“Được rồi. Ngươi bảo đã chiêu mộ được bốn học học trò. Bây giờ ngươi kêu hết học trò đến đây để chúng ta xác nhận, hay là chìa bản mặt ra cho chúng ta vả?”
Thấy gã đội sổ này dám hùng hồn đòi đánh cược cùng lúc với bốn người họ, Tiền Bưu không khỏi buồn cười.
“Kêu học trò qua đây?” Trương Huyền lắc đầu: “Các vị đều là giáo viên trong Phòng Hậu cần, chẳng lẽ đến chuyện đơn giản như thế mà cũng không biết! Chuyện xác thực ta có nhận học trò hay không hết sức đơn giản. Chỉ cần học viên nhỏ máu lên lệnh bài của ta để nhận thầy, thì Phòng Đào tạo sẽ tự động hình thành thông tin cá nhân. Đến Phòng Đào tạo tra thử là hai năm rõ mười ngay. Bên Phòng Đào tạo đâu thể nào hùa theo ta để gạt các thầy được!”
Đúng là chỉ cần học sinh tiến hành xác thực, thì thông tin sẽ tự động được đưa tới Phòng Đào tạo, bên đó sẽ lưu lại rõ ràng chi tiết, bất cứ ai cũng không làm giả được.
“Lý Nguyên, ngươi qua đó xem đi! Để ta chống mắt lên coi, sau đó thằng nhãi này còn khoác lác được nữa hay không!” Nghe thấy lời Trương Huyền và vẻ mặt đầy tự tin của hắn, Tiền Bưu thoáng sững người rồi quay qua sai bảo.
Lý Nguyên chính là một trong mấy thầy giáo đã mỉa mai Trương Huyền. Được bảo cái là gã ta quay lưng đi ngay.
Phòng Đào tạo và Phòng Hậu cần đều thuộc bộ phận Hành chính, cách nhau không xa, Lý Nguyên đi chưa được bao lâu thì đã vác cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt trở về.
“Sao rồi?” Thấy bộ dạng của gã như thế, Tiền Bưu chợt thấy chột dạ, trong lòng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
“Đúng là có… có bốn học viên đã bái gã làm thầy! Đây là danh sách và thông tin chi tiết của họ…” Mặt Lý Nguyên tái mét.
Đến giờ gã vẫn không dám tin đó là sự thật.
Bốn học viên này bị mù hết rồi sao? Bao nhiêu giáo viên trong học viện Hồng Thiên không chọn, đi chọn ngay cái thằng cha thi khảo hạch 0 điểm, chẳng biết ất giáp gì hết.
“Để ta xem xem, biết đâu gã kiếm mấy đứa mắt chột, chân thọt có thể bị đuổi bất cứ lúc nào làm học trò của mình!” Tiền Bưu giật lấy bảng danh sách.
Hai ông thầy còn lại cũng vội vã xúm lại.
Không ít giáo viên vì muốn tăng số lượng học trò của mình lên, nên nhận một số học sinh yếu kém, có thể bị đuổi học bất kỳ lúc nào, còn nếu được lưu lại thì cũng không trụ nổi vài tháng.
Theo Tiền Bưu, nếu thằng cha đội sổ này có nhận được học trò, thì chắc cũng chỉ là những đứa học viên kém nhất, tệ nhất, chẳng ai thèm nhận.
Chỉ vì chạy theo số lượng, mà thu nhận hạng học trò này, không những chẳng có gì đang tự hào, mà còn rất mất mặt nữa.
“Vương Dĩnh… là nữ sinh? Vừa nghe cái tên đã biết chẳng ra làm sao rồi. Chắc là một trong mấy đứa thi đầu vào kém nhất đây mà...” Nhìn thấy cái tên đầu tiên, Tiền Bưu đã hừ mạnh một tiếng.
Không phải loại người nào cũng có thể được nhận vào học viện Hồng Thiên. Muốn vào thì đầu tiên phải thi khảo hạch đầu vào, học viện sẽ căn cứ theo thành tích của họ mà xếp hàng, hợp cách rồi thì mới được nhận.
Những người đứng đầu danh sách khảo hạch đầu vào cơ bản là bị mấy giáo viên giỏi tranh giành mất rồi. Mấy học trò đó đều cực kỳ nổi tiếng, hình như không có ai tên Vương Dĩnh.
“Thầy Tiền, thầy xem tiếp đi…” Tiền Bưu vẫn chưa hết lời, thì nghe thấy người bên cạnh run rẩy nhắc.
“Sao vậy? Không lẽ còn kém hơn ta nghĩ?”
