Không biết đã qua bao lâu, suy nghĩ của hắn mới bị giọng nói của Tiểu Ngư cắt ngang, hắn ngẩng đầu đã nhìn thấy cô bưng một hộp cơm đi vào cửa hàng.
Nhìn thấy Tiểu Ngư, Trần Mặc cười hiểu ý.
“Nên ăn cơm rồi, lần nào cũng quên ăn cơm, ngươi làm bằng sắt sao? Bây giờ đã sắp bảy giờ rồi đấy.”
Giọng nói của Tiểu Ngư mang theo vẻ trách mắng.
“Ta biết ngươi sẽ mang đồ ăn qua mà.”
“Lỡ một ngày nào đó ta không qua đây, ngươi sẽ cứ nhịn đói như vậy sao?”
“Ngươi nỡ sao?”
“Lắm lời.”
Tiểu Ngư nở nụ cười, cô cũng bó tay với hắn, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, cũng cầm đôi đũa lên ăn.
“Tiểu Ngư, hay là ngươi chuyển ra ở với ta đi.”
Trần Mặc vừa ăn cơm vừa nói, ý định này hắn đã nghĩ từ rất lâu mà bây giờ mới dám nói ra.
“Rất muốn ta ở cùng ngươi sao?”
Tiểu Ngư cười hỏi.
“Đương nhiên, ta nằm mơ cũng muốn, bây giờ ta ba bữa cơm đều không để ý giờ giấc, cần một người nhắc nhở.”
Đôi mắt của Trần Mặc mắt sáng ngời, Tiểu Ngư nói như vậy là có cơ hội.
Đối với ánh mắt chờ mong của hắn, Tiểu Ngư đáp lại bằng một nụ cười mỉm, không cho hắn đáp án.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Ngư, Trần Mặc biết mình không nói nữa, chẳng qua cô cũng không trực tiếp từ chối, vậy nên hắn vẫn còn có hy vọng rất lớn.
Nói không chừng ngày nào đó, cô sẽ đồng ý chuyển ra.
Ăn cơm xong, Trần Mặc thu dọn đồ đạc, đóng cửa tiệm rồi dẫn Tiểu Ngư rời đi.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái sinh hoạt bình thường của hai người đều khiến những người chứng kiến cảm thấy ngưỡng mộ.
“Tiểu Ngư, ngày mai ta có chút việc phải nghỉ một ngày, cửa tiệm sẽ không mở cửa.”
“Ừm.”
Tiểu Ngư đáp một tiếng.
“Ngươi không hỏi ta đi đâu sao?”
Trần Mặc mở miệng hỏi.
“Không phải ngươi đi ăn cướp, giết người, phóng hỏa đấy chứ?”
“Sao có khả năng, có một bạn gái thông minh hiền lành như vậy ở đây mà còn đi cướp của, trừ phi đầu óc có vấn đề.”
Tiểu Ngư ôm eo Trần Mặc, cơ thể cũng dựa sát vào lưng hắn: “Ba hoa, dẫn ta tới bờ biển đi dạo đi.”
“Không sợ lại quên giờ sao?”
“Nghĩ hay ghê!”
….
….
Ngày hôm sau, Trần Mặc nghiên cứu ngôn ngữ lập trình chữ Hán đến chiều, sau đó hắn thay một chiếc áo phông bình thường, đeo balo máy tính rồi rời khỏi phòng trọ.
Hôm này là ngày hệ điều hành Kiến Hành Quân được thông cáo với truyền thông bên ngoài, tuy rằng chủ tịch, chính là hắn, không lên sân khấu, nhưng bản thân cũng vẫn phải đi xem.
Khách sạn Vạn Hào là một trong những khách sạn năm sao ở thành phố Tân Hải.
Chi phí ở đây không rẻ, nhưng để công ty có thể diện hơn, Triệu Mẫn quyết định chọn nơi này để tổ chức họp báo.
Buổi họp báo về hệ điều hành Kiến Hành Quân và điện thoại Mắt Hồ Điệp không phải chuyện nhỏ, nhất định phải hoành tránh một chút.
Trần Mặc bắt xe đi đến khách sạn Vạn Hào.
Họp báo được tổ chức vào hai giờ, vẫn còn cách hai mươi phút nữa.
Hắn nhìn thấy trong những người lần lượt tiến vào khách sạn Vạn Hào, có không ít phóng viên lưng đeo balo, tay còn ôm máy quay.
Trần Mặc cũng đi vào theo, rất nhanh đã đến hội trường buổi họp báo.
Người ở hội trường buổi họp báo không nhiều, hơn năm trăm ghế ngồi nhưng chỉ mới lấp đầy được một nửa, bao gồm cả nhân viên công ty.
Buổi họp báo vẫn chưa chính thức bắt đầu, một vài phóng viên đang chạy thử máy móc, có người dứt khoát cầm đi động chơi trò chơi.
Một đàn Kiến Hành Quân thức tỉnh!
Trên màn ảnh, một hàng chữ lớn viết theo lối hành thư, giữa nét chữ đậm nhạt có sự đan xen, thu phóng kết hợp, thích hợp với bối cảnh công nghệ tương lai sau này, thư pháp và khoa học kết hợp, thoạt nhìn cũng là cảnh đẹp ý vui.
Đây chính là chủ đề chính của buổi họp báo này.
Trần Mặc nhìn lên màn hình, ánh mắt sáng ngời, hắn tìm một góc ngồi xuống, lặng lẽ đợi buổi họp báo bắt đầu.
-----------------------------------------------
Buổi họp báo hệ điều hành Kiến Hành Quân và Mắt Hồ Điệp liệu có diễn ra suôn sẻ hay không? Ngôn ngữ lập trình chữ Hán sẽ đem lại lợi ích gì cho Trần Mặc? Mối quan hệ song phương của hắn và cô gái hoang dã Tiểu Ngư sẽ tiến triển ra sao khi kèm theo sự xuất hiện của Triệu Mẫn?
Hãy cùng nhau khám phá những phát minh khoa học vĩ đại của nhân loại cùng Trần Mặc và Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...