực của ta có tăng lên gấp đôi được hay không?”
“Không rảnh!” Trương Huyền xua tay.
Thầy giáo phải có tôn nghiêm của thầy giáo, đâu phải đồ chơi mà cô bảo xem là xem, bảo chỉ điểm là chỉ điểm.
Chưa kể, cái thái độ đấy của cô là sao? Ông đây cũng không nợ cô xu nào.
“Không rảnh? Hiện tại chẳng phải thầy đang rất rảnh sao?” Triệu Nhã rõ ràng biết đối phương đang nói có lệ với mình nên nghiến răng hỏi.
Vừa rồi còn bảo với bạn sẽ vạch mặt đối phương, bây giờ chưa chi đã ra về, thì người mất mặt chính là cô.
“Ta còn phải chiêu sinh, không có thì giờ mà tào lao với một cô gái chẳng biết trời cao đất dày như cô!” Trương Huyền lạnh lùng nói.
“Thầy…” Đôi mắt tuyệt đẹp của Triệu Nhã trợn ngược lên.
Cô là con gái của thành chủ, bản thân lại cực kỳ xinh đẹp, đi đến đâu cũng được người khác ngưỡng mộ. Thằng cha này vậy mà ngon, không những từ chối mình, còn bảo mình tào lao, thật là đáng ghét!
Dẫu có là thầy giáo cũng không thể bỏ qua được!
“Thầy muốn thế nào mới chịu chỉ điểm cho ta?” Triệu Nhã nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bái ta làm thầy!” Trương Huyền hờ hững nói, vẻ mặt cổ quái.
Bắt gặp ánh mắt như đang nhìn tên đần của đối phương, Triệu Nhã càng điên tiết: “Được, ta bái thầy làm thầy. Nhưng nếu thầy chỉ điểm bậy bạ cho ta, có tin là ta sẽ lôi cái thứ lừa đảo như thầy ra ánh sáng không?”
“Triệu Nhã!”
“Không được. Một khi đã bái hắn ta làm thầy, thì sau này cậu không thể bái thầy Lục Tầm làm thầy được nữa…”
Hai người bạn đi cùng thấy cô ta đồng ý ngay tắp lự thì thiếu chút nữa là té xỉu, vội vàng ngăn cản.
Nghe thấy lời khuyên của hai người bạn, Triệu Nhã lại thấy do dự.
Quy tắc của học viện cô rất rõ, đã bái một người làm thầy, muốn bái người khác thì buộc phải rút khỏi lớp đó. Mà một khi làm như thế, người kia chắc chắn sẽ không chịu nhận, huống hồ là một thầy giáo đông học trò như thầy giáo Lục Tầm.
“Không dám hả? Không dám thì đi ra đi, đừng ở đây cản trở ta làm ăn… à không, cản trở ta nhận học trò mới!” Trương Huyền xua tay.
“Ai nói ta không dám?”
Vốn đang do dự, nghe thấy Trương Huyền nói thế, Triệu Nhã lập tức sôi máu, nhướn cao đôi mày phượng: “Ta sẽ bái sư ngay bây giờ! Xác nhận thân phận đi!”
“Thái độ quá tệ, ngươi muốn bái ta cũng chẳng muốn nhận đâu!” Trương Huyền lại xua tay.
Kiếm học trò đương nhiên là muốn kiếm đứa biết vâng lời kiểu như Vương Dĩnh, anh ta thấy khá là ưng bụng. Chứ cô ả trước mặt, vừa vào cứ đùng đùng như ăn thuốc nổ, dù có thiếu học trò cũng chả thèm.
“Thầy…”
Không ngờ chính mình đã cắn răng bái hắn ta làm thầy, giờ hắn ta lại không nhận, Triệu Nhã tức muốn xì khói.
Có điều, mục đích mình đến là để vạch mặt đối phương, bây giờ mà nổi giận ra về, khác nào làm cho ý đồ của gã thành sự thật?
Có lẽ thằng cha này muốn đuổi mình đi, có vậy thì lời nói phét của gã mới không bị vạch trần.
Nhất định không thể để gã toại nguyện!
“Hứ, cùng lắm thì nhận lỗi trước, đợi đến khi vạch trần bộ mặt thật của ngươi ra, xem lúc đó ta sẽ dạy dỗ ngươi thế nào!”
Nghĩ đến đây, Triệu Nhã nén xuống lửa giận đang sôi trào trong lòng, khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc: “Thầy đừng trách, là ta thất lễ rồi! Học trò thành tâm bái thầy làm thầy, mong thầy thu nhận!”
“Như vậy thì còn tạm được!” Thấy thái độ cô ta đã thay đổi, Trương Huyền mới gật đầu: “Muốn bái ta làm thầy cũng được. Trước tiên quét dọn căn phòng này sạch sẽ, đừng để ta thấy còn sót hạt bụi nào. Còn nữa, nhà vệ sinh ngoài kia cũng thu dọn gọn gàng, chà rửa bồn cầu sạch sẽ. Ta kiểm tra thấy đạt, vừa ý thì sẽ nhận ngươi làm học trò!”
“Đừng có quá quắt…”
Triệu Nhã tức muốn ói máu. Cô là ai? Con gái thành chủ, thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ tới lớn mười ngón tay chưa từng lấm bẩn. Thằng cha này lại bảo cô đi quét dọn? Còn… dọn dẹp nhà vệ sinh, chà bồn cầu nữa chứ?
Hắn ta điên rồi chắc?
“Công việc đơn giản như thế mà làm không được, vậy đi đi. Chỗ chúng ta không cần những người chây lười, vô dụng!” Trương Huyền xua tay.
Khặc khặc, nhãi con, muốn chơi anh đây à, cô em còn non lắm!
“Ai bảo ta vô dụng? Ta sẽ đi quét dọn, chà rửa ngay!” Triệu Nhã cắn răng quay lưng đi lấy chổi và cây lau nhà, bắt đầu dọn dẹp trong phòng.
“Triệu Nhã, hay là mình bỏ đi cho rồi…”
“Ta thấy có lẽ hắn chẳng có chút bản lĩnh nào đâu, chỉ là cố tình làm khó ngươi thôi…”
Hai người bạn đi cùng trông thấy một đại tiểu thư của thành chủ mà lại thật sự loay hoay quét dọn, tất cả đều hoảng vía, vội vàng can ngăn.
“Hai người cứ ra ngoài đợi đi, Triệu Nhã này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu thiệt, hôm nay ta sẽ quyết ăn thua đủ với hắn ta!” Triệu Nhã nháy mắt một cái.
“Vậy…”
Hai người họ quá hiểu tính của Triệu Nhã, thấy không thể ngăn được, chỉ biết bó tay đưa mắt nhìn nhau.
“Đi báo cho Diêu đại quản gia đi. Chẳng phải ông ấy cũng đến sao? Nếu đại quản gia biết được, thằng cha thi khảo hạch giáo viên được 0 điểm này hoạnh họe bắt tiểu thư cọ bồn cầu, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.”
Nhìn nhau một lát, hai người bạn kia đã tìm ra cách.
Với thân phận của Triệu Nhã, vào học biện chẳng có gì cần lo lắng, nhưng vẫn có người đưa đi, hơn nữa người đồng hành này, chính là Diêu đại quản gia. Hiện giờ chắc ông ta vẫn chưa rời đi.
“Được, chúng ta đi tìm ngay thôi!”
Hai người thống nhất ý kiến, lập tức quay người đi ra khỏi học viện.
Cô đại tiểu thư Triệu Nhã này nổi tính bướng bỉnh rồi. Tuy chưa làm mấy việc này bao giờ, lúc bắt đầu còn có chút lóng ngóng, nhưng chẳng mấy chốc đã quen tay. Gian phòng nhanh chóng được quét dọn sạch sẽ, cả nhà vệ sinh cũng được chùi dọn tinh tươm trắng sáng.
“Không tệ!” Trương Huyền gật đầu hài lòng.
“Bây giờ được rồi chứ, nhận ta làm học trò, chỉ điểm tu luyện được chưa?”
Làm xong việc, Triệu Nhã nghiến răng nghe ken két, mặt ngọc nhăn nhó. Cô chỉ sợ bản thân nhất thời không nhịn được, đập chết cái thằng cha trước mặt.
“Ừ, xác nhận thân phận đi!” Làm bộ không trông thấy ánh mắt căm hận như chỉ muốn lột da mình của đối phương, Trương Huyền tiện tay ném qua một tấm ngọc bài.
Hít thở thật sau, Triệu Nhã nhỏ máu nhận thầy, xác nhận thân phận.
“Thầy Trương, hiện tại ta đã là học trò của thầy, có thể chỉ điểm cho ta rồi chứ?” Thấy mục đích đã thành, sắp sửa vạch trần cái bản mặt thật của cái tên tiểu nhân trước mặt, Triệu Nhã không kiềm chế nổi cơn phấn khích trong lòng, đề nghị ngay.
“Ngươi đánh trước một bài võ, để ta xem nền tảng thế nào!” Trương Huyền phất tay.
“Vâng.”
Triệu Nhã cũng không phí lời, hai tay ôm lại, bắt đầu đánh quyền.
Vụt vụt vụt!
Tiếng gió rít vang, lực đánh mạnh mẽ, cũng là phận gái, nhưng bất kể là chiêu số hay khí lực, đều mạnh và nhanh hơn Vương Dĩnh. Nhìn là biết đã tốn không ít thời gian tập luyện.
Trương Huyền nhìn Triệu Nhã thi triển võ công, tinh thần thì lại kết nối với thư viện Thiên Đạo. Quả nhiên, thư viện rung nhẹ một cái, một quyển sách rớt xuống.
Mặt bìa đề hai chữ: “Triệu Nhã”
“Triệu Nhã, con gái thành chủ thành Bạch Ngọc. Võ giả cảnh giới Tụ Tức nhất trọng viên mãn.”
“Công pháp tu luyện: Bạch Ngọc Tố Nữ Công!”
… …
“Khuyết điểm, 27 chỗ. Một, tính tình nóng nảy dễ tức giận, trái ngược với thuộc tính ôn hòa, uyển chuyển của Bạch Ngọc Công, nên không thể phát huy tối đa thực lực; Hai, …”
Cũng giống như quyển sách trước, trong này ghi chép đầy đủ sai lầm và khuyết điểm trong tu luyện của Triệu Nhã.
Đang xem thì mặt Trương Huyền chợt lộ vẻ kinh ngạc.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chẳng mấy chốc, bộ chưởng pháp đã được Triệu Nhã đánh xong. Bàn tay khép chặt, cô quay người tung chưởng lên vách đá chịu trách nhiệm đo sức mạnh trong phòng học!
Một tiếng rầm vang lên, bên trên đã hiện số.
110!
“Rất khá, rất khá!” Trương Huyền không khỏi gật gù.
Vẫn chưa vào học viện học tập một cách có hệ thống, mà đã đánh ra sức mạnh cỡ đó, cô nàng Triệu Nhã này không hổ danh là con gái thành chủ, thực lực phi phàm.
“Xong rồi, chỉ điểm giúp ta đi!” Triệu Nhã quay qua nói. Đánh hết một bộ chưởng pháp nhưng mặt cô không đỏ, hơi thở không gấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...