Khi mở ra tờ giấy thì Vương Khang nhìn xong bốn chữ đầu tiền hơi có chút giật mình, nhưng khi hắn ta xem hết toàn bộ thì cảm thấy rất có lý, thứ nhất rõ ràng nàng phân tích không sai.
Trong tờ giấy ghi những điều như thế này:
"Bệ hạ làm người quá nhân từ thế nến mới bị người coi thương, Hắc gia vốn nằm dưới trướng của đại ca của bệ hạ thế nên càng cuồng vọng, tuy không có thật sự xuất hiện Vương Thiên nhưng lấy danh nghĩa để tụ thêm lực lượng cũng không sai chút nào cả.
Thế nhưng bây giờ bệ hạ Ngự giá thân chinh đi tiêu diệt phản tặc thì ta đảm bảo không những tình hình được ổn định mà còn kiếm thêm được lực lượng trung thành cho ngươi nữa, huống chi chinh phạt một cái tinh cầu quân phản loại thôi không có gì phải lo lắng cả.
An nguy của bệ hạ không có vấn đề nhưng vẫn giải quyết được khốn cảnh trước mắt, thậm chí chuẩn bị lực lượng để phản công, một mũi tên trúng ba con chim cớ sao lại không làm, với lại ta nghĩ phải làm càng sớm càng tốt."
Vương Khang liên tục vỗ bàn sau đó to giọng nói:
"Hay, mau sai người mang vài thứ bảo vật qua thưởng cho Vũ gia, hoàng hậu cũng có thể tùy chọn mấy món trong kho của hoàng cung, đồng thơi gọi mấy vị đại tướng quân đến đây cho trẫm."
Người thái giám vui vẻ đáp:
"Tiểu nhân xin cáo lui."
Người kia biết mình cần phải nhanh chóng thực hiện những việc này, nếu không rất có thể những chuyện tốt lại trở thành chuyện xấu.
Phải cộng nhận hiệu xuất làm việc của người thái giám này thật, tất cả những việc Vương Khang giao cho hắn ta chỉ mất nửa tiếng đê hoàn thành, không tới nắm phút sau khi được thông báo thì các đại tướng trong đó có cả Từ Thiên được triệu vào triều.
Vừa vào đến thư phòng thì khi thấy Vương Khang vui vẻ uống trà ăn bánh thì cả đám người không ai hiểu chuyện gì xảy ra, Vương Khang đứng lên rồi mỉm cười nói:
"Lần này bạo loạn vừa mới xảy ra, có lẽ người khác nghĩ trẫm dễ bắt nạt, thế nhưng trẫm nhất định cho bọn họ biết rằng họ đã sai khi coi thường trẫm, anh trai ta làm được thì ta cũng làm được, lần này ta sẽ ngự giá thân chinh đi tiêu diệt phản loạn."
Mấy người ở đây vẻ mặt lạ lùng nhìn Vương Khang như mới biết hắn ta lần đầu vậy, thấy thuộc hạ nhìn mình như thế thì Vương Khang cảm giác rất thỏa mãn, trong lòng hắn ta thầm nghĩ:
"Trước kia các ngươi toàn nghĩ rằng ta sẽ không cai quản được đế quốc này, thế thì rất tiếc ta đây phải cho các ngươi biết mình đã nhìn nhầm rồi."
Mấy lão tướng trên mặt vẻ vui mừng lan tràn, từ lúc Băng Thần ra đi thì họ đã rất lâu rồi không có một trận chiến đúng nghĩa, chưa kể cái cá ướp muối hoàng đế lại chịu ló đầu ra dẹp loạn, trong lòng họ cũng thầm than:
"Tổ tiên của Vương gia hiển linh, hoàng đế Vương Khang rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ."
Một người to giọng cười nói:
"Bệ hạ lần này ngự giá thân chinh chắc chắn sẽ tạo ra cơn chấn động cho các thế lực dám nhắm tới Hoàng Thiên vương triều, ta lần này dù hi sinh trên chiến trường thì coi như chết cũng nhắm mắt rồi."
Mấy người sau đó liên lục nói những lời lẽ làm cho Vương Khang tuy được khen nhưng không có chút nào vui vẻ, bọn họ nói chuyện cứ như hắn trước kia là thứ vô dụng không bằng, trong khi hắn cảm thấy mình đã thực sự rất cố gắng.
Có điều lúc này hắn cần sự ủng hộ cùng bảo vệ của những người này thế nên không dám phản bác, thời điểm này thì hắn chỉ có thể bày ra bộ mặt dối trá, hẳn giả bộ than thở:
"Trước kia ta cảm thấy huynh trưởng làm việc quá tuyệt tình thế nên khi trị vị ta rất nhân từ, không ngờ do ta quá nhân từ mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay, cuối cùng ta cũng hiểu đại ca tại sao lại làm việc tuyệt tình như thế.
Nhưng cuối cùng vẫn là ta sai, chỉ có hào hùng đấu chí mới là cách duy trì hòa bình của người Vương gia chúng ta chính là lấy bạo trị bạo, ta đã tỉnh ngộ hơi trễ nhưng vẫn mong các vị giúp đỡ cho vương triều để nó vực dậy."
Đám người kia phần lớn là những người tử trung với Vương gia thế nên khi nghe Vương Khang nói như thế thì họ cảm thấy thời cơ của mình đã tới, chỉ cần phò tá Vương Khang ổn định lại vương triều thì gia tộc của họ thế lực sẽ được củng cố rất nhiều.
Vương Khang cùng đám người này ăn một hồi yến tiệc sau đó tụ quân rồi xuất phát ngay trong ngày, bọn họ cần yếu tố bất ngờ để giảm thiệt hại, chuyện này nhìn bề ngoài thì tưởng như khá hoàn mĩ nhưng thực sự không phải như thế.
Khi Vương Khang cùng quân đoán của hắn vừa khuất sau tường thành thì đứng trên đỉnh của hoàng cung có hai người nhìn xuống phía dưới, người đáng nhẽ không nên xuất hiện tại nơi đây như Băng Thần và hoàng hậu Vũ Thu Thiền.
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta phải công nhận rằng muội cũng lớn mật đấy, dám công khai dẫn ta vào trong hoàng cung."
Vũ Thu Thiền bĩu môi nói:
"Sao to gan bằng huynh, phải biết nếu có người phát hiện thì ta chưa chắc sao nhưng huynh phiền phức không nhỏ đâu."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Muội cứ yên tâm, thế nhưng trước khi đến đây muội không phải nói có cách để khiến cho Vương Khang sụp đổ hay sao?"
Vũ Thu Thiền mỉm cười nói:
"Không những làm cho Vương Khang sụp đổ mà còn khiến cho Hoàng Thiên Vương Triều sụp nhanh hơn rất nhiều, huynh có muốn thử không?"
Băng Thần ngón tay bùng trán nàng một cái rồi nói:
"Ngốc cô nương ta đến đây rồi thì có gì không dám thử, ta chỉ sợ người không làm ta kích thích đủ thôi."
Vũ Thu Thiền mỉm cười nói:
"Ta đảm bảo với huynh, kích thích lần này phải đến hai nghìn phần trăm chứ không đùa đâu, nhưng trước tiên ta phải hỏi huynh một câu rằng huynh nhiều nữ nhân như thế vậy ngươi có thích thiếu phụ không?"
Băng Thần mỉm cười nhìn Vũ Thu Thiền từ đầu đến chân rồi nói:
"Nếu xinh đẹp được như muội thì ta còn miễn cưỡng chấp nhận."
Nghe Băng Thần nói thế thì Vũ Thu Thiền có chút vui vẻ, nàng mở ra một quyển sổ rồi nói:
"Trong quyển sổ này có danh sách phi tần của Vương Khang."
Người này tuy khốn nạn hết sức thế nhưng lại không đào hoa bằng huynh, cả cuộc đời của hắn ta chỉ có sáu người thê tử, ta là người thứ hai, người thứ nhất sinh cho hắn ta ba cái nhi tử rồi chết.
Nhưng có lẽ Vương Khang làm quá nhiều điều ác thế nên trời cao không dung thứ cho hắn ta, nữ nhân kia hắn rất yêu lại chết bất đắc kỳ tử, ba đứa con thì chết hai, bây giờ chỉ còn lại Tam vương tử được hắn nhất mực yêu thương.
Băng Thần cười một tiếng sau đó nói:
"Nàng có muốn nghe bí sử về Vương Khang không?"
Vũ Thu Thiền bị Băng Thần làm cho nổi nên hứng thú liền nói:
"Huynh nói ta nghe xem nào."
Nói cho muội biết thực ra hoàng hậu chết vì cắm sừng Vương Khang, có thể nàng còn không biết chuyện Vương Khang thực ra bị hoàng hậu chuốc say đưa lên giường, khi đó nữ nhân kia đã có thai từ lâu rồi.
Nhưng vì thế lực kia quá lớn thế nên Vương Khang liền cắn răng chịu đựng, về sau hắn cùng nàng có thêm một đứa con thì khả năng sinh dục yếu dần do bí pháp của gia tộc Thiện Nữ ảnh hưởng.
Chính vì thế khi nghe hắn ta cưới ngươi thì ta có chút ngạc nhiên đấy, thực sự ta không hiểu hắn không nên được thì làm sao phá đi được lớp màng kia.
Vũ Thu Thiền bĩu môi nói:
"Thực ra mỗi lần làm chuyện kia hắn đều dùng thuốc, có điều chỉ duy trì được ba phút, sau đó càng ngay càng lờn thuốc khiên cho hắn mỹ nhân đầy nhà nhửng chỉ ngắm không thể ăn, trước tiên bỏ qua chuyện đó chúng ta nói đến chuyện huynh vừa kể về hoàng hậu đi."
Băng Thần lắc đầu cười nói:
"Kết cục không phải đã quá rõ ràng hay sao? Hắn ta giết chết hoàng hậu sau khi đạt đủ quyền lực, còn hai đứa con kia cũng là dấu tích bị cắm sừng nên cũng phải trừ khư, xong hết tất cả thì vị vua của chúng ta lại tiếp tục nắm giữ vầng hào quang bức người về một mối tính đẹp."
Vũ Thu Thiền lắc đầu cười khổ:
"Trăm vạn năm thế mà ta chẳng biết gì về hắn ta cả."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...