Cười khẩy một tiếng, Tiền Bưu liền xem tiếp, nhưng ngay lập tức tròng mắt liền co lại, đọc thông tin chi tiết liên quan đến Vương Dĩnh ở đằng sau: “Xếp hạng 67 trong kỳ thi khảo hạch đầu vào, em gái của Vương Đào – học trò của trưởng lão, thiên kim của nhà họ Vương - một trong bốn đại thế gia ở thành Thiên Huyền.”
“Thiên kim của nhà họ Vương? Em gái của Vương Đào?” Tiền Bưu hoảng hồn trợn mắt.
Vương quốc Thiên Huyền có bốn gia tộc lớn, và gia tộc họ Vương là một trong số ấy. Thiên kim tiểu thư của gia tộc này đã bái gã đội sổ này làm thầy? Thật hay đùa vậy?
Người như vậy đúng ra phải bái giáo viên như Lục Tầm, Vương Siêu chứ?
Nếu nhắc đến gia tộc này, thì người khiến họ thấy sợ hãi, sụp đổ nhiều hơn chính là anh trai của cô nàng Vương Dĩnh kia, Vương Đào!
Vương Đào là tân sinh của khóa năm kia, sau khi nhập học, bình xét tổng hợp cuối kỳ mỗi năm đều trong tốp 10 người xuất sắc nhất. Năm này thì lọt vào mắt xanh của một vị trưởng lão trong học viện, được nhận làm truyền nhân!
Một người anh thiên tài như thế, em gái làm sao kém được?
Có thế lực, có tố chất bẩm sinh, lại có anh trai giỏi vậy, sao lại đi bái gã này làm thầy?
Mắt mình không bị lác nên đọc nhầm đấy chứ?
Tiền Bưu cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ muốn té xỉu.
“Các thầy xem tiếp bên dưới kìa…”
Đang lúc toàn thân Tiền Bưu lên cơn co giật vì không dám tin thì một người khác run rẩy la lên.
“Có thể nhận Vương Dĩnh này làm học trò thì xem như số gã đã quá hên rồi. Ta không tin gã còn nhận được người càng giỏi hơn nữa…” Tiền Bưu nghiến răng, nhìn theo danh sách xuống phía dưới, khi mắt vừa lướt tới một cái tên thì toàn thân lão ta lại co giật lần nữa, trước mắt tối sầm lại.
“Triệu Nhã? Triệu Nhã xếp hạng 7 trong kỳ thi khảo hạch đầu vào? Thiên kim của thành chủ thành Bạch Ngọc?”
Tiền Bưu khóc không ra nước mắt.
Vừa nói không tin hắn có thể nhận được học viên nào ghê gớm hơn, ai mà ngờ được thật đúng là có. Không chỉ vậy, còn là đại thần siêu cấp mà vô số giáo viên phải điên đảo!
Từ lúc cô học trò Triệu Nhã này chưa vào đây thì lão đã nghe tiếng. Cô bé là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, không những diện mạo vô cùng xinh đẹp, mà tố chất bẩm sinh cũng cực kỳ tốt!
Người như vậy, vô số những thầy giáo hàng đầu đều muốn giành giật, sao lại bái cái tên ăn hại này làm thầy?
Không thể nào, không thể nào!
Cố nén cơn hoang mang, lão nhìn tiếp xuống dưới, Lưu Dương, Trịnh Dương, hai người này tuy không nổi tiếng lắm, nhưng lúc thi khảo hạch đầu vào, thứ bậc không hề thấp, vẫn nằm trong tốp 100!
Đặc biệt là cậu Trịnh Dương, nghe nói giỏi về trường thương, lúc khảo hạch cậu ấy không được phát huy sở trường, nên thứ bậc mới thấp như thế, nếu để cậu ấy sử dụng trường thương, không khéo phải lọt tốp 20 cũng nên!
Đọc kỹ danh sách mấy lượt, Tiền Bưu và mấy giáo viên khác đều đã sắp phát điên đến nơi.
Chuyện này hoàn toàn không khoa học!
“Chắc chắn ngươi đã dùng thủ đoạn lừa bịp gì đó. Mặc dù họ bái ngươi làm thầy, nhưng hẳn là vẫn chưa biết ngươi là ai. Một khi họ biết rồi, thế nào cũng lập tức rút khỏi lớp…” Đột nhiên, Tiền Bưu gầm lên đầy hung tợn.
Một người thi khảo hạch 0 điểm, có tư cách gì mà chiêu mộ được học sinh ưu tú như thế? Chắc chắn là đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó mà người ta không biết. Thủ đoạn này, một khi đã bại lộ, thì những học viên này, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận mà bỏ đi.
Cũng có thể nói, gã ta có bốn đứa học trò là sự thật, nhưng chắc chắn sẽ không theo được bao lâu, chả sớm thì muộn cũng rút khỏi lớp.
“Rút khỏi lớp hay không, đâu phải chuyện của các thầy. Ước định đặt cược của chúng ta là, hiện tại ta có học trò hay không. Bây giờ các thầy đã xác nhận là ta có bốn học trò, phải chăng đã đến lúc thực hiện giao hẹn rồi?” Mặc cho bốn người kia nghĩ bừa đoán bậy, mặt mày hung tợn, Trương Huyền điềm tĩnh mà nói.
Nhóm bốn người Tiền Bưu đều đau đớn như cha chết.
Chuyện mà họ đánh cược, đích xác là hiện tại hắn ta có học trò hay không, chứ đâu có đề cập sau đó thế nào.
Như vậy thì coi như họ đã thua rồi.
Có điều, bảo họ nhận thua, bị gã thầy bét nhất học viên bạt tai, đây là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được!
“Giao hẹn? Nhãi con, nếu chúng ta không thực hiện thì sao?”
Chần chừ một lát, Tiền Bưu cười khẩy một cái, khuôn mặt ục ịch trở nên cực kỳ gian ác.
“Không sai, nếu tụi này không thực hiện, thì ngươi làm gì chúng ta được? Ha ha, muốn đánh tụi này một trận à? Quan trọng là ngươi có khả năng đó không?”
“Thầy giáo tệ nhất học viện, tu luyện cũng kém cỏi nhất, còn dám khoe mẽ trước mặt bọn này, có tin bây giờ bốn chúng ta đánh cho mẹ ngươi không nhận ra nổi, mà chẳng có ai dám nói gì không?”
“Bớt khoe mẽ thì còn ở lại học viện này lâu hơn một chút, bằng không thì chả mấy chốc sẽ bị tống cổ, rồi muối mặt không có quần mà đội!”
Đám người Lý Nguyên nhanh chóng hiểu ý của Tiền Bưu, đồng loạt bật cười chế giễu.
Trương Huyền không chỉ là thi khảo hạch kém, mà tu vi xét trong đội ngũ giáo viên cũng chẳng ra làm sao, nói là bét nhất cũng không ngoa.
Chính vì vậy mà hắn chẳng thể nhìn ra được các vấn đề xuất hiện trong tu luyện của học trò.
Bị bạt tai, đương nhiên nhóm Tiền Bưu không chịu, thấy thực lực của đối phương thấp kém, họ định sẽ quỵt nợ ngay tại chỗ.
“Hả? Nói vậy, các người định không thực hiện giao hẹn à?” Trương Huyền cũng không hề tỏ ra giận dữ, mà còn cười rất tươi.
“Không sai! Nhãi con, ngươi là cái thá gì mà đòi bạt tai ông đây, có tin là ông đây vả cho ngươi chết ngay bây giờ không?”
Thấy thằng khốn này vẫn chưa biết điều, vẫn còn dám lằng nhằng, Lý Nguyên lập tức nổi cơn thịnh nộ, vung tay vả luôn.
Bàn tay vẫn chưa tới, thì tiếng gió rít đã truyền tới, mang đến cho người ta cảm giác khó thở.
Tay Lý Nguyên này tuy chỉ là thầy giáo trong Phòng Hậu cần, nhưng trình độ tu luyện không hề thấp, đã đạt tới cảnh giới võ giả tứ trọng hậu kỳ.
Chín tầng của võ giả: nhất trọng - Tụ Tức; nhị trọng - Đan Điền; tam trọng - Chân Khí; tứ trọng - Bì Cốt; ngũ trọng - Đỉnh Lực; lục trọng - Tịch Huyệt; thất trọng - Thông Huyền; bát trọng - Tông Sư; cửu trọng - Chí Tôn.
Mỗi tầng là một trọng thiên, càng lên cao càng khó luyện hơn.
Trong mỗi trọng thiên lại chia ra bốn cấp: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn.
Trương Huyền là giáo viên trẻ nhất của học viện, năm nay chỉ mới 19, tu vi cũng chỉ đạt đến cảnh giới Chân Khí tam trọng viên mãn.
Lý Nguyên rõ ràng cao hơn đến gần một tầng.
Mà chênh lệch thực lực của một tầng rất lớn, gần như không thể nào vượt qua.
Bốp!
Trong lúc đám người cứ ngỡ Lý Nguyên sẽ vả cho Trương Huyền tối tăm mặt mũi, nào ngờ một âm thanh giòn giã vang lên, kế đó đám người kia nhìn thấy mặt Lý Nguyên bầm tím, máu mồm phun ra, răng rớt đầy đất.
“Sao… lại như vậy được?”
Tất cả đều chết đứng ngay tại chỗ, ai nấy cũng sắp phát điên đến nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...