Trái tim Tiểu Ngư lúc này như bị treo lên, cơ thể căng cứng, không dám nhúc nhích.
Khi ngọn đèn tắt mất, căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Tiểu Ngư bỗng trở nên càng căng thẳng hơn.
Vài phút sau, cô phát hiện Trần Mặc không hề đụng vào mình, cảm giác khẩn trương mới từ từ buông lỏng, sau đó mở đôi mắt định nhìn lén hắn, lại phát hiện ra đôi mắt sáng ngời có thần của Trần Mặc đang ánh lên tia sáng trong bóng đêm.
“Hóa ra ngươi giả vờ ngủ.”
Trần Mặc cười, Tiểu Ngư cũng cười theo.
“Không được sao?”
“Được, đại mỹ nữ ngủ ngay bên cạnh ta, ta không ngủ được, biết phải làm sao đây?”
“Ngủ không được cũng phải ngủ.”
“Tự nhiên ta nhớ đến một câu chuyện cười, một nam một nữ ngủ trên giường, cô gái nói, buổi tối không được phép đụng vào cô, bằng không chính là đồ cầm thú.
Ngày thứ hai thức dậy, cô gái giáng cho chàng trai một cái tát, nói hắn không bằng cầm thú.”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Hai má của Tiểu Ngư hơi nóng lên: “Đợi ta chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sẽ trao hết toàn bộ cho ngươi, được không?”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ngươi nói rồi đấy nhé, ta sẽ nhớ kỹ.”
Trần Mặc nở nụ cười.
“Ngươi muốn biết đáp án cuối cùng đó không? Nói cho ngươi biết, coi như phúc lợi.”
Tiểu Ngư ghé sát bên tai Trần Mặc, nói xong lại hôn lên mặt hắn một cái, rồi đỏ mặt quay người, trùm chăn bất động.
“Nhược Hi nói ngươi hoang dã, ta còn không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi.”
Trần Mặc ôm eo Tiểu Ngư, điều chỉnh tư thế một chút, hắn cố hết sức để giữ bình tĩnh rồi nhắm mắt lại.
Cơ thể của tiểu Ngư căng lên, phát hiện ra hắn không làm gì nữa rồi mới thả lỏng, cô dựa vào lồng ngực hắn, mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.
Một đêm im lặng trôi qua.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Ngư tỉnh lại, cảm giác được nhiệt độ truyền tới bên eo, sắc mặt hơi đỏ lên.
Tối qua cô ngủ vô cùng yên tâm, chứng mất ngủ nhẹ ngày trước cũng biến mất chẳng còn thấy đâu.
Tiểu Ngư từ từ gỡ bàn tay của Trần Mặc ra, lén hôn lên mặt hắn một cái rồi mới rón ra rón rén đứng dậy.
Trần Mặc cũng không biết cuối cùng mình đã ngủ thế nào, nhưng khi mở mắt ra thì Tiểu Ngư đã sớm không còn ở bên cạnh, chỉ còn chút hương thơm nhẹ nhàng còn vương lại bên gối.
“Lén chuồn mất sao?”
Trần Mặc nhìn bên giường trống không, nghĩ đến bộ dáng xấu hổ đó của cô, hắn nở nụ cười nhạt rồi đi rửa mặt.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, hắn nhìn thấy Tiểu Ngư xách đồ ăn sáng trở về.
“Qua ăn đi này.”
Tiểu Ngư nói: “Căn phòng nhỏ này của ngươi chẳng có gì cả, nên ta chỉ có thể ra ngoài mua bữa sáng.”
“Quần áo ta thay ra hôm qua, ngươi đã giặt rồi sao?”
Trần Mặc ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngư.
“Ừm.”
“Tìm được một cô bạn gái như ngươi đúng là hời to.”
Trần Mặc nhận cháo mà Tiểu Ngư đưa tới, cười bảo: “Sau này ngươi tới chỗ ta ở đi.
Ngày nào cũng mua bữa sáng cho ta.”
“Ngươi muốn ta ngày nào cũng giặt tất thối cho ngươi thì có.”
“Bị ngươi phát hiện mất rồi, sau này phải bắt ngươi tới mới được.”
Trần Mặc bật cười.
“Ngươi dám?”
Tiểu Ngư đỏ mặt: “Ngươi sống ở bên ngoài thì nên tự mình nấu chút đồ ăn, đừng ăn đồ bên ngoài mãi thế.
Ta thấy cái nồi ở trong phòng ngươi chưa bao giờ được đụng tới đi.”
“Ngươi tới giúp ta nấu cơm nhé?”
“Nghĩ hay nhỉ.”
“Thường thì ta không ăn bữa sáng đâu.”
Trần Mặc uống hết cháo, cầm bánh mì ở bên cạnh lên gặm: “Buổi trưa ta đến nhà ăn trường học, hoặc là ăn qua loa ở bên ngoài, còn bữa tối sau khi tập gym xong sẽ ăn luôn bên ngoài.”
Đôi đũa trong tay Tiểu Ngư hơi dừng lại, không biết đang nghĩ gì.
“Ăn xong bữa sáng ta sẽ về, phải ôn tập cho kỳ thi kế toán viên cao cấp nữa, vẫn phải về ký túc xá một chuyến.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, hai má của Tiểu Ngư có hơi nóng lên.
Đây là lần đầu tiên cô qua đêm không về, lại còn là hẹn hò với Trần Mặc, chắc chắn sẽ bị đám người Nhược Hi hiểu lầm.
“Hôm nay cuối tuần, ta dẫn ngươi đi chơi một ngày nhé.”
“Chơi cả tối hôm qua rồi, chơi quá nhiều ngược lại không tốt, lại lãng phí tiền nữa.”
Tiểu Ngư nói: “Tuần sau lại đi, dẫn ta đi “hành hiệp trượng nghĩa.”
“Tuân lệnh, nữ hiệp.”
“Vớ vẩn.”
Ăn xong cơm, Trần Mặc tiễn Tiểu Ngư về ký túc xá.
Video Trần Mặc cứu bé gái vào tối hôm qua đã được công bố trên mạng, chỉ là buổi tối, tầm nhìn có hơi hạn chế, video không quay rõ được gương mặt của hắn, cho nên bọn họ cũng không bị quấy rầy.
Sau khi rời khỏi trường học, Trần Mặc đi tới cục Công Thương, tìm một nơi cung cấp dịch vụ thành lập công ty ở gần đó.
Sự việc virus tống tiền đã kết thúc, phần mềm diệt virus đã bán xong, tiền vốn cũng có luôn rồi.
Nếu hắn đăng ký công ty ngay lúc, đến khi công ty được cấp giấy phép kinh doanh, hệ điều hành điện thoại di động cũng gần như được hoàn thiện.
“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không?”
Khi Trần Mặc vừa tiến vào trong, đã có một nữ nhân viên nghiệp vụ đón tiếp: “Văn phòng chúng ta chuyên đại diện thành lập công ty, còn có thể cấp bằng sáng chế và thương hiệu.
Mọi người ở đây đều là người có chuyên môn, có thể cấp mọi loại chứng chỉ trong thời gian ngắn, nếu ngài muốn đăng ký công ty chỉ cần ứng tạm tiền vốn đăng ký và cung cấp địa chỉ đăng ký là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...