(1)Khảo vấn học tâm: Kiểm tra xác nhận tâm tư của người học trò.
“Trương Huyền, không ngờ mới có một ngày không gặp, mà lá gan của ngươi lại to đến thế!” Thượng Bân bước vào, quan sát xung quanh một lượt, không ngờ cái gã “ăn hại” này lại thu nhận được tới năm học viên. Ánh mắt gã liền trở nên hung tợn, cười khẩy một tiếng: “Dám buông lời đầu độc tiểu thư Triệu Nhã, tiểu thư Vương Dĩnh, lại còn dám lừa gạt học trò của thầy Tào Hùng, ai cho ngươi cái gan ấy?”
“Thầy Thượng Bân? Thầy Tào Hùng?”
Trông thấy có mấy người đột nhiên xong vào, Trương Huyền chau mày: “Ta đang dạy học, có chuyện gì, vui lòng đợi đến hết giờ rồi hẵng nói!”
“Dạy dạy cái con khỉ! Thượng thiếu đã đích thân qua đây, ngươi còn muốn ra vẻ nữa sao? Với trình độ của ngươi, chưa hại học trò là may lắm rồi. Chẳng biết ất giáp gì hết mà còn đòi giảng dạy, còn dám vênh váo trước mặt bọn ta!” Tào Hùng cười nhạt nói.
Hai người này đã rắp tâm đến vạch mặt, thì hắn cũng đâu nhất thiết phải tiếp tục làm bộ làm tịch.
“Ra ngoài! Nơi đây không chào đón các vị!” Trương Huyền nheo mắt lại.
“Còn cố đóng kịch nữa sao? Trương Huyền, ngươi còn nhớ mình tên gì không đấy?” Thượng Bân cười nhạt: “Lập tức rút tên tiểu thư Triệu Nhã và tiểu thư Vương Dĩnh ra khỏi lớp, trả Lưu Dương lại cho thầy Tào Hùng, như vậy thì hôm nay ta sẽ không ra tay cho ngươi một bài học, còn không… ta e là nguyên cả học kỳ này, ngươi sẽ ngồi xe lăn mà sống qua ngày đấy!”
“Thầy muốn ra tay với ta?” Trương Huyền nhìn qua: “Trong học viện, nghiêm cấm giáo viên đánh nhau, không lẽ thầy không biết quy định này?”
“Quy tắc cũng là do con người định ra mà thôi, là người khác thì ta còn sợ bị học viện trừng phạt, nhưng với ngươi… ha ha ha, ngươi nghĩ cả học viện này sẽ có người ra mặt bênh vực tên ‘ăn hại’ như ngươi sao?” Bộ dạng Thượng Bân như chỉ chực ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Ta hiểu rồi, có phải vì hôm qua ta đã có lời đắc tội với thầy, thầy mới cố tình đến đây gây sự với ta không? Thầy làm như vậy, lẽ nào không sợ cô Thẩm Bích Như giận sao?” Trương Huyền hỏi.
“Khà khà, kể như ngươi cũng biết điều đấy! Ta đã muốn dạy dỗ ngươi, thì đương nhiên không sợ ngươi nói lung tung rồi…” Thượng Bân cũng không phủ nhận, đang hăm hở định đập cho tên khốn trước mặt một trận, thì bị một tiếng quát đầy giận giữ cắt ngang.
“Là ngươi!”
Đôi mắt Diêu Hàn đỏ ngầu.
Hôm qua Trương Huyền đã đắc tội với tên kia, lại còn dính líu đến cô giáo Thẩm Bích Như, nếu vẫn chưa xác định được, ông ta cũng cảm thấy mình đúng là thằng ngu!
“Gì cơ?” Đang định ra tay dạy dỗ Trương Huyền, chợt nghe thấy Diêu quản gia quát to, Thượng Bân ngơ ngác nhìn qua.
“Chuyện ngươi làm mà ngươi còn không biết?”
Thượng Bân chưa kịp hiểu chuyện gì, thì nghe thấy một tiếng hét vang lên, cùng với đó là một nắm đấm đã tọng thẳng vào mặt.
“Thằng khốn!”
Thượng Bân chỉ kịp cảm thấy trước mặt mình tối xầm lại, ngay sau đó đôi mắt đã bầm tím, thân thể loạng choạng rồi té ngửa ra đất.
“Dám đánh ông thê thảm thế này, ông đây phải cho ngươi biết tay!”
Nhớ lại nỗi đau bị đánh hôm qua, Diêu Hàn không chút do dự, ra tay nhanh như chớp, nhảy bổ lên người Thượng Bân, dội cơn mưa nắm đấm xuống ào ạt.
“Diêu quản gia…”
Tất cả xảy ra quá chớp nhoáng khiến Vương Đào lẫn Tào Hùng đều đơ mặt ra. Thực ra không chỉ họ, mà cả nhóm Triệu Nhã, Vương Dĩnh cũng vậy.
Vừa rồi mấy người này đến tìm thầy Trương gây chuyện, họ còn rất giận dữ, đang định giải quyết luôn một lần, nào ngờ tự bọn họ quay đầu lại đánh nhau.
Chuyện này đúng là quái lạ!
Đặc biệt là Triệu Nhã, cô ấy hiểu rất rõ con người của Diêu quản gia, trầm tĩnh, có chừng mực, làm việc bao giờ cũng có trước sau, bằng không thì cha cô đâu có giao chức quản gia cho ông ấy.
Nhưng… hôm nay ông ấy bị làm sao vậy? Chưa giải thích tiếng nào đã ra tay rồi?
Nếu muốn hỏi ai là người biết rõ nội tình nhất, e là chỉ có Trương Huyền thôi.
Vừa rồi hắn ta cố tình nhắc lại chuyện hôm qua đắc tội với Thượng Bân, còn cố ý nhắc đến tên của Thẩm Bích Như, khiến Diêu quản gia biết được hai điều kiện này… Kết quả đúng như dự liệu, đánh nhau rồi.
Cũng không phải là Diêu quản gia lỗ mãng, bởi vì chẳng có ai tự nhiên bị đánh bầm dập như thế mà không thấy oán hận. Hơn nữa, thân phận ông ta rất cao quý, là bộ mặt của thành Bạch Ngọc, đã bao giờ phải chịu nỗi uất ức như vậy! Cộng thêm, hai ngày nay ông ta liên tục bị Trương Huyền chọc tức muốn xì khói, lại bị tiểu thư ngăn cản không thể trút ra khiến lửa giận đã tràn trong lồng ngực. Bây giờ trông thấy kẻ thù, ai mà kiềm chế cho nổi.
“Diêu quản gia, ông bị điên rồi sao?” Hứng chịu cơn mưa nắm đấm không ngừng, Thượng Bân hoang mang cảm thấy trước mắt mình là một bức màn đen tối, miệng chỉ chực trào ra máu tươi.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?
Tay Diêu quản gia này, mới lần đầu gặp gỡ, mình chưa từng đắc tội với lão ta, sao lại ra tay tàn độc đến thế?
Thượng Bân mãi vẫn không hiểu, mình đã đắc tội với đối phương ở chỗ nào!
“Điên à? Ngươi bớt giả ngô (bốp), giả nghê lại đi (bốp), bản thân ngươi (bốp), chẳng lẽ không biết sao (bốp) hả… (bốp)?”
Diêu quản gia không ngừng quát tháo, nắm đấm cũng không ngừng trút xuống.
Thượng Bân là giáo viên cao cấp, thực lực đã đạt tới cảnh giới Đỉnh Lực từ lâu, nhưng so với đối phương đã đạt tới cảnh giới Tịch Huyệt thì vẫn còn kém một khoảng nhất định. Đánh nhau tử tế còn không phải là đối thủ, huống hồ ra tay bất ngờ, lại còn là đòn hiểm.
“Diêu quản gia, xin bớt giận, bớt giận, có gì từ từ nói…”
Bây giờ Tào Hùng và Vương Đào mới sực tỉnh, vội vàng chạy đến tách hai người kia ra. Lúc này thì khuôn mặt đẹp trai của Thượng Bân đã sưng phù lên như đầu lợn.
“Đáng ghét!” Lúc này Thượng Bân đã sắp phát điên rồi.
Gã cứ tưởng hôm nay sẽ dạy cho tên Trương Huyền một bài học. Nhưng nào ngờ, tên Diêu quản gia thành Bạch Ngọc này lại đột ngột lên cơn, quay qua đánh mình.
Giờ thì gã trút hết mọi căm giận qua cho Diêu quản gia!
“Các vị có ân oán riêng tư thì mời ra ngoài lớp học mà giải quyết, nơi đây không phải võ đài để các vị đánh nhau. Nếu còn không đi, tiếp tục làm loạn, ta sẽ báo cho Phòng Hành chính, để họ đến đây…” Trương Huyền lên tiếng.
“Được lắm… mấy người cứ đợi đấy!” Nghe thấy vậy, Thượng Bân liền quay người đi thẳng.
Hiện tại, cái bộ dạng này của mình mà bị đồn ra bên ngoài, thì còn mặt mũi nào nhìn người? Tuyệt đối không thể để cho các giáo viên khác nhìn thấy!
“Thượng thiếu… Thượng thiếu!”
Vốn cứ ngỡ chuyện rất đơn giản, Thượng Bân đích thân ra mặt thì chắc chắn Trương Huyền phải trả lại học trò, nào ngờ lại xảy ra cớ sự này, Tào Hùng hớt hải đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai người đó đã mất tăm.
“Chú Diêu, chú làm cái gì vậy?”
Thấy hai người kia đi rồi, Triệu Nhã bước tới, nhìn chằm chằm Diêu Hàn, mặt đỏ lên vì tức giận.
Trước đó chú Diêu còn có vẻ rất bình thường, sao bây giờ càng lúc càng quá đáng thế!
“Tiểu thư, ta…” Diêu Hàn chẳng biết phải đáp làm sao.
Ông ta không thể nói rằng, tối qua mình muốn đi dạy dỗ Trương Huyền, thiến hắn thành thái giám. Kết quả lại bị Thượng Bân đánh úp, bây giờ nhận ra thân phận của đối phương thì phải báo thù rửa hận?
“Thôi đủ rồi, ta đang giảng bài, mời các vị ra ngoài!” Trương Huyền xua tay.
Chần chừ một lát, Diêu Hàn, Vương Đào và lão Lưu đành phải trở ra.
……………………..
“Đáng hận, đáng hận!”
Rời khỏi lớp của Trương Huyền, Thượng Bân giận dữ la um lên. “Nhất định phải dạy dỗ cái tên Diêu Hàn này một trận mới hả dạ. Cả tên khốn Trương Huyền đó nữa, dám ngạo nghễ nhìn mình, cũng phải dạy dỗ hắn tử tế.”
Gã đường đường là cháu nội của trưởng lão, trước giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế này! Điều quan trọng hơn là, gã còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì ráo.
Vừa rồi còn nói chuyện bình thường, chớp mắt đã nhào đến đánh xối xả, thật vô lý hết sức!
“Tên Diêu Hàn này chắc chắn là một phe với Trương Huyền! Bằng không, sao có thể ra tay với Thượng thiếu? Ta nghĩ, chắc ông ta nhận sự chỉ thị của tên ăn hại kia, nên mới làm thế!” Tào Hùng nói.
“Không sai, chắc chắn là vậy rồi!” Thượng Bân cũng ngộ ra.
Mình chưa bao giờ đắc tội với Diêu Hàn, đối phương lại ra tay bất ngờ như vậy, chắc chắn là do mình định đánh Trương Huyền!
“Thầy chắc chắn là cậu Lưu Dương đó không tình nguyện bái Trương Huyền làm thầy?”
Lát sau, Thượng Bân đã qua cơn giận, quay qua hỏi.
“Ta chắc chắn, tuyệt đối không phải tự nguyện!” Nhớ lại vẻ mặt không cam lòng của Lưu Dương lúc rời đi ngày hôm qua, Tào Hùng tự tin gật đầu.
“Vậy thì được, nếu thầy đã chắc chắn như vậy, thì bây giờ thầy đi xin đơn ‘Khảo vấn học tâm’ đi!” Thượng Bân nói.
“Khảo vấn học tâm? Chuyện này…” Tào Hùng liền biến sắc mặt.
Khảo vấn học tâm, là một phương pháp đặc biệt được dùng đến khi không thể giải quyết tranh chấp về học trò giữa các giáo viên. Học viên bị tranh giành sẽ nhận bài khảo hạch của “Tháp Học Tâm”. Khảo hạch này sẽ phản ánh chân thực suy nghĩ của học viên thông qua một phương thức rất đáng tin cậy.
Nếu học viên được giáo viên nọ xin tiến hành khảo hạch, cho ra đáp án hoàn toàn không tự nguyện, thì giáo viên kia sẽ phải chịu trừng phạt. Nếu người xin tiến hành khảo hạch vu cáo, thì cũng phải chịu trừng phạt tương đương.
Đây là phương pháp cực chẳng đã mới dùng đến khi hai giáo viên cùng tranh giành một học sinh.
Tuy biết rất rõ, nhưng Tào Hùng cảm thấy vẫn chưa đến mức độ ấy.
“Sao? Thầy gạt ta? Không lẽ thằng ranh ấy tự nguyện?” Thấy hắn ta do dự, Thượng Bân vốn đang không vui, sắc mặt sa sầm xuống.
“Không phải, cậu ta tuyệt đối không tự nguyện đâu, ta… sẽ đi xin khảo hạch! Để tên Trương Huyền kia chịu trừng phạt thích đáng!” Tào Hùng gật đầu.
“Ừ, thế thì tiến hành nhanh lên!” Thấy Tào Hùng đã đồng ý, Thượng Bân mới gật gù hài lòng: “Lúc xin, có thể nâng đề nghị hình phạt lên mức nặng nhất! Phải cho tên Trương Huyền đó ngã một cú thật đau mới được, tốt nhất là có thể khai trừ hắn ra khỏi trường!”
Mức trừng phạt có thể được nâng lên theo yêu cầu của người xin khảo hạch. Nhưng cũng có nghĩa, một khi đã thất bại, thì chính mình cũng bị phạt nặng tương đương.
“Được!” Mắt Tào Hùng sáng lên, vẻ mặt vô cùng hăm hở, trong đầu đã hiện ra cảnh tượng Trương Huyền bị khai trừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...