Bước chân Trần Mặc dừng lại: "Xảy ra chuyện gì?"
“Là một biến thể của virus tống tiền..."
Tiểu Ngư kể với Trần Mặc từ đầu đến đuôi về loại virus này.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng thấy Trần Mặc đọc sách lập trình máy tính và kỹ thuật hacker, cho nên cô cảm giác có lẽ Trần Mặc sẽ có cách.
"Bây giờ ta đến tìm ngươi, đưa máy tính của ngươi cho ta, ta sẽ xem giúp ngươi nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mặc vội vàng quay lại ký túc xá, đồng thời kiểm tra tin tức về các biến thể virus tống tiền trên điện thoại của mình.
Chỉ cần nhấp vào ứng dụng tin tức trên trình duyệt, không cần tìm thì tin tức về virus tống tiền đã được đưa lên đầu trang.
Trần Mặc không chút do dự nhấn vào xem.
Trong ký túc xá nữ, sau khi Tiểu Ngư cúp điện thoại, ba cô gái đều cười vang.
“Mèo Con, nhớ ta phải không?"
"Im nào, máy tính người ta nhiễm virus rồi, ngươi mau tới đây đi."
"Bây giờ ta đi tìm ngươi, ngoan ngoãn a..."
"Thật là nổi da gà."
Vương Hiểu Lan và Chu Đồng Đồng dùng giọng điệu uốn éo, bắt chước cuộc trò chuyện của hai người.
Cả phòng kí túc cười toáng lên, khiến cho vẻ mặt Tiểu Ngư càng lúc càng dỏ.
"Há, một vừa hai phải thôi."
Lý Nhược Hi nhịn cười: “Tí nữa ngươi thật sự muốn đưa máy tính cho hắn sao?"
“Có chuyện gì…sao?”
Tiểu Ngư hỏi.
"Ngươi quên rồi sao, trong máy tính của ngươi còn có phim hành động đó, lỡ đâu hắn thực sự có thể mở khoá được, bấm vào xem thì…á à..”
Lý Nhược Hi chớp chớp mắt nhìn Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư suy nghĩ về tình huống đó trong giây lát, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ bừng, các cơ trên mặt trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Nếu như thế, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không hết nhục.
“Vậy thì đưa máy của ta cho hắn thôi.”
Chu Đồng Đồng nói.
"Đưa cả hai máy cho hắn! Ta tin hắn sẽ không nhìn linh tinh."
Tiểu Ngư do dự một chút rồi nói tiếp: “Lỡ như hắn không cẩn thận mở ra xem, đến lúc đó, ta sẽ giải thích với hắn.”
Không lâu sau, Trần Mặc trở lại khu ký túc xá.
Tiểu Ngư và ba người bạn cùng phòng đã đứng đợi sẵn ở dưới tầng.
Tất cả đều muốn xem xem người có thể ăn được cây cải trắng nõn nà nhất trong phòng bọn họ là thần thánh phương nào.
"Các cô ấy là Vương Hiểu Lan, Chu Đồng Đồng, ngươi biết Nhược Hi rồi đấy."
"Chào mọi người.“
Trần Mặc lễ phép chào hỏi ba người.
"Chào ngươi."
Ba cô gái cùng lên tiếng chào hỏi Trần Mặc, ánh mắt Vương Hiểu Lan và Chu Đồng Đồng ngơ ngác nhìn hắn.
Trần Mặc không phải là một anh chàng quá đẹp trai, nhưng sự tự tin và khí chất trầm ổn của hắn khiến người ta bị hấp dẫn, không có nhiều người có loại khí chất này.
Lúc này, bọn họ có hơi ghen tị với Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư đưa hai máy tính cho Trần Mặc.
"Máy này là của ta, còn máy này là của Đồng Đồng.
Bên trong máy của ta còn có tài liệu cho bài kiểm tra kế toán cao cấp, nếu như có thể khôi phục được thì khôi phục, còn không thể khôi phục thì giúp ta cài đặt hệ thống lại là được.”
“Nếu ngươi có thể khôi phục được hoàn toàn thì sẽ có thưởng nha."
Lý Nhược Hi cười hì hì: "Ta sẽ cho ngươi biết mấy chuyện lần trước ta nói chưa xong."
"Đừng nghe cô ấy nói lung tung."
Tiểu Ngư lập tức ngăn Lý Nhược Hi lại, sợ mình sẽ lại bị cô ấy bán đi tiếp.
"Chuyện virus ta đã đọc qua rồi."
Trần Mặc đáp: "Ta sẽ cố gắng hết sức để khôi phục nó càng sớm càng tốt.”
Sau khi nhận được máy tính của Tiểu Ngư, Trần Mặc nhìn ba cô gái: "Làm phiền mọi người chăm sóc Tiểu Ngư nhé, nếu cô ấy có chuyện gì thì cứ liên hệ với ta bất cứ lúc nào."
"Ừ, chúng ta đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Lý Nhược Hi lôi hai cô gái còn lại về ký túc xá, để không gian lại cho Tiểu Ngư cùng Trần Mặc.
"Có thưởng sao?"
Trần Mặc nghiền ngẫm nhìn Tiểu Ngư, vừa rồi đám người Lý Nhược Hi ở đây nên hắn không tiện mở miệng, bây giờ không cần lo lắng nữa.
"Chờ sửa xong rồi nói tiếp."
Tiểu Ngư ném xong câu đó rồi vội vàng chạy về phòng ký túc xá.
Trần Mặc mang theo hai cái máy tính trở về phòng trọ, màn hình máy tính vẫn là cánh cổng sắt đen bóng và một ổ khóa sắt to tướng, trông thật thần bí.
Suy nghĩ một hồi, Trần Mặc nằm lại trên giường, sau đó tiến vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...