Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật


“Vương Tư Gia? Ngươi không sao chứ?”

“Chị, ta phải gả cho hắn thôi.”

Vương Tư Gia thét chói tai.

“Hết cứu được rồi.”

Triệu Mẫn ôm mặt, không biết nói sao cho phải.

Suy nghĩ duy nhất lúc này của cô chính là con nhãi này điên rồi, nhưng dù sao mình cũng đã quen rồi.

“Chị, nó có điểm chạy vượt qua 300.000 điểm, Iphone X được trang bị hệ điều hành IOS mới nhất đi kèm với con chip bionic có một không hai mà điểm chạy của nó chỉ mới 250.000 điểm thôi, ngươi biết đây là khái niệm gì không?”
(*) Chip bionic là bộ phận quan trọng hàng đầu giúp iPhone có thể chạy được một cách mượt mà.

“Khái niệm gì?”

“Chiếc điện thoại này đang sử dụng con chip thông minh đầu tiên, hệ điều hành là dựa vào hệ thống tối ưu hóa của Android, nhưng hiệu suất lại cao hơn, tính năng còn mạnh hơn cả Iphone X, có nghĩa là hệ điều hành này còn tốt hơn cả hệ điều hành của Apple.

Nếu như hệ điều hành này được tung ra thị trường, ta tin chắc nó sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của Android và Apple."

Vương Tư Gia càng nói càng hưng phấn, như thể hệ điều hành di động này là do mình tạo ra.

Bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó, cả người ngã lên sô pha đầy chán chường.

“Đàn ông chất lượng tốt như vậy lại không phải của ta, hưng phấn cái khỉ gì chứ?”

“Ngươi hết cứu nổi rồi.”


Triệu Mẫn giành lại di động trong tay Vương Tư Gia, ngồi trên sô pha không nói gì.

Cô cũng đang phát rầu vì đã lỡ đánh cược với Trần Mặc.

“Ngươi giúp ta kiểm tra lại lần nữa đi, xem xem hệ điều hành này có phải là thật không?”

Triệu Mẫn nói với vẻ mặt lo lắng.
….
….
Ngày hôm sau, Trần Mặc dậy rất sớm.

Sau khi đánh răng rửa mặt, hắn đeo túi máy tính, đạp xe đạp đi tới trường học.

Vừa ra ngoài chưa bao lâu thì di động vang lên, nhìn thấy hiển thị người gọi tới, đôi lông mày của hắn hơi nhướng lên, là Triệu Mẫn, người phụ nữ đã ăn cơm cùng hắn ngày hôm qua.

“Có rảnh không?”

Vừa kết nối, di động đã truyền tới giọng nói rất dễ nghe của Triệu Mẫn.

“Có!”

“Gặp ở chỗ cũ.”

“Được.”

Cúp máy xong, Trần Mặc quành xe rời đi.

Trong nhà hàng hôm qua, Triệu Mẫn đang lặng lẽ ngồi uống cà phê, cô nhìn ra ngoài đường trầm mặc cho đến khi Trần Mặc ngồi xuống đối diện với mình, Triệu Mẫn mới thu tầm mắt lại rồi nhìn hắn.

“Thế nào? Đã tìm chuyên gia xem điện thoại chưa?”

Trần Mặc hỏi.

“Xem rồi.”

Triệu Mẫn đưa điện thoại cho hắn: “Là giả.”

“Được rồi.”

Trần Mặc nhún vai không quan tâm, lấy lại điện thoại rồi nói: “Ngươi cứ coi như ta đang nói đùa đi.”

Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi, cũng không giải thích gì thêm, bởi vì không cần thiết.

Nếu Triệu Mẫn đã không tin, dù hắn có miễn cưỡng giải thích cũng vô dụng.

“Đợi đã, hình như có một thứ ngươi vẫn chưa đưa cho ta.”

