"Khi nào rảnh lại qua đây nói chuyện phiếm nhé."
Dì bán tạp hóa thấy có khách tới, bỏ lại hai người rồi trở lại tiệm.
“Cô gái tốt như vậy, đừng để người ta chịu khổ cùng ngươi.”
Tiểu Ngư nhái lại lời của dì bán tạp hoá để trêu Trần Mặc, hắn chỉ nhìn cô không nói lời nào.
"Ngươi ở đây chơi game?"
Trong phút chốc, ánh mắt Tiểu Ngư có chút không chấp nhận được nhìn chằm chằm Trần Mặc.
"Không có mà, ngày nào ta cũng ngồi trước máy tính gõ code, dì ấy cho rằng ta ở trong đây chơi game."
Trần Mặc nhún nhún vai, lấy chìa khóa mở cửa hàng: "Đây chính là cửa hàng ta thuê, cô nương tốt ơi."
Tiểu Ngư nhìn bên trong cửa hàng toàn là dụng cụ thí nghiệm và máy tính, cô chớp mắt: "Ngươi thật sự tiếp quản cửa hàng sửa chữa này? Ngươi muốn kinh doanh tiệm sửa chữa điện thoại?"
"Sửa chữa điện thoại di động? Quá tốt, ông chủ, ngài xem điện thoại của ta chút đi, vừa rồi đột nhiên nó tắt nguồn, ta không thể nào mở được, mà bây giờ lại cần dùng gấp, ngài sửa giúp ta ngay nhé."
Nghe được lời nói của Tiểu Ngư, có một mỹ nữ bỗng nhiên dừng lại, nhét điện thoại di động vào tay Trần Mặc.
Khóe miệng hắn giật một cái, sau đó liếc nhìn Tiểu Ngư, cô cũng quay qua nhìn hắn rồi nháy mắt mấy cái.
"Đừng lo lắng, nhanh chóng sửa giúp người ta đi, đơn hàng tới không nhận sao?"
Tiểu Ngư đẩy Trần Mặc đến bàn làm việc.
"Được, sửa thì sửa."
Trần Mặc nở nụ cười, bắt đầu tháo dỡ điện thoại di động.
"Sửa xong thì mất bao nhiêu tiền?"
Mỹ nữ đột nhiên vội vàng hỏi một câu.
Chủ cửa hàng này từng thu phí quá cao, khiến nhiều người ái ngại không dám đến đây.
Bây giờ xem ra cửa hàng đã đổi chủ, cô ấy hơi lo lắng giá cả vẫn sẽ đắt như trước.
"Đối với chiếc điện thoại di động này, phần cứng không có vấn đề, chắc là lỗi nằm ở hệ thống, lát nữa chỉ cần cài đặt lại hệ điều hành là được.
Không đắt đâu, năm tệ."
Trần Mặc suy nghĩ một chút rồi mới nói.
"Được, nhờ ngài."
Mỹ nữ nghe được cái giá này, lập tức đồng ý.
Sau khi nhận được sự đồng ý từ cô ta, Trần Mặc bật máy tính và chạy chương trình.
Mười lăm phút sau, hắn nhấn nút nguồn, thấy màn hình điện thoại sáng lên thì trả điện thoại cho mỹ nữ đang lo lắng chờ đợi ngoài cửa.
"Cảm ơn."
Mỹ nữ cười vui vẻ nhận điện thoại, lấy ra năm tệ đặt trên bàn rồi vội vàng rời đi.
Lúc này Tiểu Ngư đang lau bụi trên máy, trán lấm tấm mồ hôi khiến Trần Mặc đau lòng một hồi.
Hắn muốn nói cho Tiểu Ngư biết, hắn thuê nơi này không phải để sửa chữa điện thoại di động, nhưng nếu hắn nói cho Tiểu Ngư tất cả mọi chuyện ngay bây giờ, chắc chắn quan hệ của hai người sẽ có chút lúng túng.
Suy nghĩ một chút, Trần Mặc quyết định không nói ra.
"Để đó đi, ta dọn dẹp cho."
"Đã xong."
Tiểu Ngư thả khăn xuống: "Ngươi cứ ở đây làm việc nhé! Ta cần về ký túc xá một chuyến.”
Sau khi giúp Trần Mặc quét dọn cửa hàng một chút, Tiểu Ngư tạm biệt và rời đi.
Cô đi rồi, Trần Mặc mới đặt tâm trí vào chiếc máy tính trên bàn, bắt đầu sắp xếp thiết kế bo mạch chủ của điện thoại di động.
....
....
Trong đầu Trần Mặc đã có bản thiết kế phần cứng hoàn chỉnh của chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp, chỉ cần sửa chữa đơn giản và sao chép toàn bộ các chức năng thông thường khác là được.
Bản mạch của Mắt Hồ Điệp được thiết kế bởi một bo mạch chủ nhỏ gọn hơn và tiêu hao năng lượng ít hơn so với điện thoại di động hiện nay.
Nhìn chung, chức năng cơ bản của Mắt Hồ Điệp tương tự như những điện thoại di động ở hiện tại, tuy nhiên, Trần Mặc đã giản lược các chức năng vì lí do chi phí.
Hơn nữa, công ty của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, nếu rườm rà quá ngược lại sẽ không tốt.
Không lâu sau, Trần Mặc đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Nhìn màn hình thông báo một chút, sau đó trực tiếp bắt máy.
"Chủ tịch!"
Triệu Mẫn đang xem thiết kế giao diện và cổng kết nối mà Trần Mặc gửi cho cô, cô vừa nhìn một cái đã lập tức rất thích thiết kế của điện thoại di động này.
Hình dáng của nó vô cùng tinh xảo, làm cho người ta vừa nhìn qua đã muốn mua ngay.
Còn có cổng kết nối chống thấm nước có dây cho điện thoại di động, thiết kế này có kết cấu tinh xảo độc đáo, người thiết kế điện thoại này trăm phần trăm là một thiên tài xuất chúng.
"Ừm, ngươi đã nhận được bản thiết kế giao diện và cổng kết nối hay chưa?"
Trần Mặc hỏi.
"Nhận được rồi, ta đang xem đây, bề ngoài rất đẹp, thiết kế cổng kết nối của giắc cắm sạc và giắc cắm tai nghe rất độc đáo, những thứ này đều là do ngươi thiết kế à?"
"Phải."
Trần Mặc không thể nói là mình lấy từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, bằng không người khác nhất định nghĩ rằng hắn bị bệnh thần kinh.
"Lần sau tài liệu quan trọng như vậy không cần gửi bằng email, ngươi nói cho ta biết, ta phái người quá lấy, chẳng may bị lộ thì sẽ hơi phiền toái."
Triệu Mẫn vừa nói, vừa cầm lấy USB ở trong tay, tải tài liệu xuống.
"Ách? Được rồi."
Trần Mặc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...