Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật


“Lừa ngươi thôi, đồ nhỏ mọn.”

Tiểu Ngư phì cười: “Có rất nhiều người theo đuổi ta, nhưng ta đều từ chối họ, đây là lần đầu tiên ta yêu đương đó.”

“Ngươi thế mà học được cách nói dối rồi.”

Trần Mặc cười khổ: “Có phải đám người Nhược Hi dạy hư ngươi không?”

“Cô ấy không nói cho ngươi biết sao? Biệt danh của ta là Mèo Con nên tính cách có chút tự do thoải mái.

Sau này sẽ còn rất nhiều chuyện khiến ngươi bất ngờ, đừng để vẻ ngoài hiền lành của ta đánh lừa.”

Tiểu Ngư cười vui vẻ nói.

“Tiêu rồi, ta cảm giác như mình đã rơi vào một cái bẫy.”

“Ngươi nói gì hả?”

“Cái bẫy ngọt ngào nha.”

Trần Mặc vội vàng nói nhanh: “Nhược Hi nói ngươi sẽ làm nũng, cho ta xem ngươi nũng nịu một chút nào.”

“Nằm mơ đi.”

Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, không biết từ lúc nào đã đến khu phố mua sắm gần quảng trường.

Sau khi đậu xe đạp xong, Trần Mặc và Tiểu Ngư cùng nhau đi dạo.

“Đi thôi, đến đó xem thử, muốn mua gì thì ta mua cho ngươi.”


Trần Mặc nói.

“Không cần đâu.”

Tiểu Ngư lắc đầu: “Ngươi chỉ cần đưa ta đi dạo một chút là được rồi, hay là ngươi mua cho người nhà của mình đi.

Chờ khi nào ngươi kiếm được tiền thì lại mua cho ta.”

“Ta...”

“Đừng nói nữa, sau này ngươi lại cho ta, ta hứa sẽ không khách sáo với ngươi đâu, ta sẽ mua đến khi nào ngươi hết tiền thì thôi.”

Tiểu Ngư ngắt lời Trần Mặc, nắm lấy tay hắn chậm rãi đi dạo phố mua sắm.

Ánh mắt Trần Mặc như mềm ra khi nhìn dáng vẻ của Tiểu Ngư.

“Tiểu Ngư, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”

“Ngươi nói đi.”

“Ta…”

“Áaaa...!ăn cướp! Bắt hắn lại.”

Trần Mạc vừa mới mở miệng đã bị tiếng kêu đầy kinh hoàng của một người phụ nữ cắt ngang.

Đám đông dạo phố hỗn loạn nhanh chóng bị tách ra.

Một người đàn ông ôm một chiếc túi xách với vẻ mặt hoảng loạn lao về phía hai người, trong tay còn cầm một con dao găm phát ra tia sáng sắc bén.

“Tránh ra mau, nếu không ta sẽ giết các ngươi.”

Tên côn đồ hét về phía đám đông.

Nhìn thấy tên côn đồ lao tới phía bên này, Trần Mặc kéo Tiểu Ngư ra phía sau rồi vội vàng lùi lại.

Hắn còn chưa kịp lao tới chỗ bọn họ, một người đột nhiên duỗi chân ra.

“Á.”

Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên côn đồ mất thăng bằng bay ra ngoài, nặng nề ngã nhào xuống đất.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Sao tên côn đồ lại ngã vậy?”

Đám đông vừa rồi có chút hoảng hốt nên không ai chú ý đến, nhưng Trần Mặc lại thấy rất rõ người đàn ông có làn da ngăm đen kia đã giơ chân ra ngán đường tên côn đồ.

Lúc này, dao găm của tên côn đồ và túi xách đều tuột khỏi tay hắn, tất cả rơi xuống trước mặt Trần Mặc và Tiểu Ngư.

Không chờ người đàn ông kia kịp phản ứng, tên côn đồ đã nhanh chóng đứng dậy rồi hoảng sợ nhìn hắn ta.


