Trần Mặc nói: “Ta muốn đăng ký một công ty.”
“Được, mời ngài ngồi.”
Nữ nhân viên vừa cười vừa mời Trần Mặc ngồi: “Xin hỏi ngài muốn đăng ký công ty loại hình gì?”
“Pháp nhân bỏ vốn riêng.”
Trần Mặc đáp.
“Nếu là công ty pháp nhân bỏ vốn riêng thì sau này các khoản vay của công ty trên thị trường sẽ hơi phiền phức, ngài đã quyết định chưa?”
“Quyết định rồi.”
Trần Mặc gật đầu, đây là công ty của hắn, hắn cũng không định giao quyền cho ai.
“Vậy tiền vốn đăng ký công ty của ngài là bao nhiêu? Công ty chúng ta có thể ứng tạm tiền vốn đăng ký.”
Nữ nhân viên cười bảo.
“Tiền vốn đăng ký là 5000 vạn, không cần ứng tạm.”
Nghe được lời nói của Trần Mặc, đôi mắt của nữ nhân viên tỏa sáng.
5000 vạn, không cần ứng tạm, câu nói này để lộ quá nhiều tin tức.
Nam thanh niên đẹp trai ở trước mặt này là một phú hào, hơn nữa còn là một phú hào vừa trẻ vừa đẹp trai, nếu cô như có thể tóm được hắn thì khỏi cần cả ngày bận đến chết đi sống lại ở đây nữa.
Nụ cười của nữ nhân viên càng tươi hơn, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn, cô ta còn vô tình cố ý liếc mắt đưa tình với Trần Mặc.
“Thưa ngài, ngài nên chuẩn bị mấy cái tên cho công ty, tốt nhất là ba đến năm cái, ta sẽ giúp ngài kiểm tra xem có bị trùng không, như vậy sẽ dễ dàng đăng ký thành công hơn.
Nếu tên công ty bị trùng thì sẽ hơi phiền phức.”
Trần Mặc làm như không thấy hành động mờ ám của cô ta.
“Được.”
Trần Mặc nghĩ một chút, rồi viết ba cái tên lên tờ giấy mà nữ nhân viên đưa tới.
Sau khi ủy thác chuyện đăng ký công ty cho văn phòng dịch vụ, hắn rời đi ngay.
Lúc này hắn đã có thể yên tâm viết mã nguồn của hệ điều hành điện thoại di động, chỉ cần hệ điều hành này được hoàn thiện, công ty của hắn sẽ tự nhiên nổi tiếng.
Chỉ có điều, công ty vẫn chưa có lấy một người, hắn cũng không biết nên quản lý thế nào, đây cũng là một vấn đề, hắn cần phải tìm một người quản lý chuyên nghiệp mới được.
Sau khi về đến ký túc xá, Trần Mặc mở máy tính lên, tiếp tục viết code.
....
....
Trần Mặc lúc này đang ngồi ở trước máy tính, trên màn hình hiện lên từng đoạn code chi chít không ngừng kéo dài theo động tác tay của hắn.
Thời gian dần trôi qua, ngón tay gõ bàn phím của hắn càng lúc càng nhanh.
Tách tách…
Tiếng nhấp chuột vang lên, bàn tay của Trần Mặc ngừng lại, hắn cười to thành tiếng.
Rốt cục cũng hoàn thành.
Trong vòng nửa tháng nay, hắn đi mua thêm dược liệu, tiến hành khai phá tiềm năng cơ thể lần thứ hai.
Cơ thể hắn đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, dù hắn vẫn chưa có cơ hội để phát huy.
Ngoại trừ việc tập thể hình và đọc sách, thời gian còn lại hắn đều tập trung để viết code cho hệ điều hành điện thoại di động.
Sau một khoảng thời gian không ngừng cố gắng, Trần Mặc cuối cùng cũng đã viết xong mã nguồn của hệ điều hành điện thoại di động.
Hệ điều hành điện thoại này không hoàn toàn giống loại kỹ thuật mà hắn nhận được từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Hắn chỉ dựa theo thiết kế của nó, thay đổi một ít mã nguồn, cũng cắt giảm một ít chức năng độc đáo của hệ điều hành ban đầu mà không phù hợp với thế giới của bọn họ, rất nhiều chức năng không có sẵn, cũng có rất nhiều chức năng dư thừa.
Trần Mặc còn hỏi ý kiến Thư lão.
Dưới sự hướng dẫn của ông cùng với kiến thức lập trình đã học được, Trần Mặc đã thành công tạo nên một hệ điều hành điện thoại di động của riêng mình.
Sau một hồi phấn khích, Trần Mặc lưu lại đoạn code trên màn hình, sau đó nằm ở trên giường, tiến vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Mỗi ngày hắn đều đến nơi này ít nhất một lần, thường thì để nghe Thư Lão tâm sự trước khi đi ngủ, hoặc là nghe Thư Lão kể chuyện lịch sử của thế giới khác, hoặc là quá khứ của những người sở hữu thư viện lúc trước, những điều đó cũng có thể giúp hắn tăng thêm kiến thức.
Sau khi mở ra quyển sách màu đỏ sậm, Thư Lão xuất hiện ở phía sau hắn, vẫn là dáng vẻ hiền lành như ông lão nhà bên đó.
"Thư Lão, hệ điều hành điện thoại thông minh đã hoàn thành."
Trần Mặc nói.
"Không tồi, không tồi."
Thư lão không nhịn được gật đầu: "Còn nhanh hơn ta tưởng tượng, ngươi có muốn chia sẻ với thư viện hệ điều hành điện thoại này không?"
"Đương nhiên."
Trần Mặc gật đầu.
"Tuy nhiên lần chia sẻ kỹ thuật này ngươi không thể nhận được kỹ thuật.
Bời vì hệ điều hành này chỉ là một cải tiến trên một loại kỹ thuật đã có sẵn, về bản chất, nó vốn không thuộc về ngươi."
Thư lão nói.
"Không sao."
Trần Mặc nói: "Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật cho ta nhiều như vậy, không đền đáp được gì thì cũng cảm thấy áy náy lắm, huống hồ ta cũng không tổn thất cái gì cả."
"Ừm, tốt lắm."
Thư lão cười gật gật đầu, ngón tay hơi ấn, một quầng sáng rất lớn hạ xuống.
Từng đoạn code xếp thành hàng ở trên quầng sáng, chuyển động xung quanh, cuối cùng thu nhỏ lại thành một quyển sách, bay vào chỗ sâu bên trong thư viện.
"Tuy rằng về bản chất, hệ điều hành điện thoại di động này không thuộc về ngươi, nhưng ngươi đã cải tạo nó một ít, cũng phát triển thêm một số chức năng khác biệt, cũng coi như là của ngươi một nửa.
Để đáp lại ân tình này, Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật có thể giúp ngươi tối ưu hoá hệ điều hành điện thoại di động, ngươi có cần hay không?"
"Rõ ràng."
Sắc mặt của Trần Mặc trở nên vui vẻ, chuyện tốt như vậy, không cần mới là kẻ ngốc.
Thư lão gật gật đầu, ngón tay gõ nhẹ nhàng, quầng sáng lại xuất hiện.
Trên quầng sáng, kết cấu đoạn mã nguồn của hệ điều hành điện thoại di động không ngừng thay đổi vị trí, xóa đi, bổ sung.
Cảnh tượng này khiến Trần Mặc cảm thấy có chút khó tin.
Hắn có thể nhìn thấy vô số lỗ hổng đang được vá, cuối cùng trở nên hoàn thiện hơn, tối ưu hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...