Nhìn thấy Trần Mặc sắp bị xe đụng vào, đám người thét lên chói tai, vội vàng che mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, xuyên thẳng vào tâm can mỗi người.
Ô tô chạy hơn 10m mới dừng lại, đám người lập tức rơi vào cứng đờ người.
Thiếu phụ ngơ ngác nhìn mặt đường trống không, hai mắt khẽ đảo rồi té xỉu xuống đất.
Tiểu Ngư ngây ra như phỗng, cảnh tượng Trần Mặc nhảy ra bên ngoài phát lại liên tục trong đầu cô.
Nhìn trên đường không thấy bóng dáng Trần Mặc đâu, sắc mặt Tiểu Ngư trở nên sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn ra.
“Trần Mặc, Trần Mặc.”
Tiểu Ngư kinh hoảng kêu lớn, sợ hãi tột độ liều lĩnh lao ra ngoài đường.
Cô vừa chạy vừa khóc, tinh thần trở nên căng thẳng vô cùng, không thèm để ý xem trên đường có ai, bỗng cô đâm vào lồng ngực của một người.
Ngay lập tức, một mùi hương quen thuộc xộc vào chóp mũi của cô, Tiểu Ngư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt quen thuộc, cô không ngăn được nước mắt, vừa khóc lại cười, cuối cùng vùi đầu trên vai của hắn.
“Đừng khóc.”
Trần Mặc an ủi Tiểu Ngư.
Ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, nếu không phải hắn đã khai phá tiềm năng của cơ thể, sự dẻo dai và tốc độ được cường hóa ở mức cực đại, thì với sức bật như bình thường, hắn chắc chắn không thể né nổi chiếc ô tô.
Khi chiếc xe đó sạt qua bên người, Trần Mặc bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy Trần Mặc xuất hiện, đám người hoan hô như sấm dậy.
“Đừng khóc, ngươi xem, đứa bé này cũng cười ngươi này.”
Trần Mặc vỗ vỗ vai Tiểu Ngư an ủi, đem đứa bé ra trước mặt cô.
Cô bé lúc này mở to đôi mắt trong veo thuần khiết, cười ngây ngô với Tiểu Ngư.
Nhìn đứa bé cười vui vẻ, Tiểu Ngư cũng nín khóc cười theo.
“Bắt được tên côn đồ rồi.”
Đám người cùng nhau hoan hô, tên côn đồ bị ném trên mặt đất, tay chân bị trói lại bằng thắt lưng, mặt mũi của hắn lúc này đều bị bầm dập, cái túi vẫn còn treo ở trên người hắn.
“Cô gái ngất xỉu rồi, ở đây ai là bác sĩ?”
Một tiếng nói thu hút sự chú ý của mọi người, thiếu phụ trẻ tuổi vì quá sợ hãi mà ngất xỉu trên mặt đất.
“Tôi là bác sĩ.”
Một người trung niên đeo kính đi tới, dùng tay xoa bóp nhân trung của thiếu phụ.
Không bao lâu sau, thiếu phụ liền tỉnh lại.
“Con của tôi, con của tôi đâu?”
Giọng thiếu phụ run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn ra xung quanh.
“Phu nhân, con của cô ở đây.”
Trần Mặc đem đứa bé đến chỗ của thiếu phụ.
Nhìn thấy đứa bé vẫn bình yên vô sự, thiếu phụ gắt gao ôm lấy con mình, vừa khóc lại cười.
Sự việc ầm ĩ này rất nhanh đã thu hút xe cảnh sát đến, tính từ đến lúc phát sinh đến lúc có một chiếc xe cảnh sát đậu ở đây còn chưa tới năm phút.
Mấy người cao to giao tên bắt cóc cho cảnh sát, sau đó xoay người rời đi.
Trần Mặc cùng Tiểu Ngư cũng hoà mình vào đám đông, chỉ là lúc Trần Mặc rời đi, có rất nhiều ánh mắt vẫn nhìn theo hắn chăm chú.
....
....
Hai người ra bờ biển cách con phố mua sắm không xa, sau đó Tiểu Ngư giúp Trần Mặc xử lý khuôn mặt và khuỷu tay bị trầy da, động tác của cô vô cùng nhu hòa.
“Cái mặt đẹp trai của ta lại xấu xí rồi.”
“Ngươi còn tự luyến, vừa rồi suýt chút nữa ta bị ngươi hù chết.”
Tiểu Ngư giận dữ, trong giọng nói mang theo ý trách cứ, nhưng động tác vẫn vô cùng cẩn thận.
“Lúc đó tình hình khẩn cấp, ta cũng không nghĩ được nhiều.
Nếu đứa bé đó là ngươi, chắc chắn ta cũng không do dự mà lao ra.”
“Ngươi là muốn chờ ta thêm 18 năm nữa phải không?”
“Sao ta không biết ngươi lại hài hước như vậy nhỉ.”
Sau khi xử lý xong vết thương, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Gió biển thổi đến khiến cho bầu không khí trở lên ngại ngùng.
Trần Mặc cúi đầu nhìn Tiểu Ngư, hai má cô hồng nhuận, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Trần Mặc kéo Tiểu Ngư tới gần, chậm rãi cúi đầu xuống.
Tiểu Ngư nhắm chặt hai mắt, giống như đang chấp nhận số phận, hàng lông mi dài rung nhè nhẹ.
Cô biết sắp tới sẽ phát sinh cái gì, thân thể có chút căng cứng.
Bờ môi mềm mại chạm đến, hàm răng bị chiếc lưỡi mềm mại cạy mở, trên đầu lưỡi truyền tới cảm giác khác thường, khiến cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ trong lòng, sắc mặt vốn đỏ nay càng đỏ hơn, cơ thể dán chặt lên người Trần Mặc.
Nụ hôn đầu cô đã gìn giữ hơn hai mươi năm nay giờ đây trao tặng cho người kia, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cảm giác hạnh phúc tràn ngập thể xác và tinh thần, Tiểu Ngư bắt đầu chậm rãi phối hợp với Trần Mặc, động tác của cô từ trúc trắc ngây ngô, hiện tại đã trở nên tự nhiên thành thục hơn.
Du thuyền ở trên biển phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong màn đêm, chiếu rọi sáng một vùng trời.
Tiếng đàn hát của nghệ sĩ lang thang bên bờ biển hoà cùng tiếng sóng vỗ đã cùng nhau tạo nên mỗi bản tình ca lãng mạn.
Làn gió thổi đến lay động váy và tóc của Tiểu Ngư.
Tất cả đã hoá thành một cảnh tượng tuyệt đẹp trần.
Một phút sau, Trần Mặc mới buông Tiểu Ngư ra.
Hai người như đã kết nối tâm hồn, trước đây vẫn còn có chút khoảng cách, sau lần thân mật ngày hôm nay giống như đã mở ra cánh cửa khác với đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...