Ngay lập tức hắn lao vào đám đông đang vây xem tóm lấy một đứa bé ôm vào ngực.

“Thả con gái ta ra!”

Người phụ nữ bị đẩy ngã kinh hoàng nhìn tên côn đồ.

“Đừng đến đây, nếu đến ta sẽ bóp chết nó.”

Tên côn đồ mặt mũi dữ tợn không ngừng lùi lại, đám đông đang xem náo nhiệt cũng nhanh chóng tản ra.

“Này anh bạn, bình tĩnh một chút.”

Người đàn ông nghiêm nghị bước ra: “Bây giờ ngươi chỉ ăn cướp, phạm tội không lớn, cùng lắm chỉ ngồi tù mấy tháng rồi ra.

Nếu ngươi kích động làm cô bé bị thương thì phải lãnh án tử đó.”

“Ngươi đừng đến đây.”

Tên côn đồ quát to về phía người đàn ông: “Nếu ngươi còn tiến đến nữa thì ta sẽ bóp chết nó.

Đừng nghĩ là ta sợ chết, dù sao thì tiền đánh bạc còn nợ không trả cũng chết, cùng lắm thì ta kéo theo một cái đệm lưng thôi, đừng có mà ép ta.”

“Bình tĩnh, ta không đi qua đó.”

Người đàn ông dừng bước, giơ hai tay lên:
“Bình tĩnh một chút, có chuyện gì cũng từ từ nói, nếu ngươi cần tiền, ta sẽ cho ngươi, đừng làm đứa bé đó bị thương, trẻ con không có tội.”

“Mau cứu con của ta.”

Người phụ nữ trẻ nhìn người đàn ông van xin: “Xin ngươi làm ơn mau cứu con gái của ta, nó mới có chín tháng tuổi thôi.”

“Phu nhân à, ngươi đừng kích động.”

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía tên côn đồ: “Ta không phải là cảnh sát, ngươi thả đứa nhỏ thì ta cũng không bắt ngươi.”

“Ném cái túi xách kia cho ta, nhanh lên.”


Tên côn đồ căm thù nhìn người đàn ông, nếu không có tên này thì hắn đã chạy trốn êm xuôi rồi.

“Của ngươi đây.”

Trần Mặc nhặt túi xách dưới chân lên ném tới trước mặt tên côn đồ, sau đó nhìn về phía đám đông: “Các ngươi cũng tản ra hết đi, đừng nhiều chuyện nữa, tản ra.”

Nghe thấy lời nói của Trần Mặc, đám người vây xem cũng tản ra không ít, nhưng bọn họ vẫn đứng quan sát ở phía xa.

“Hiện tại ta đưa cho ngươi cái túi, ngươi nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống, ta sẽ không bắt ngươi, ta không phải cảnh sát.”

Người đàn ông nhìn thoáng qua Trần Mặc.

Trần Mặc kéo Tiểu Ngư ra đằng sau, hắn không biết con nợ điên cuồng này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Hắn cũng không ngờ rằng bữa hẹn hò với Tiểu Ngư mà hắn vất vả mới có được thì lại gặp phải loại chuyện như thế này.

“Đi chết đi.”

Tên côn đồ cười ác độc, ném đứa bé trên tay sang đường quốc lộ bên cạnh rồi nhanh chóng nhặt lấy túi xách bỏ chạy như bay.

“Ông bà nhà ngươi.”

Trần Mặc biến sắc khi thấy hắn ta ném đứa bé lên… Tốc độ tối đa của cơ thể bạo phát, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vọt ra ngoài lao về phía đứa bé.

Giữa những tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Trần Mặc ôm lấy đứa bé nặng nề ngã lăn vài vòng trên đường lớn rồi mới dừng lại.

Trần Mặc vừa ôm đứa bé đứng dậy thì một chiếc ô tô bóp còi inh ỏi đang phanh gấp lao về phía hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui