Thư Viện Thiên Đạo

“Ngươi… nói bậy!”

Thấy thực khách đã la ó rần rần, mồ hôi lạnh trên trán Ngô chấp sự chảy xuống, ông ta nghiến răng quát to.

Giờ không thể thừa nhận được, một khi thừa nhận thì không những danh tiếng của Hồng Thiên Lầu sẽ tan tành, mà cả tiền đồ của ông ta cũng tiêu luôn!

Nếu biết trước tay thầy giáo này còn là một Mỹ Thực Sư, thì đánh chết ông ta cũng không dám nhận lời Thượng Bân, gây chuyện với hắn!

“Ông bảo ta nói bậy?” Trương Huyền nhìn qua.

“Không sai, ngươi nói những món ăn này bị làm giả thì phải đưa ra chứng cứ. Không có bằng chứng mà dám nói bừa, có tin là bây giờ ta sẽ bắt ngươi lại vì tội vu khống không?” Vẻ mặt Ngô chấp sự rất hung tợn.

“Chứng cứ? Ông muốn chứng cứ chứ gì? Được!”

Thấy cái lão này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Trương Huyền lắc đầu.

Vốn dĩ hắn chẳng muốn mó tay mấy chuyện này, dẫu sao thì cũng do Thẩm Bích Như trả tiền, trả bao nhiêu cũng chẳng can hệ đến hắn. Nào ngờ lão già này khăng khăng muốn gây sự, bảo mình nói bừa, đã vậy thì không thể bỏ qua được.

“Mấy món vừa rồi, chứng cứ ta đã nói, mọi người có thể dựa vào những đặc trưng mà ta liệt kê để kiểm tra! Đương nhiên, ông ta không thừa nhận cũng chẳng sao, vì dẫu có biết những điểm này, ngay cả vài Mỹ Thực Sư cũng rất khó nhận ra được, đừng nói là mọi người! Có điều…”

Trương Huyền lướt một vòng, cầm bình rượu đắt nhất trên bàn lên:

“Bình rượu này, mọi người có thể kiểm chứng rất dễ dàng!”

“Kiểm chứng? ‘Thần Tiên Túy’ là đặc sản của Hồng Thiên Lầu! Sự thật này ai ai cũng biết, không ít người đến đều chỉ vì nếm thử loại rượu này, không lẽ ngươi muốn nói, rượu này cũng là giả?”

Một thực khách không nhịn được mà lên tiếng.


“Đúng rồi, Thần Tiên Túy là thứ làm nên tên tuổi của Hồng Thiên Lầu, làm sao mà giả được chứ? Nếu thứ này mà cũng giả luôn, thì chắc chẳng có thứ gì là thật hết!”

Lại một thực khách nữa lên tiếng.

Bình rượu mà họ đưa lên cho bàn Trương Huyền trước đó có tên là Thần Tiên Túy, chỉ có bán ở Hồng Thiên Lầu. Rượu có vị ngọt ngào, hương thơm nồng! Hồng Thiên Lầu có được quy mô và danh tiếng như ngày hôm nay, không thể không nhắc đến công lao của loại rượu này được!

Nếu cả loại rượu này mà cũng làm giả… thực sự là quá quắt lắm rồi!

“Ta nói rồi, rất dễ kiểm định!”

Hình như biết trước đám đông sẽ ngờ vực nên Trương Huyền chỉ khẽ mỉm cười, nhấc cao bình rượu lên: “Trên bình rượu này đề là ‘Thần Tiên Túy’, theo lý mà nói, nếu quả thật là Thần Tiên Túy của ‘Bách Tỉnh Phường’, thì đích xác là đáng giá 1200 kim tệ!”

“Đáng tiếc, bình rượu này bên trong lại chứa ‘Thanh Nham Nhưỡng’ của ‘Tử Trúc Hiên’. Hai loại rượu này, cho dù là vị rượu hay mùi thơm đều khá là giống nhau. Nhưng Thần Tiên Túy được ủ từ cỏ Địa Căn và tim ve Thanh Diệp cực kỳ quý hiếm. Sau khi uống xong, không những không có hại mà còn rất bổ dưỡng. Còn Thanh Nham Nhưỡng này, uống nhiều rồi, độc tính trong cỏ Lạc Anh sẽ ngấm vào tim phổi, lâu ngày sẽ tàn phá công năng của cơ quan nội tạng, khiến tu vi giảm sút, sống không bằng chết!”

“Dùng Thanh Nham Nhưỡng ngụy tạo thành Thần Tiên Túy?”

“Ta nghe nói loại Thanh Nham Nhưỡng này, hình như đúng là có hương vị tương tự Thần Tiền Túy!”

“Lâu nay ta luôn tin tưởng chất lượng của Hồng Thiên Lầu, nào ngờ bọn họ lại qua mặt thực khách như vậy!

“Thủ đoạn này quá xảo quyệt, ta nhất định sẽ báo chuyện này lên học viện, để họ kiểm tra cho ra lẽ mới được!”

……

Những thực khách đang hóng chuyện xung quanh, nghe thấy bản thân lại bị lừa nên ai nấy cũng sôi sục, quát tháo ầm lên.


“Ngươi nói Thần Tiên Túy chính là Thanh Nham Nhưỡng? Chứng cứ đâu?” Ngô chấp sự nghiến răng, gằn từng chữ.

Nhìn ông ta một cái, Trương Huyền nói rất bình tĩnh: “Rượu có thể đốt cháy. Mà rượu trong bình này ta chưa uống được bao nhiêu, ông có thể đốt thử. Nếu là Thần Tiên Túy chân chính, sẽ tỏa ra hương thơm ngây ngất, khiến người ngửi thấy hệt như lên mây! Mà nếu là Thanh Nham Nhưỡng, thì sẽ tỏa ra một thứ mùi vừa thối vừa khét, chỉ cần mũi không điếc thì đều có thể ngửi ra được!”

“Ngươi…”

Toàn thân Ngô chấp sự đóng băng tại chỗ.

Đối phương nói không sai một chút nào, có điều phương pháp phân biệt này vốn rất hiếm người biết. Chỉ có mấy vị ủ ra Thanh Nham Nhưỡng với vài người kinh doanh loại rượu này mới biết, làm sao thằng cha này lại rành rẽ như thế?

Thực ra, rượu mà ông ta cho thực khách uống đều là Thần Tiên Túy chính hiệu, dẫu sao nó cũng là đặc sản trứ danh của tửu lâu. Nghe được kế hoạch của Thượng Bân, ông ta mới cố ý kiếm một bình rượu giả cho tên thanh niên này. Vốn cứ ngỡ hắn ta sẽ không nhận ra, sau đó chém thêm vài câu là gạt được thêm mớ tiền. Bây giờ thì tiêu rồi, đối phương không những hiểu biết rất rành rẽ, mà còn nắm rõ biện pháp phân biệt nữa!

Hiện tại, dẫu ông ta có giải thích cho đám đông biết họ đang uống Thần Tiên Túy thật, thì cũng chẳng có tác dụng gì!

“Sao? Không dám thử hả?”

Thấy đối phương đã cụp đuôi, Trương Huyền khẽ mỉm cười, trút ngược bình cho rượu chảy tràn lan ra sàn nhà, sau đó hắn lấy một mồi lửa, búng nhẹ.

Phừng phừng!

Rượu trên sàn gặp lửa liền bốc cháy, cùng lúc ấy đám đông lập tức ngửi thấy thứ mùi hôi gắt mũi, đầu óc ai nấy cũng sây sẩm.

“Thối quá! Vừa rồi chúng ta đã uống thứ này sao?”


“Hồng Thiên Lầu đúng là chẳng xem thực khách ra gì cả!”

“Ngửi vào đã thối như thế, uống vào nhất định sẽ bị trúng độc…”

“Trả tiền, trả tiền! Ta đã uống rượu ở chỗ các ngươi ba năm nay rồi, không chỉ tiền rượu mà còn phải bồi thường tinh thần cho ta nữa!”

……

Cả tửu lâu như muốn bùng nổ.

Ai nấy đều xông đến.

“Chuyện này… là sao đây?”

Tào Hùng, Thượng Bân đều muốn phát điên.

Họ cất công dàn trận, muốn hãm hại tên Trương Huyền này, khiến hắn bị muối mặt một phen. Cuối cùng tên khốn ấy không bị làm sao thì thôi, còn phanh phui ra một chuyện động trời!

Ngược lại, quả đắng rơi ngay đầu bọn họ!

“Chuyện này là sao… là sao cái quằn què chúng mày!”

Ngô Chấp sự đứng bên cạnh nghe thấy những lời vừa rồi thì tức muốn nổ não, nhấc chân tung ra một cước.

Đùng! Đùng!

Ông ta là cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, hai người kia chẳng kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó đồng loạt ngã ngửa xuống sàn, trên mặt ai nấy cũng có dấu chân to tướng.

Chẳng trách Ngô chấp sự lên cơn điên, nếu không tại hai thằng khốn nạn kia thì đâu có xảy ra cớ sự này!


Có thể tưởng tượng được, không những cần câu cơm của ông ta đã gãy, mà ông ta còn sắp phải đối mặt với cơn thịnh nộ của trưởng lão Hồng Hạo!

Hồng Thiên Lầu sau sự kiện này, danh tiếng sẽ rơi xuống đáy và chuyện làm ăn sẽ chẳng thể nào khôi phục lại như trước đây.

Mà nguyên nhân, chính là hai thằng khốn này, đòi dạy dỗ một thằng khốn khác!

Mà thằng khốn khác đó, chỗ nào giống một kẻ đội sổ, cho dù là kẻ đứng nhất cũng chẳng trâu bò đến thế!

Nếu biết trước ông nội này có nhãn lực kinh hồn như thế, đừng nói là đến gây chuyện với hắn, hắn không đến gây chuyện với mình là mừng lắm rồi!

Chết tiệt!

“Xem ra chẳng còn ai dám thu tiền của chúng ta nữa rồi, đi thôi!”

Thấy đám đông đang loạn cả lên, Trương Huyền nhắc nhở Thẩm Bích Như đang ngơ mặt một tiếng, rồi bỏ đi trước.

Chuyện đã giải quyết xong, nán lại đây thì chỉ tổ chuốc thêm phiền phức, chi bằng rời đi cho yên thân.

“Ừ!”

Thẩm Bích Như vội vàng bám theo, cô nhìn gã thanh niên đang đi đằng trước bằng ánh mắt rất phức tạp.

Trước đây cô cũng luôn xem đối phương là tên ăn hại, chẳng biết gì hết, là nỗi ô nhục cho tập thể giáo viên!

Qua nửa ngày tiếp xúc mới hay… nếu hắn ta mà là tên ăn hại, thì mình là cái giống gì đây?

Chả phải không đáng để đánh giá luôn sao?

Cô bấm bụng bước tới, trong đôi mắt đen láy vẫn còn đó cảm giác khó tin: “Thầy rành rẽ về ẩm thực như vậy, không lẽ… thầy còn là một Mỹ Thực Sư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui