Thư Viện Thiên Đạo

“Đánh bài quyền?” Chủ quán chẳng hiểu nổi tay này đang giở trò khỉ gì nữa.

“Đúng vậy!” Trương Huyền gật đầu.

“Ngươi giỡn mặt ta đấy à!” Thấy cái bộ dạng nghiêm túc của đối phương, chủ quán điên tiết, nhảy bổ tới, tung ngay một chưởng.

Từng gặp kẻ bị bệnh, nhưng chưa gặp thằng nào bệnh như thằng này, còn bảo mình đánh một bài quyền. Được! Có tin ông đây đánh chết ngươi luôn không?

Ông ta vừa tung ra chưởng này đã dùng hết sức lực toàn thân, tiếng gió rít chói tai cũng đã khiến cho người ta nhìn ra tu vi của ông ta, cảnh giới Chân Khí sơ kỳ!

“Hay lắm!!”

Trương Huyền cười khẽ, lách nhẹ người, lập tức tránh được.

Hắn đã đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, nên sức mạnh của một võ giả mới chỉ là tam trọng sơ kỳ, đương nhiên chẳng thể đánh hắn bị thương được.

“Hử?”

Vốn cứ ngỡ tên thanh niên đến kiếm chuyện này chắc tu vi chẳng ra gì. Nhưng giờ thấy hắn dễ dàng tránh được đòn này, ông ta lập tức hiểu thực lực của đối phương mạnh hơn mình. Chủ quán vội vàng ngừng tay, đồng thời trong lòng thầm lấy làm lạ, một thằng cha đã là võ giả tam trọng, chắc sẽ không chỉ có 8 kim tệ mà cũng dám đi mua đồ chứ…

“Nếu ta không nhìn nhầm, thì ông là người gốc huyện Hạ Bình đúng không?”

Đối phương vừa ra tay, Trương Huyền lập tức đạt được mục đích, quyển sách liên quan đến người này đã hiện ra trước mắt.


“Sao… sao ngươi biết?” Chủ quán ngớ ra.

Huyện Hạ Bình là một huyện ngoại ô của vương thành Thiên Huyền, diện tích không lớn. Loại huyện thành kiểu này, quanh vương thành có rất nhiều. Thằng cha này vừa mở miệng đã nói trúng phóc, khiến ông ta không khỏi sửng sốt.

Ông ta không khỏi nhìn lại mình một lượt, từ trên xuống dưới đâu có nét đặc trưng nào để người khác biết được mình là dân gốc ở đâu chứ!

“Không cần quan tâm tại sao ta biết!” Trương Huyền lập tức triển khai tuyệt kĩ “tỏ ra nguy hiểm”, thái độ lạnh lùng cao ngạo: “Nửa năm trước, chắc hẳn ông đã gặp phải một chuyện nguy hiểm tính mạng ở trong rừng rậm Thiên Huyền, chắc hẳn đã bị ‘rắn Lãnh Trúc’ cắn phải! Tuy khi ấy không mất mạng, nhưng thận đã bị thương tổn. Nếu ta không nhìn nhầm, thì vào những lúc ấy ấy, ông rất khó thể hiện được bản lĩnh của đàn ông!”

“Ngươi… ngươi…”

Chủ quán loạng choạng lùi lại mấy bước, trợn mắt há mồm, hai con ngươi suýt rớt ra ngoài.

Nửa năm trước, đích xác là ông ta đã bị rắn Trúc Lãnh cắn thương trong rừng rậm Thiên Huyền! Sau đó cứ mãi… thực sự là y như lời người này nói.

Nhưng chuyện này, ngoài ông ta và một cô nương ở thanh lâu ra, ông ta chưa từng nói cho người thứ ba biết. Sao tên này lại biết?

Không lẽ hắn biết tính số? Chưa bói đã biết?

Chủ quán hoàn toàn không dám tin.

“Sao, ta nói không đúng hả?” Nhìn vẻ mặt của đối phương, Trương Huyền biết tỏng thư viện Thiên Đạo chắc chắn không hề nói sai. Kế đó hắn lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Nếu ông thấy ta nói sai, thì cây thuốc này ta không lấy nữa, bây giờ sẽ rời khỏi đây ngay. Có điều… cơ hội duy nhất để ông chữa khỏi chứng ấy, rất có thể sẽ vụt mất ngay lúc này! Hầy… sau này, nếu không thể làm được ‘đàn ông’, chớ trách sao ta không cảnh báo ông nhé…”

“Ta… công tử xin dừng bước!”


Nghe thấy đối phương nói có thể chữa được, toàn thân chủ quán như bị sét đánh, vội vàng bước tới: “Cậu… cậu thực sự có thể chữa khỏi cho ta?”

Đối với một người đàn ông thì chẳng còn gì thê thảm hơn khi bị mất đi phong độ gối chăn. Mấy hôm nay bạn bè rủ đi chơi bời mà ông ta nào dám, sợ rằng sẽ bị phát hiện ra vấn đề. Lâu nay ông ta âm thầm chịu đựng dày vò, cũng đã tìm đến không ít thầy thuốc, kết quả đều nhận được một câu kết luận duy nhất, rất khó chữa khỏi, cách duy nhất chính là cắt bỏ…

Không ngờ tình cờ gặp được một người mua hàng, mở miệng ra cái là phán trúng phóc, còn bảo có thể chữa được nên khiến ông ta có hơi khó tin.

“Ông có thể tin, cũng có thể không, ta chẳng ép! Có điều, khi ta đã nhìn ra bệnh thì đương nhiên phải có cách chữa rồi!” Trương Huyền nói.

“Mong công tử cứu chữa giúp tôi, chỉ cần chữa khỏi… đừng nói là mấy cây Hàn Dương, cậu có lấy hết toàn bộ số thuốc này tôi cũng cam lòng!” Chủ quán vội vàng sấn tới, vẻ mặt đầy khẩn cầu.

Kỳ tài trong thiên hạ nhiều lắm! Đối phương nói không sai, đã nhìn ra bệnh chắc chắn sẽ có cách chữa!

Hơn nữa, dẫu chỉ là một tia hy vọng, ông cũng muốn nghe thử, dẫu gì cũng liên quan đến hạnh phúc sau này của bản thân.

“Ừm, rắn Lãnh Trúc vốn tính âm hàn, một khi bị cắn phải, khí âm hàn sẽ xâm nhập cơ thể, khiến cho công năng của cơ thể bị suy kiệt, bất kỳ thuốc gì cũng không thể trừ khử nó được. Thậm chí cả Luyện Đan Sư, cũng chỉ biết lắc đầu bất lực!”

“Nhưng điểm khiến người ta không ngờ tới chính là, loài rắn này cả người lạnh lẽo, nhưng gan của nó thì lại nóng rực. Chỉ cần ông tìm giết một con, nuốt lấy gan rắn thì có thể loại bỏ hoàn toàn khí hàn âm trong người, chức năng của quả thận cũng sẽ được khôi phục, trở lại là đàn ông đích thực!”

Tuy độc của rắn Lãnh Trúc có rất nhiều loại thuốc giải, nhưng biện pháp tốt nhất lại nằm ngay trên thân của nó. Gan rắn chính là mấu chốt chính giúp hóa giải khí âm hàn đặc hữu của nó.

Điểm này được ghi chép tường tận trong một quyển sách ở Tàng Thư Các của học viện Hồng Thiên, vừa nghĩ đến rắn Lãnh Trúc thì thông tin này liền xuất hiện trong đầu hắn.


“Ăn gan của rắn Lãnh Trúc?” Chủ quán vẫn chưa tin lắm.

Đơn giản thế sao?

Nếu quả thật là vậy, sao mình đã đến gặp bao nhiêu thầy thuốc rồi mà chẳng ai nói thế cả?

“Trong trung tâm giao dịch này, hẳn là có nơi bán rắn Lãnh Trúc. Nếu không tin thì ông có thể mua một con về thử ngay bây giờ, sau khi có được câu trả lời rồi thì ta mới rời đi!” Trương Huyền nói.

Trung tâm giao dịch Thiên Vũ không chỉ bán vô số dược liệu, bảo vật, mà còn bày bán cả dã thú, động vật. Rắn Lãnh Trúc là dã thú cấp thấp, tuy thân thể có hàm chứa kịch độc nhưng lại có thể dùng làm thuốc, nên đích xác là có người bán.

“Thôi được, cậu đợi chút…”

Chần chừ một lát, chủ quán quay lưng đi ngay, chẳng mấy chốc đã xách về một chiếc lồng, bên trong có một con rắn Lãnh Trúc.

Thân là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, chỉ cần có chuẩn bị trước thì chuyện giết chết một con rắn Lãnh Trúc hết sức đơn giản. Chẳng bao lâu, gan rắn đã được móc ra, chủ quán chẳng chút chần chừ mà nuốt ngay.

“Ố?”

Gần như ngay sau đó, mắt ông ta lóe sáng.

Có hiệu quả hay không, hiển nhiên ông ta đã biết.

“Đa tạ công tử đã cứu chữa, số cỏ Hàn Dương này đều là của cậu hết!” Đôi mắt chủ quán sáng rỡ, vui đến nỗi suýt quỳ xuống.

Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của ông ta, có lúc ông ta còn chẳng muốn sống nữa. Để trị liệu, tiền bạc tích lũy mấy năm ròng đã bay gần hết. Nào ngờ, giờ lại chữa khỏi đơn giản như vậy!

“Ta đã bảo là ông sẽ tặng không cho ta mà, không lừa ông đúng không?”


Thấy đối phương biếu không, Trương Huyền cũng chẳng khách sáo, ôm luôn chiếc rương chất đầy cỏ Hàn Dương.

Tri thức cũng là của cải, mình giúp ông ta chữa khỏi bệnh, lấy chút thù lao cũng xứng đáng.

“Công tử đại tài, tôi đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong công tử bỏ quá!” Chủ quán gãi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Vừa rồi còn to mồm thề thốt rằng, nếu mình tặng không cỏ Hàn Dương cho đối phương thật, thì sẽ gọi người ta là ông nội, không ngờ giờ đã tặng không thật…

“Không có gì!” Trương Huyền xua tay, đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một đám người hối hả chạy về phía trước, mặt mày ai nấy cũng đỏ gay vì kích động.

“Mau lên, đại sư Mặc Dương tới rồi!”

“Nếu được đại sư chỉ điểm thì chắc chắn sẽ thăng quan phát tài, lần này tuyệt đối không thể để tuột mất cơ hội!”

“Lần này nếu được đại sư Mặc Dương giám định giúp một món bảo vật, bao nhiêu tiền ta cũng sẽ mua!”

“Đúng thế, lần trước phí mất cơ hội, thật là đáng tiếc…”

……

Đám người vừa đi vừa bàn luận.

“Chuyện gì vậy?”

Thấy thái độ của đám đông giống như đang đi chào đón ngôi sao đến, Trương Huyền không khỏi tò mò.

“Là đại sư Mặc Dương đến đây!” Chủ quán cũng trở nên rất kích động, đôi mắt sáng lấp lánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui