(1)Công pháp: phương pháp luyện công.
Chật vật mãi mới dứt ra khỏi cậu nhóc mập nhì nhằng kia, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Trương Huyền ngao ngán nhận ra, mặt trời đã chếch về Tây, trời sắp tối mất rồi.
“Xem ra, chỉ có năm học viên!” Trương Huyền lắc đầu.
Hôm nay là ngày sau chót để thu nhận học trò, đến thời điểm này, xem như đã hoàn toàn chấm dứt.
Vốn cứ ngỡ chẳng nhận được người nào, không ngờ lại được năm. Đối với một kẻ đội sổ như hắn, thì đây quả là một thành tích không tồi.
Đóng cửa phòng học, Trương Huyền đi về chỗ ở dựa vào phương hướng trong kí ức.
Là một thầy giáo trong học viện, hắn có một phòng kí túc riêng, có điều phòng bé tẹo, chỉ khoảng mười mấy mét vuông.
Thoáng một cái đã về đến phòng, đẩy cửa bước vào, vừa nhìn cảnh tượng trong phòng thì hắn không khỏi thở dài.
Không thể không nói, tiền thân đúng là quá thảm, phòng nhỏ chưa nói, nhưng lại còn khá ẩm thấp, chăn chiếu đều đã mốc từ lâu. Thực lòng không biết thằng cha ấy trước đây làm sao ngủ được.
“Thôi tạm gác đó. Mai phải lên lớp rồi, hôm nay cần phải tìm hiểu rõ về tu vi, sau đó luyện thử xem sao!”
Dù sao lúc này chưa thấy đói, Trương Huyền dựa vào phương pháp tu luyện trong kí ức, ngồi xếp bằng trên giường.
Là một kẻ xuyên không, tuy trong đầu có kế thừa kí ức của tiền thân, coi như không xa lạ với chuyện tu luyện, nhưng nghĩ tới việc mình có thể mỗi lúc một mạnh hơn thì trong lòng hắn vẫn thấy cực kỳ phấn chấn.
Hiện tại đã thu nhận học trò đâu vào đó rồi, cũng đến lúc phải củng cố thực lực bản thân. Bất luận thế nào, ở thế giới này, thực lực mới là thứ quan trọng nhất.
Tuy thư viện Thiên Đạo có thể lập tức chỉ ra khuyết điểm, mệnh môn của người khác, nhưng cũng chỉ dễ dàng công phá được đối thủ thường thường. Nếu là người mạnh hơn bản thân quá nhiều thì dẫu cho có nắm được điểm yếu, cũng chẳng theo kịp tốc độ của người ta, chứ đừng nói là làm bọn họ bị thương. Không khéo, còn bị người ta xem như chuột bạch, mổ xẻ ra để nghiên cứu.
Cho nên, thư viện Thiên Đạo lợi hại đấy, nhưng cũng không phải bảo bối vô địch. Muốn trở nên mạnh mẽ, thì không ngừng tu luyện mới là con đường đúng đắn nhất!
“Công pháp mà tiền thân tu luyện có tên là Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết! Là công pháp do người khai sáng học viện Hồng Thiên sáng tạo ra, tổng cộng có chín tầng, đối ứng với chín trọng cảnh giới của võ giả!”
Trương Huyền hồi tưởng lại công pháp được ghi nhớ trong đầu.
Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, là một trong những công pháp được tu luyện nhiều nhất trong học viện Hồng Thiên.
“Trong toàn bộ giáo viên của học viện hiện giờ, thực lực của mình là kém nhất!”
Trong học viện, hầu như tất cả các giáo viên đều đã lên đến tứ trọng rồi, chỉ còn mỗi hắn là ở tam trọng, nên nhất thiết phải nhanh chóng tu luyện.
Dựa vào phương pháp hô hấp trong kí ức, Trương Huyền tập trung tinh thần cao độ.
Ngay lập tức, trước mặt hắn giống như hiện ra vô số những hạt ánh sáng li ti, chầm chậm hít vào rồi thở ra, chân khí trong đan điền cũng dần trở nên hùng hậu.
Không biết tu luyện được bao lâu rồi, lúc mở mắt ra Trương Huyền không khỏi lắc đầu.
“Như vậy thì quá chậm.”
Dù hắn kế thừa ký ức của tiền thân, nhưng vẫn có ý thức của một người trái đất. Bảo hắn ngồi không một chỗ mà tu luyện kiểu này, vẫn khá là khó khăn.
Đặc biệt là nhìn quá trình ngưng tụ chân khí, hắn lại càng cảm thấy bất lực hơn.
Ngưng tụ chân khí, chính là gom góp từng hạt linh khí li ti lại, tiến hành nén chặt, giống như tích lũy từng giọt nước đợi ngày thành sông vậy.
Công trình này quá khổng lồ, có một số người tu luyện kiên trì không bỏ một ngày nào, phải mất ba năm mới có thể lấp đầy đan điền, đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Đây phải gọi là công phu nhỏ nước xuyên thủng đá.
Bao nhiêu năm trời cứ phải tu luyện chán như con gián vầy mãi sao?
Chi bằng giết hắn đi còn hơn!
“À, đúng rồi! Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, tuy là công pháp thịnh hành nhất ở học viện Hồng Thiên, nhưng đâu phải là công pháp mạnh nhất. Mình hoàn toàn có thể để cho thư viện Thiên Đạo tìm ra khuyết điểm, rồi tìm cách chỉnh sửa lại, một khi chỉnh đúng rồi, thì có khi nào chuyện tu luyện trở thành ‘làm chơi mà ăn thật’ không nhỉ?”
Trong đầu Trương Huyền chợt trào ra ý nghĩ này.
Công pháp tu luyện phân chia mạnh yếu, công pháp mạnh thì tiến nhanh, công pháp yếu thì tiến chậm. Liệu có phải công pháp mạnh cũng có ít khuyết điểm hơn không?
Nếu là người khác thì không thể nào cải tiến công pháp, nhưng hắn thì khác. Có được thư viện Thiên Đạo trong tay, hắn hoàn toàn có thể nhờ thư viện tìm ra khuyết điểm, sau đó tìm cách sửa đổi, khi nào tạo ra được một bộ công pháp mà cả thư viện cũng chẳng tìm thấy khuyết điểm, biết đâu tu luyện sẽ trở nên dễ dàng, tiến bộ thần tốc?
Nghĩ là làm, Trương Huyền đứng dậy, cầm quyển Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết mình đang luyện trong phòng lên, mở ra đọc.
Vù!
Đúng như dự liệu, thư viện trong đầu thoáng rung động, lập tức xuất hiện một quyển sách có tên tương đồng.
Nhẹ nhàng mở ra, đúng là bên trong có chép khuyết điểm của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, dày đặc như nêm, có đến hơn một ngàn khuyết điểm!
“Vừa nãy mình đã tu luyện cái công pháp này?” Trương Huyền ngạc nhiên.
Chính mình mới tới tam trọng, mà đã lắm kẽ hở thế này sao? Quá đắng mà!
Chuyện này chả khác gì ăn rau đầy sâu bọ, chưa luyện đến mức hư người cũng đã lợi hại lắm rồi.
“Công pháp khác thì sao nhỉ?”
Thân làm thầy giáo, trong phòng cũng có không ít thư tịch, “Tứ Tôn Bảo Điển”, “Chư Thiên Kinh Mạch Công”, “Liên Hoa Trùng Huyệt Kình”… Lấy bừa ra một quyển đọc thử, thư viện liền hình thành quyển sách tương ứng, ghi chép đủ loại khuyết điểm của công pháp, phần lớn là hơn ba ngàn chỗ.
Còn đáng sợ hơn cả Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết!
“Thế này… muốn tìm ra phương pháp chính xác, chẳng phải sẽ chết vì mệt trước sao?” Đọc một hồi, Trương Huyền muốn điên luôn.
Một quyển bí tịch, có hơn ngàn khuyết điểm, hoàn toàn không biết phương hướng chính xác nơi nào. Đây cũng giống như đứng trước muôn ngàn nẻo đường, mỗi nẻo đường lại có ngàn nhánh rẽ. Tuy đã có thư viện Thiên Đạo xác nhận giùm có chính xác hay không, nhưng muốn tìm ra một con đường chính xác nhất, chắc cũng chết vì đuối sức mất.
“Hiện tại tu vi của mình đã đến cảnh giới Chân Khí tam trọng viên mãn của võ giả, còn một chút nữa là có thể đột phá. Chỉ cần tìm ra khuyết điểm liên quan đến giai đoạn này trong bí tịch, tìm cách sửa chữa là được rồi!”
Thấy tầng thứ 3 của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết có quá nhiều khuyết điểm, muốn lần mò từng điểm một thì chắc chắn không thể làm nổi trong thời gian ngắn, Trương Huyền đành lật tới trang cuối cùng của quyển bí tịch.
Toàn bộ tầng thứ ba của võ giả, bắt đầu tu luyện thì rất phiền phức, nhưng bước sau cùng này lại rất đơn giản.
Quả nhiên, trang này chỉ có mười khuyết điểm.
“Cách cảm ngộ linh khí sai lầm; cách khống chế linh khí rời khỏi cơ thể sai lầm; cách tụ tập linh khí đả thông mạch Dương Duy sai lầm…”
Mười khuyết điểm, ghi chép vô cùng tường tận.
Thư viện Thiên Đạo chỉ chỉ ra sai lầm, chứ không đưa ra phương pháp giải quyết, muốn tìm ra con đường chính xác, cũng chẳng dễ dàng như tưởng tượng.
“Phải rồi, vừa rồi trong mấy quyển sách cũng có phương pháp để võ giả cảnh giới tam trọng đột phá, hình như điểm sai lầm cũng khác biệt nhau!”
Nhớ tới mấy quyển bí tịch vừa xem khi nãy, Trương Huyền bỗng lóe lên một ý tưởng, hắn lập tức lật ra đoạn đột phá cảnh giới Chân Khí.
Quả nhiên giống như trong kí ức, tất cả đều có những sai lầm khác nhau.
“Chỗ nào không đánh dấu sai, thì có nghĩa là đúng…” Mắt Trương Huyền lóe sáng, tìm giấy bút, tổng hợp mấy quyển bí tịch, chép ra những chỗ chính xác trước. Chẳng mấy chốc, một phương pháp tu luyện mới đã hiện ra trước mắt.
“Thử xem cái này có còn sai nữa không!”
Trương Huyền mỉm cười, cầm đoạn bí quyết vừa viết ra lên, thư viện Thiên Đạo lại rung một cái, xuất hiện một quyển sách tương ứng. Lần này, chỉ còn một khuyết điểm.
Lại mày mò thêm hồi lâu, sửa lại cái khuyết điểm ấy, dùng thư viện kiểm tra lại, đúng là khuyết điểm đã được bổ khuyết, hoàn toàn không còn sai sót.
“Đây là phương pháp chính xác nhất để đột phá tầng thứ ba của võ giả! Thử xem!”
Nhìn nội dung do mình viết ra, Trương Huyền gật gù sung sướng, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu tu luyện.
“Thả lỏng toàn thân, mở lỗ chân lông ra, tưởng tượng giống như mình đang ngâm người trong một chiếc bồn tắm chứa đầy linh khí, mỗi lỗ chân lông là một sinh mệnh hoàn chỉnh, hít thở tự do…”
Xì xì xì!!!
Tu luyện theo phương pháp này, lúc ban đầu Trương Huyền vẫn còn chưa quen, nhưng chẳng bao lâu sau, lập tức cảm thấy linh khí xung quanh tụ xuống như nước trút. Mỗi lỗ chân lông đều đang hấp thụ linh khí ào ạt. Dù rằng lượng hấp thụ rất nhỏ bé, nhưng huy động toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể cùng hấp thụ, thì tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Linh khí giống như trăm sông tụ hội, tạo thành một dòng chảy khổng lồ trong cơ thể, rót thẳng đến đan điền.
Rắc rầm!
Khí hải bùng nổ, lớp rào cản vốn dĩ chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá đã thình lình nổ tung. Chân khí trào ra từ trong đan điền, chảy khắp thân thể, thấm nhuần từng gân thịt, xương cốt, mang lại cho người ta cảm giác sung sướng, thoải mái.
Võ giả tứ trọng, cảnh giới Bì Cốt!
“Quá… quá nhanh!” Trương Huyền trợn tròn đôi mắt.
Theo ghi chép trong Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, cảnh giới hiện tại của hắn, nếu như muốn đột phá thì phải mất ba đến năm tháng, thậm chí nếu không gặp được cơ duyên, thì cũng không thể thành công. Sửa chữa công pháp, khiến nó không còn khuyết điểm, thì mất bao nhiêu thời gian?
Mười phút? Năm phút?
E là còn chưa tới ba phút, đã đột phá thành công!
Chuyện này…
Hơn nữa, tuy chỉ sửa chữa phương pháp đột phá cảnh giới tam trọng viên mãn, nhưng chân khí vừa thu gom được vô cùng thuần khiết, mạnh mẽ hơn linh khí hắn tu luyện trước đó rất nhiều!
Nếu nói chân khí hắn tu luyện trước đây đục ngầu như nước bùn, thì bây giờ đã tinh khiết như nước suối, mang lại cho người ta cảm giác không chút tạp chất, trong suốt như gương.
Chân khí được chia làm ba đẳng cấp: thượng, trung và hạ, trong mỗi đẳng cấp lại phân chia làm ba mức. Phẩm chất càng cao thì càng tinh khiết, tu luyện sẽ càng tiến xa hơn! Chân khí của hắn trước đây ngầu đục, chắc là loại kém nhất trong ba mức hạ đẳng.
Hiện tại, chân khí ngưng tụ được trong suốt vô ngần, e rằng đã là chân khí thuộc một trong ba mức thượng đẳng!
“Chẳng phải… muốn tu luyện ra chân chí thượng đẳng, cần phải luyện công pháp cấp Thần, cấp Thánh gì đó sao?
Công pháp tu luyện, nếu phân loại có thể chia thành năm cấp: Thần, Thánh, Linh, Quỷ, Phàm. Trong mỗi cấp lại chia ra bốn bậc nhỏ gồm Hạ, Trung, Thượng và Đỉnh Cấp.
Căn cứ vào cách nói của những người tu luyện, muốn luyện được chân khí thượng đẳng, thì ít nhất phải có công pháp từ cấp Thánh trở lên mới làm được.
Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết chỉ là công pháp thượng phẩm trong cấp Phàm - cấp thấp nhất, sao lại có thể tu luyện được ra loại chân khí có phẩm chất này?
“Là thư viện Thiên Đạo!” Trương Huyền siết chặt nắm đấm.
Tuy hắn dùng Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết làm nền tảng tu luyện, nhưng trên thực tế thì đã loại trừ toàn bộ sai lầm của nó, dựa vào con đường chính xác nhất để tu luyện, vì vậy mới có thể ngưng tụ được chân khí thượng đẳng.
Xem ra… những gì thư viện Thiên Đạo ghi chép đều hoàn toàn chính xác. Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết còn cách sự hoàn mỹ xa lắm!
“Có thư viện Thiên Đạo giúp đỡ, phải chăng bản thân mình cũng có thể viết ra một bộ công pháp tu luyện cấp Thánh, thậm chí cấp Thần?
Đôi mắt Trương Huyền lóe sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...