Trần Mặc vừa cất bước thì giọng nói của Triệu Mẫn lại vang lên, hắn đứng lại, quay người nhìn cô rồi lại nghĩ ngợi, hình như mình đâu nợ cô ta thứ gì đâu nhỉ?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức ngưng đọng, không một ai phát ra tiếng động.


Trong đầu Trần Mặc tràn ngập những suy nghĩ, hắn nợ Triệu Mẫn cái gì?

Ngoại trừ bữa cơm tối hôm qua, hắn chưa từng gặp cô ta trước đó mà?

Qua vài giây, Triệu Mẫn mới nở nụ cười: “Tổng giám đốc chưa đưa hợp đồng cho ta.”

Trần Mặc cũng cười theo: “À, cái đó sao? Của ngươi đây.”

Triệu Mẫn ký tên đóng dấu rồi đưa hợp đồng cho Trần Mặc, sau đó hắn cũng đem tài liệu của công ty giao cho cô: “Ta sẽ chuyển tiền vào tài khoản của công ty, chuyện tiếp theo giao cho ngươi nhé.”
 
“Được thôi, chỉ cần ngươi bơm tiền đều đặn là được hết.”

Triệu Mẫn uống một hơi cạn sạch ly cà phê trong tay, lấy ra một chiếc điện thoại mới mua trong túi xách rồi đưa cho Trần Mặc: “Giúp ta cài hệ điều hành.”

Trần Mặc nhận lấy chiếc điện thoại, thuận tay lấy máy tính từ trong ba lô.

Mười phút sau, nhìn thấy màn hình vi tính hiện lên thông báo thành công, Trần Mặc mới rút điện thoại ra rồi trả lại cho Triệu Mẫn.

“Xong rồi.”

 “Nhanh vậy sao?” 

Triệu Mẫn nhận lấy điện thoại di động, nháy mắt đánh giá Trần Mặc: “Ta có một cô em họ, ẻm nói muốn gả cho ngươi.” 

Không rõ là ma xui quỷ khiến thế nào mà Triệu Mẫn lại nói như vậy.

“Khụ khụ khụ.”

Trần Mặc phun nước trái cây trong miệng ra, khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn không ngừng vỗ ngực, không biết là do sợ hãi hay là kích động?

“Ngươi muốn hãm hại ta à?” 

Triệu Mẫn đột nhiên nói chủ đề nhạy cảm như vậy khiến Trần Mặc suýt chút nữa bị sặc chết.


Ngược lại, khi Triệu Mẫn nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, cô bất giác nở nụ cười, tâm tình trở nên rất thoải mái.

Hai người lại bàn luận chuyện công ty, sau khi xác định ý kiến của Trần Mặc, Triệu Mẫn cũng có nhiều vấn đề cần giải quyết lập tức rời nhà hàng để bắt đầu tìm văn phòng công ty và tuyển dụng nhân sự.

“Tiên sinh, làm phiền ngài tính tiền.” 

Triệu Mẫn vừa rời đi không lâu, phục vụ cầm hóa đơn đưa cho Trần Mặc.

“Vừa rồi vị tiểu thư kia chưa có trả tiền sao?”

“Vị tiểu thư kia nói, nhường ngài tính tiền.” 

Phục vụ lễ phép nở nụ cười: “Đây là tờ giấy vị tiểu thư kia gửi ngài.”

“Bữa sáng này ngươi mời nhé, ông chủ.”

Nhìn thấy tờ giấy Triệu Mẫn để lại, Trần Mặc cảm thấy có chút phiền muộn.

Tuy nhiên, sau khi xem hoá đơn xong, hắn lại càng thêm phiền muộn bội phần.

Hơn 1000? (bữa ăn sáng này 3 củ rưỡi :) ) 

Tiền này đủ để hắn sinh hoạt trong một tháng đấy.

Phung phí là tội lỗi lớn nhất trên đời, Trần Mặc còn cả một công ty phía sau, đáng lẽ hắn không nên phung phí cho một bữa ăn sáng như vậy.

“Ta không có mang đủ tiền mặt, thanh toán bằng điện thoại nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui