Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu Trần Mặc.
Phát hiện bản thân đang thất thần, Trần Mặc cố gắng tỉnh táo trở lại, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Ngư.
"Máy sấy tóc ở đâu vậy?"
Tiểu Ngư phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Trần Mặc, đôi má ửng đỏ, khẽ kéo góc váy ngủ của mình.
Lần đầu tiên cô ăn mặc to gan như vậy ở trước mặt một người đàn ông, mặc dù người này là bạn trai của mình, nhưng trong lòng vẫn hơi không được tự nhiên.
"Ở trong tủ quần áo, ta giúp ngươi sấy nhé."
Trần Mặc đã không còn tâm trạng nhìn mạch điện thoại di động nữa, hắn tắt máy tính, đi lấy máy sấy tóc trong tủ ra, ngồi sau lưng Tiểu Ngư rồi sấy tóc cho cô.
Tiểu Ngư cũng không từ chối, mặt đỏ bừng ngồi ở trên sô pha để Trần Mặc sấy tóc.
"Lại bị ngươi lừa về đây." Tiểu Ngư nói.
"Do ngươi chơi vui quá nên quên nhìn thời gian thôi."
Trần Mặc ung dung nở nụ cười.
"Ngươi biết rõ mấy giờ mà còn cố ý không nói cho ta.
Lúc đầu còn muốn cho ngươi một sự ngạc nhiên, bây giờ ta suy nghĩ lại, qua một khoảng thời gian nữa mới cho ngươi."
Tiểu Ngư nhăn mũi lại, nhỏ giọng đáp.
"Đừng mà, ta sai rồi không được sao?"
"Nhận sai cũng không tính."
Khóe môi Tiểu Ngư hơi cong lên, hưởng thụ Trần Mặc sấy tóc cho cô.
Sau khi tóc khô, Tiểu Ngư không nói gì, né tránh móng vuốt của Trần Mặc mà chui vào phòng.
Trần Mặc nhìn bóng lưng Tiểu Ngư, mỉm cười cầm hai bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, hắn mặc một cái quần sooc từ bên trong đi ra, sấy khô tóc mới đi vào phòng.
Lúc này, hai má Tiểu Ngư đỏ bừng, sau khi leo lên giường thì cô vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa, không hề buồn ngủ.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra, Tiểu Ngư vốn nhìn chằm chằm vào cửa bỗng nhiên sững sờ.
Trần Mặc cởi trần nhưng đường nét cơ thể rất đẹp, hơn nữa còn có cơ bụng, trông rất đẹp đẽ thoải mái.
Nhận ra bản thân nghĩ xa xôi, Tiểu Ngư khẽ giật mình một cái, vẻ mặt hồng nhuận biến thành màu đỏ thẫm lan đến mang tai.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt lại trở nên căng thẳng khi thấy Trần Mặc nằm xuống bên cạnh mình.
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, Trần Mặc nở nụ cười.
Ngọn đèn nháy mắt tối lại, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ heo hút len lỏi vào, cự ly gần đến nỗi có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau.
Một khắc ôm lấy Tiểu Ngư, Trần Mặc có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của cô cứng ngắc.
"Trần Mặc, nói cho ngươi biết một tin tức xấu."
"Sao vậy?"
"Bà dì của ta tới.”
"Vậy mà ngươi còn chơi đùa như thế? Còn đón gió biển rồi còn gội đầu nữa? Sao ngươi không nói cho ta biết? Bây giờ không thoải mái sao?"
Nghe thấy hàng loạt câu hỏi Trần Mặc, trong giọng nói của hắn đầy lo lắng khiến Tiểu Ngư ấm áp, cô chui vào trong ngực hắn.
"Không sao đâu, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ.
Gió biển thổi vào đổ mồ hôi, tóc cũng có vị mặn đương nhiên là ta muốn tắm rồi, thỉnh thoảng một lần như vậy sẽ không sao cả, không đụng nước lạnh là được."
"Vậy ngươi mau ngủ đi, không thể thức đêm."
Trần Mặc ôm Tiểu Ngư, gạt những suy nghĩ không cần thiết ra sau đầu.
Suốt một đêm không nói chuyện, cuối cùng Trần Mặc không biết sao lại ngủ mất, chỉ có điều giấc ngủ này rất thoải mái, khi hắn tỉnh lại đã không thấy Tiểu Ngư ở bên cạnh.
Từ trên giường bật dậy, Trần Mặc gõ đầu mình rồi kéo cơ thể ra khỏi phòng.
"Cuối cùng ngươi cũng dậy rồi.
Rửa mặt ăn sáng đi, nếu không thức ăn sẽ bị nguội đó."
Vừa mới ra khỏi phòng, Trần Mặc nhìn thấy Tiểu Ngư ngồi trên ghế sô pha xem phim bằng máy tính của hắn, cô chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nhìn vào màn hình.
"Sao ngươi không ngủ thêm một lát? Cơ thể ổn chứ?"
"Ta không sao đâu."
Tiểu Ngư khẽ cười khi nghe được giọng nói quan tâm từ Trần Mặc.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trần Mặc yên ổn ngồi trên ghế sô pha thưởng thức bữa sáng.
Tiểu Ngư đã giặt quần áo của hắn rồi, nhà cửa cũng quét dọn đơn giản một lượt.
Cuộc sống đơn giản như vậy rất thoải mái.
Trần Mặc đang suy nghĩ, hắn nên dùng cách nào để lừa Tiểu Ngư ở lại đây, để sau này mình không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa.
"Trần Mặc, ta nghe nói ngươi thuê mặt tiền một cửa hàng ở khu phố mua sắm?"
Tiểu Ngư mở miệng, cắt ngang mạch suy nghĩ mông lung của hắn.
"Sao ngươi biết?"
"Đồng Đồng nói cho ta biết, cô gái tham ăn kia bình thường hay đi mua đồ ăn, cô ấy nói gặp ngươi ở đó nhưng không dám chắc chắn.
Mấy ngày trước ta mải chuẩn bị cho cuộc thi kế toán viên cao cấp nên không hỏi ngươi.
Hôm nay ngươi có thể dẫn ta đi xem cửa hàng của ngươi không?"
"Được."
Ăn sáng xong, Trần Mặc dẫn theo Tiểu Ngư rời khỏi phòng trọ.
Ngay khi Trần Mặc nắm tay Tiểu Ngư đi đến cửa hàng, dì bán tạp hóa ở sát vách quan sát Tiểu Ngư từ trên xuống dưới.
"Chàng trai, đây là bạn gái ngươi sao? Thật là một cô gái xinh đẹp tốt bụng.
Về sau ngươi nhớ bớt chơi game lại, chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều tiền hơn chút, một cô gái tốt như vậy, đừng để người ta phải chịu khổ cùng ngươi."
"Hả?"
Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư đang mím môi cười thầm, có hơi ngượng ngùng: "Vâng ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...