Tại thư viện, Trần Mặc dừng ngón tay gõ bàn phím, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Sau năm ngày khổ cực, hắn bị thất bại ba lần, cuối cùng phải mặt dày tìm Thư Lão thỉnh giáo một vài vấn đề.
Với những câu hỏi của Trần Mặc, Thư Lão không chút ngần ngại giải thích cho hắn.
Nhờ sự chỉ điểm của ông ấy, Trần Mặc rất nhanh tìm được điểm mấu chốt, biết rằng phần mềm diệt virus lúc này đã được hoàn thiện.
Đã năm ngày kể từ khi virus "Vĩnh Hằng Chi Tâm" bắt đầu hoành hành, Trần Mặc nóng lòng đưa phần mềm diệt virus vừa mới hoàn thành vào ổ USB máy tính của Tiểu Ngư.
Vẫn là cánh cổng sắt bí ẩn và ổ khóa lớn, đồng hồ đếm ngược hiện con số bốn mươi tiếng.
Nếu sau bốn mươi tiếng mà máy tính không được mở khóa, toàn bộ dữ liệu bên trong sẽ bị hủy.
Nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy từ ổ USB, Trần Mặc gõ gõ lên bàn phím vài cái.
"Đang truy xuất virus, đã hoàn thành: 1%..."
Màn hình hiện ra một dòng chữ nhắc nhở khiến Trần Mặc mừng rỡ.
Hai phút sau, khi con số nhảy đến 100%, màn hình máy tính sáng lên và khôi phục thành giao diện windows quen thuộc.
Không một ai trong thư viện của Đại học Tân Hải có thể ngờ Trần Mặc đã giải được virus tống tiền đang đe dọa thế giới.
"Có hơi lag nhẹ.”
Trần Mặc dùng chuột F5 màn hình nền.
Hắn cho rằng Tiểu Ngư không thành thạo máy tính nên mọi thứ đều cho vào ổ C, card máy tính cũng bình thường.
Tuy nhiên, màn hình máy tính của cô lại rất ngăn nắp.
"Cơ hơi vướng thật, để tý hỏi ý Tiểu Ngư xem sao rồi giúp cô ấy để ý máy tính một chút."
Trần Mặc nghĩ, bấm chuột vào màn hình laptop vài lần, con chuột lại dừng lại ở một đoạn video, hình như không có tiếng động nào phát ra.
"A...!iku…”
(À cái này là mình chế =)) )
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ khu tự học bên trong thư viện, mà nguồn phát ra âm thanh là chiếc máy tính trước mặt Trần Mặc.
Hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hình ảnh trên máy tính, suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Cả khu tự học ngẩn người nhìn hắn.
Một số cô gái mặt ửng hồng, nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt quái dị.
Trần Mặt không nói lời nào, vội vàng gập màn hình máy tính lại, mặt mo đỏ bừng.
"Người anh em thật trâu bò, dám ở trong thư viện đường đường chính chính xem phim hành động."
"Ta thật sự phục hắn, khâm phục hắn."
"Ông đây,..."
"Há há há..."
Nhiều người trong khu tự học đều không nhịn được nở nụ cười, cuối cùng nín không nổi đành nằm vật ra bàn cười to.
Tiếng cười vang vọng toàn bộ phòng tự học, dủ loại ánh mắt kỳ dị hướng về Trần Mặc, khiến hắn suýt chút nữa đập đầu xuống bàn.
Lần này ném hết mặt mũi đi rồi, hắn nằm mơ cũng không ngờ trên màn hình máy tính của Tiểu Ngư lại có một bộ phim như vậy.
"Không thể ở đây nữa."
Trần Mặc vội vàng cất hai chiếc máy tính vào ba lô, đứng dậy rời đi.
Vừa mới bước ra khỏi thư viện, Tiểu Ngư cũng vừa hay đi tới bên ngoài thư viện.
Hắn không nói lời nào, chỉ kéo tay Tiểu Ngư, nhanh chóng rời khỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Ngư hỏi.
"Để nói sau."
Ngay cả bản thân Trần Mặc cũng muốn cười, không nghĩ tới diệt virus còn xảy ra loại chuyện này, đây là chuyện khó xử nhất hắn gặp phải.
Hai người đi tới ghế đá bên hồ rồi dừng lại.
"Đã kiểm tra và diệt sạch virus rồi."
Trần Mặc lấy máy tính ra, cười như không cười rồi đưa cho Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư do dự một hồi, khởi động lại máy tính.
"A...!A..."
Tiếng thở dốc cùng tiếng kêu từ trong máy tính truyền tới, còn chưa kịp thấy gì thì mặt Tiểu Ngư đã đỏ bừng, lan từ mang tai đến tận vùng cổ, cô suýt chút nữa muốn quăng máy tính trong tay đi.
Vội vàng gập máy tính lại, Tiểu Ngư đỏ mặt, không dám nhìn Trần Mặc.
Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
"Bộ phim kia là chiều hôm đó, mấy người Nhược Hi..."
Do dự một lúc, Tiểu Ngư nói mọi chuyện về bộ phim hành động với Trần Mặc.
Cô biết Trần Mặc đã phát hiện nên cô cần phải giải thích, nếu không...!Tiểu Ngư ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Mặc.
"Ngươi không nhìn, nhưng khổ ta."
Khuôn mặt Trần Mặc trở nên suy sụp sau khi nghe được Tiểu Ngư giải thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...